Bồ Tát sống - Chương 7
20.
Năm đó cha ta chỉ là Huyện úy ở Tùng Châu, đích thân dẫn binh dẹp cướp, chém giết bọn cướp quấy nhiễu Tùng Châu.
Nhưng vợ của thủ lĩnh đám cướp đó là Lâm thị đã sớm trốn thoát, mang theo con gái Thiên Xảo lẩn trốn khắp nơi.
Nhiều năm sau, Lâm thị mắc bệnh nặng, không còn sống được lâu, nhưng vẫn luôn ghi nhớ mối thù của chồng.
Chỉ là hai mẹ con cô độc, muốn trả thù cha ta lúc này đã là Tả tướng đúng là khó như lên trời.
Vì Lâm thị từng làm đầu bếp ở Phong Ý Lâu nên tình cờ nghe thấy một kỹ nữ ở đó khoe khoang, năm xưa suýt chút nữa đã cùng Tả tướng đương thời vui vẻ một đêm.
Lâm thị tìm hiểu khắp nơi, biết được năm đó Huyện lệnh đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc lớn ở Phong Ý Lâu để lấy lòng người sắp thăng chức là cha ta, còn để hoa khôi tiếp rượu.
“Chỉ tiếc là Tả tướng không hiểu phong tình, uống say bí tỉ, nửa đêm tỉnh dậy, đuổi ta ra ngoài. Chắc chắc phu nhân của Tả tướng là một người đàn bà đanh đá lắm đây.”
Nghe được những lời này, Lâm thị nhớ kỹ trong lòng, sau khi mắc bệnh nặng, bà ta nghĩ ra một kế, quyết định lợi dụng chuyện này để trả lại mối thù năm xưa.
Thế là Lư thượng thư Lư Bính bị Hoàng thượng trách mắng: Bao che dư nghiệt đám cướp, lừa dối vua.
Hoàng thượng cách chức Lư Bính, những vì nể tình công lao trước đây nên chỉ tịch thu tài sản, cho phép ông ta được “cáo lão” sớm về quê.
21.
Mọi chuyện yên ắng trở lại, ta lại nhận được lệnh của Trưởng công chúa, bảo ta đến phủ công chúa.
Vì trong kỳ thi đã xảy ra vụ bê bối như thế nên được hoãn lại một tháng.
Trưởng công chúa lại chuẩn bị yến tiệc.
Ta cảm ơn Trưởng công chúa vì đã ngầm cho phép ta đưa những người dân quỳ lạy Phùng Thiên Xảo vào Phật đường.
Trưởng công chúa lại mỉm cười nói:
“Cũng vì bổn cung có tư tâm thôi. Ngươi có biết khi Thái hậu xuất hành, Hoàng thượng sẽ ra lệnh cho cấm quân đi theo bảo vệ hay không? Nếu không phải Tạ Giác mặt dày xin bổn cung thì bổn cung đã không cố ý làm lơ, nhìn ngươi dùng mẫu hậu của bổn cung để bày mưu tính kế thế này.”
Mặc dù nàng ấy đang cười, nhưng không giận tự uy.
“Công chúa đối xử với Tạ tiên sinh rất tốt.” Ta cúi đầu: “Thần nữ sẽ khắc ghi chuyện này, giữ kín miệng, nếu sau này Thái hậu phát hiện, sẽ không liên lụy đến Tạ tiên sinh.”
Trưởng công chúa đặt mạnh chén rượu xuống: “Đối xử tốt với huynh ấy? Ngươi đừng nói bậy như thế chứ Gia Nghi, bổn cung và Phò mã tình thâm ý trọng, trong kinh ai cũng ngưỡng mộ, ngươi có biết nếu chuyện này lan ra ngoài, để vị phò mã hay ghen tuông kia biết thì bổn cung sẽ sống không yên hay không?”
Ta tỏ vẻ khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Thần nữ hiểu rồi ạ.”
“Ngươi hiểu cái gì, Tạ Giác là huynh trưởng của bổn cung.”
Ta miễn cưỡng nở một nụ cười: “Thần nữ hiểu rồi ạ, Trưởng công chúa và Tạ tiên sinh là huynh muội kết nghĩa, thân như tay chân.”
Trưởng công chúa lại uống một ngụm rượu, nheo mắt nhìn ta.
“Chẳng lẽ ngươi chê huynh ấy lớn tuổi sao.”
Nàng ấy lại lẩm bẩm: “Người khác hai mươi bảy tuổi chắc chắn đã có gia đình, nhưng huynh trưởng của bổn cung luôn giữ mình trong sạch, mang phẩm tính thanh cao mà người khác khó có được.”
“Chẳng lẽ ngươi chê huynh ấy yếu ớt bệnh tật?”
Những câu hỏi liên tiếp của Trưởng công chúa làm ta gần như ngây ngẩn, Tạ Giác không phải là người tình của nàng ấy sao? Trưởng công chúa họ Triệu, là huynh muội cùng một mẹ với đương kim Hoàng thượng.
Nhưng Tạ Giác họ Tạ, không liên quan gì đến hoàng gia.
Thấy ta như khúc gỗ, cuối cùng Trưởng công chúa mới không nhịn được nữa, mượn hơi rượu, kể hết bí mật hoàng gia năm xưa.
22.
Hoàng hậu họ Tạ, chũng chính là Thái hậu hiện nay, từng có ba đứa con.
Ngoài đương kim Hoàng thượng và Trưởng công chúa thì bà ấy còn có trưởng tử là Tạ Giác.
Năm xưa tiên đế băng hà, Triệu Quảng Vương làm loạn, bắt Thái hậu làm con tin, mưu phản đoạt ngôi.
Triệu Quảng Vương vô nhân tính, mà khi đó đương kim Hoàng thượng còn chưa đầy năm tuổi, hắn muốn Hoàng thượng phải uống thuốc độc ngay trước mặt mẫu hậu mới chịu buông tha bà ấy.
Không có gì đau đớn hơn khi một đứa trẻ non nớt chết trước mặt mẹ mình.
Lưỡi dao kề sát cổ Thái hậu, chỉ còn một chút nữa thôi là tình thế không còn cứu vãn được nữa.
Hoàng thượng nhỏ tuổi khóc lóc không ngừng, run rẩy cầm bình sứ trắng lên.
Nhưng vào đúng lúc này, Tạ Giác đã ngăn cản và uống độc dược thay đương kim Hoàng thượng.
Mọi người đều bị đuổi ra khỏi Kim Điện.
Một Đại hoàng tử mệnh chẳng còn bao lâu và cặp mẹ góa con côi, yếu đuối không nơi nương tựa.
Triệu Quảng Vương lơi lỏng cảnh giác, muốn họ Tạ giữ ấn tín, làm giả chiếu thư nhường ngôi.
Cũng chính lúc này, Tạ Giác mà Triệu Quảng Vương cho rằng đã trúng độc, đang “thoi thóp”, tấn công giết chết Triệu Quảng Vương một cách bất ngờ.
Chỉ là ngày đó, vị Đại hoàng tử tài hoa ngút ngàn trong mắt người đời cũng ngã xuống.
Con trai út của Tạ thị lên ngôi.
Tạ Giác võ công cao cường, tuy chất độc hôm đó đã được khống chế tạm thời nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu được.
Thế là tang lễ diễn ra, Trưởng công chúa theo ý của huynh trưởng Tạ Giác, giấu giếm mẫu hậu, đưa người đến Tông Châu.
Những năm qua, đây là bí mật không nói thành lời của Hoàng thượng và Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa sai người bí mật tìm kiếm danh y khắp thiên hạ.
Nhưng chỉ nhận được phương thuốc kéo dài mạng sống.
Bước ngoặt xảy ra vào ba năm trước.
Cuối cùng ta cũng hiểu ra, mấy năm nay người trao đổi thư từ với ta luôn là Tạ Giác, chứ không phải Cảnh cô nương nào cả.
Mấy năm trước, trên hồ Tư Ngọ đầy ánh đèn sáng rực, thuyền Tà Hương tổ chức thi thơ, khi đó ta còn trẻ tuổi kiêu ngạo, đối được mấy bài thơ.
Trong đó có một bài, ta viết phần cuối, ý thơ rất tuyệt, còn phần đầu là do một vị Cảnh cô nương nào đó sáng tác, chỉ ký là người sống ở Tông Châu.
Những năm qua, ta và vị Cảnh cô nương đó trao đổi thư từ.
Biết nàng ấy bệnh tật triền miên, ta bèn viết về những chuyện thú vị ở Kinh Thành cho nàng ấy đọc rồi gửi tới thuyền Tà Hương.
Ba năm trước, nàng ấy nói bệnh tình có chuyển biến, chỉ là quá trình trị liệu sẽ rất đau đớn, chỉ có ba phần hy vọng, nếu có biến cố thì đó có lẽ sẽ là lần cuối chúng ta trao đổi thư từ với nhau.
Ta và nàng ấy như bạn tâm giao nhiều năm.
Nghe tin dữ, ta không ăn không uống, khóc sưng cả mắt, còn gửi tặng nàng ấy một chiếc khăn thêu làm kỷ niệm.
Rồi mấy tháng liền sau đó nàng ấy không có tin tức gì, đến lễ Thất Tịch năm đó, ta nhận được một chiếc khăn lụa và thư từ thuyền Tà Hương gửi tới.
Cảnh cô nương chỉ để lại một dòng chữ đẹp đẽ sắc sảo.
[Bệnh đã khỏi, đừng lo.]
Ta luôn nghĩ rằng cây lan thêu trên khăn là do “Cảnh cô nương” tự tay thêu.
Trưởng công chúa nhìn thấy sắc mặt ta xanh mét, cười khúc khích: “Huynh trưởng của bổn cung nói, để ngươi suy nghĩ xem, ngươi sẽ đền đáp huynh ấy như thế nào?”
Ta nén cơn giận trong lòng, cười hỏi Trưởng công chúa: “Công chúa biết chuyện này từ khi nào?”
“Bổn cung cũng chỉ biết khi thấy chiếc khăn thêu lan trên người ngươi, lúc chúng ta gặp nhau ở Trục Ý Lâu trong thư viện Vanh Sơn thôi, Tạ Giác lấy nó từ chỗ bổn cung, sao bổn cung không nhận ra được chứ?”
Trưởng công chúa lại nghiến răng nghiến lợi: “Đó là do bổn cung tự tay thêu, vốn định tặng cho Phò mã.”
Lúc ta rời khỏi phủ Công chúa thì trời đã tối.
Lan Huệ nói với ta: “Lư Bính và gia đình ông ta vội vã rời Kinh Thành trong đêm, còn Phùng Thiên Xảo bị kéo đến bãi tha ma rồi ạ.”
Lư thượng thư trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bị Hoàng thượng trách phạt, thế là ông ta đổ hết mọi tội lỗi lên người Phùng Thiên Xảo.
Sau khi bị Thái hậu trừng phạt, nàng ta bị đưa về Lư phủ, còn đứa con trong bụng thì đã chết.
Những ngày qua, Phùng Thiên Xảo bị đối xử lạnh nhạt trong Lư phủ, đến đêm lại không thể yên giấc.
Phùng Thiên Xảo căm phẫn, thế là khiêu khích chính thất ngay trước mặt Lư Bính. Nhưng lần này, người vừa mất hết mọi thứ là Lư Bính không còn đứng về phía nàng ta như trước nữa.
Phùng Thiên Xảo bị chính thất đánh đòn trút giận, hơi thở thoi thóp, bị Lư Bính sai người kéo đến bãi tha ma.
23.
Bãi tha ma cỏ dại um tùm.
Khắp nơi thối rữa, bốc mùi hôi thối.
Cuối cùng ta vẫn tìm thấy Phùng Thiên Xảo trong đám xác chết.
Nàng ta thoi thóp, bàn tay đẫm máu bám lấy váy ta.
Đến hôm nay, ta cũng phải thừa nhận, nàng ta đúng là mạng lớn.
Vẻ mặt Phùng Thiên Xảo dữ tợn như ma quỷ.
Ta trầm giọng nói: “Hôm đó ở thư viện Vanh Sơn, ta đã hỏi ngươi nguyên nhân nhưng giờ thì ta biết rồi, ta đến tiễn ngươi đoạn đường cuối.”
Kiếp trước kiếp này, mối thù của ta thì ta nhất định phải tự tay báo.
Không biết lấy sức lực từ đâu, nàng ta ngẩng đầu hét lên với ta: “Tả tướng đại nhân thì thanh cao lắm à, suy cho cùng cũng là giẫm lên máu thịt của gia đình ta để thăng tiến thôi. Dựa vào đâu mà ngươi sinh ra đã có thể làm thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng chứ? Sau khi biết hết mọi chuyện, vậy mà ngươi lại không có chút lòng thương xót nào, đúng là quý nữ ở kinh đô!”
Nàng ta thần trí mơ hồ, bất chợt lẩm bẩm: “Nếu ngươi chịu tha cho ta một con đường sống…”
Ta ngắt lời nàng ta: “Tuyệt đối không thể, tại sao ta phải thương xót ngươi?”
Những tên sơn tặc ở Tông Châu đốt phá cướp bóc, làm đủ điều ác, giết chóc không đếm xuể, không nên trả bằng mạng sao?
Còn có một trăm tám mươi mốt người trong phủ Tả tướng phải bỏ mạng dưới lưỡi đao chỉ trong một đêm ở kiếp trước nữa.
Nàng ta cũng dám xin ta thương xót nàng ta ư?
Ta cúi người nói với nàng ta: “Thật đáng tiếc, Lâm thị và đứa con của thủ lĩnh sơn tặc năm xưa đã chết mất rồi, ngươi là ai, dựa vào đâu mà đòi báo thù chứ?”
Nàng ta tái mặt: “Không thể nào, bà ấy là mẹ ta.”
Ta rút con dao từ trong tay áo ra với vẻ mặt vô cảm, lưỡi dao sắc bén cắm vào nội tạng nàng ta.
Trời mưa rất lớn, cuốn trôi hết mọi tội lỗi ở bãi tha ma.
“Ai mà biết được, ngươi xuống dưới mà hỏi bà ta đi.”
Phùng Thiên Xảo trợn to mắt, dần dần tắt thở.
Rất lâu sau đó ta mới hít một hơi sâu, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta từng thề, nếu có kiếp sau thì ta nhất định phải tự tay báo thù. Hôm nay đã làm được rồi, kiếp này không còn gì tiếc nuối nữa.”
Ta quay lại, phía sau có một người đang cầm ô, đứng đó từ lâu.
Là Tạ Giác cầm ô.
Ta nhìn hắn qua màn mưa.
Trong thoáng chốc, ta bàng hoàng.
Người trước mặt là “Cảnh cô nương” bệnh tật triền miên kia.
Cũng là vị Đại hoàng tử tài ba tuyệt thế từng được đồn đại đã qua đời.
Tim ta đột nhiên loạn nhịp.
Tạ Giác chậm rãi bước tới, cúi đầu lau đi vết máu trên tay ta.
“Nàng có thể làm tất cả những gì nàng muốn làm, nếu nàng muốn, ta sẵn lòng vĩnh viễn đứng sau lưng nàng.”
-Hết-