Bồ Tát sống - Chương 6
16.
Thời gian như con nước trôi, ngày đêm không ngừng.
Việc tuyển chọn nữ quan trùng với lúc tổ chức kỳ thi mùa xuân.
Trong ba nén hương, phải hoàn thành một bài nghị luận do Trưởng công chúa và Hoàng thượng cũng ra đề.
Để tránh hiềm nghi, trong thời gian giám thi, Trưởng công chúa không có mặt.
Lục Uyển Dung nói với ta, trong đầu nàng ấy thật sự trống rỗng, nhưng vì để sau này cha nàng ấy không làm khó nữa, nàng ấy thề phải viết đầy cả bài thi.
Khác với các tiểu thư quan gia đang lo lắng khác, Phùng Thiên Xảo lại tỏ ra rất tự tin như thể thắng lợi đã nằm trong tay nàng ta rồi.
Trong Hồn Tư Đường, mọi người ngồi trước bàn nhỏ.
Ta cố ý ngẩng đầu nhìn mấy vị giám khảo ngồi trên cao.
Trên trán các vị giám khảo đểu toát mồ hôi, ai cũng nơm nớp lo sợ, quan sát người ngồi ở chủ vị.
Một kỳ thi tuyển chọn nữ quan, lại khiến Lại bộ thượng thư Lư Bính đích thân đến giám sát.
Đủ để chứng tỏ Hoàng thượng coi trọng kỳ thi tuyển nữ quan này như thế nào.
Kiếp trước, trong kỳ thi này, Phùng Thiên Xảo viết một bài nghị luận khiến Hoàng thượng phải tấm tắc khen ngợi.
Nhưng lần này đã khác kiếp trước rồi.
Khi bài thi được phát xuống, mọi người vừa cầm bút.
Chợt nghe Phùng Thiên Xảo kinh hô một tiếng: “Không thể nào, sao đề có thể như vậy được!”
Phùng Thiên Xảo tức giận đứng dậy.
Giám khảo liếc nhìn Lư thượng thư, lớn tiếng trách mắng: “Sao, chẳng lẽ ra đề gì còn phải hỏi ý ngươi à? Ngươi dám ngang nhiên la lối, thái độ vô lễ, người đâu, đuổi nàng ta ra ngoài.”
Phùng Thiên Xảo không chịu di chuyển, dán mắt nhìn Lư thượng thư trên cao.
Thấy ông ta thực sự định để vệ binh đuổi mình ra ngoài, Phùng Thiên Xảo hét lên vùng vẫy, trong lúc hai bên giằng co, trong tay áo nàng ta có vài mảnh giấy vụn như tuyết rơi ra.
Một giám khảo lập tức nhận ra có gì đó không đúng, bèn nhặt lên, sau đó nổi giận đùng đùng.
“Đây là đề thi nghị luận đã bị hủy bỏ trước đó. Rõ ràng đã kiểm tra kỹ càng, làm sao ngươi lại mang vào được?”
Trán Phùng Thiên Xảo đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng ta thì biết nguyên do, trước khi bắt đầu kỳ thi, ta đã dựa vào ký ức để báo cáo đề thi kiếp trước của Phùng Thiên Xảo cho Trưởng công chúa.
Trên mặt Trưởng công chúa đầy sự nghi hoặc, lúc đó ta đã biết, suy đoán của mình là đúng.
Đó chính là đề thi hôm nay.
Ta nói với Trưởng công chúa: “Vì ta đã biết nên đủ để chứng minh, đề thi nghị luận đã bị lộ rồi.”
Do đó Trưởng công chúa nhất định sẽ thay đổi đề thi ngay lập tức.
Dù Phùng Thiên Xảo có người đứng sau, nhưng cũng không thể chuẩn bị cho nàng ta một bài nghị luận xuất sắc khác trong thời gian ngắn như vậy được.
17.
Phùng Thiên Xảo thấy Lư thượng thư không cứu giúp, bỗng nhiên điên cuồng đẩy vệ binh, lao tới trước mặt Lư Bính.
“Lư đại nhân, ngài không thể ép ta vào đường cùng được đúng không?”
Mang theo tài liệu vào phòng thi rồi bị đuổi ra trước mặt mọi người, đồng nghĩa với việc vĩnh viễn bị tước bỏ tư cách trở thành nữ quan.
Từ sau khi Phùng Thiên Xảo bại lộ chuyện của Trần Bình trước mặt ta, thì nàng ta ngày càng huênh hoang phách lối hơn, khác hẳn với thái độ trước kia của nàng ta.
Ta luôn tự hỏi, là ai đã cho nàng ta can đảm đó?
Giờ đây, mọi chuyện đã rõ ràng.
Nhưng đáng tiếc, Lư thượng thư không muốn liên quan đến nàng ta trước đám đông.
Lư thượng thư nheo mắt lại, nói: “Có vẻ như Nhị tiểu thư của phủ Tả tướng bị điên rồi.”
Đến lúc này, Lư Bính vẫn chuẩn bị đổ hết tội lỗi lên phủ Tả tướng dạy dỗ không nghiêm.
Âm mưu của Phùng Thiên Xảo không thành, cũng biết sau khi rời khỏi thư viện Vanh Sơn trở về phủ, ta sẽ đối xử với nàng ta như thế nào.
Một quân cờ bị Lư thượng thư vứt bỏ thì sao mà có kết cục tốt được chứ.
Lần này, là cơ hội cuối cùng của Phùng Thiên Xảo.
Vậy nên tất nhiên nàng ta phải nắm chặt lấy nó rồi.
Phùng Thiên Xảo lao tới bất chấp, cố ý sờ lên bụng, nói: “Nếu đại nhân cố ý không can thiệp, thì ta chỉ còn cách cá chết lưới rách thôi.”
Lư Bính rùng mình, dường như đã đưa ra quyết định gì đó, ánh mắt thâm hiểm.
Lúc này, có người bước vào trong hội trường.
“Có rất nhiều người thấy Lư đại nhân và tiểu thư quan gia gặp gỡ đêm khuya, có cần phải mời từng người ra không?”
Người đó nghịch con dao tinh xảo trong tay, giọng điệu cũng nguy hiểm như dao.
Là Tạ Giác.
Lư Bính vừa thấy hắn, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi.
“Ngươi là…” Nửa câu còn lại bị ông ta nuốt ngược vào trong.
Một lúc sau, Lư Bính gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Bổn quan là người đã có chính thê, chỉ đành ủy khuất Nhị tiểu thư làm thiếp thôi.”
18.
Ta biết rằng Phùng Thiên Xảo có người đứng sau, nhưng không ngờ chuyện này lại liên quan sâu đến triều đình như vậy.
Trước khi rời khỏi thư viện Vanh Sơn, ta cố ý đi tìm Tạ Giác một chuyến để xác nhận suy đoán trong lòng.
Kiếp trước, cha ta bị Phùng Thiên Xảo tố cáo, tham ô tiền cứu tế, nghe nói số tiền tham ô đã được đổi thành ngân phiếu trong ngân hàng.
Hoàng thượng giận dữ, quả nhiên tìm thấy một lượng lớn ngân phiếu từ phủ Tả tướng.
Dân chúng Tùng Châu làm loạn đến kinh đô.
Việc cứu tế do cha ta dẫn đầu, nhưng Tùng Châu lại đói khổ, chết chóc khắp nơi.
Ta đến bờ hồ, thấy một chiếc thuyền gỗ.
Tạ Giác tựa vào đầu thuyền, buồn chán nghịch nước.
“Ngươi đến rồi à.”
Hắn không ngẩng đầu, như thể biết trước rằng ta sẽ đến.
“Lại bộ thượng thư Lư Bính nhiều lần khuyên Hoàng thượng bãi bỏ chức vụ Thừa tướng, Lục Bộ có thể trực tiếp trình lên Hoàng thượng.”
Nhưng Hoàng thượng hiểu rõ phẩm tính của Tả tướng, cười hỏi Lư thượng thư: “Bãi bỏ chức vụ Thừa tướng thì tội cho Phùng tướng quá, chi bằng khanh hãy giao cho Tả tướng chức Thượng thư của mình, vậy thì trẫm cũng có lời giải thích cho triều thần.”
Lư Bính liên tục xin lỗi, không dám nhắc lại nữa nhưng luôn muốn tiến thêm một bước.
Và Phùng Thiên Xảo là quân cờ mà ông ta tốn công tìm kiếm từ Tùng Châu.
Ta cúi đầu suy nghĩ, vậy thì nguồn gốc của chiếc trống bỏi tại yến tiệc ngắm hoa đã có lời giải.
“Nhưng tại sao ngài lại muốn thúc đẩy bọn họ?”
Đột nhiên hắn dừng tay, cười nhẹ một tiếng: “Rắn chuột về cùng một ổ thì mới dễ… một lưới bắt hết.”
Tạ Giác ngước mắt nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: “Phùng tiểu thư có nhiều vấn đề nhỉ, chi bằng nghĩ xem, sau này phải làm sao để báo đáp Tạ mỗ đây?”
Ta sững sờ, trong lòng nghĩ thầm, kiêu ngạo thế này mà Trưởng công chúa cũng chịu dung túng hắn hay sao?
19
Thái hậu đưa Trưởng công chúa đến Phật đường ngoài Kinh Thành để lễ Phật.
Trưởng công chúa nói, nếu đi để cầu phúc cho Tam hoàng tử do Quý phi sinh ra thì chi bằng mời các phu nhân quyền quý trong kinh cùng tham gia, như vậy càng có ý nghĩa hơn.
Lần này, Phùng Thiên Xảo cũng có mặt.
Nghe nói Lư thượng thư rất cưng chiều Phùng Thiên Xảo.
Phùng Thiên Xảo nhờ vào tuổi trẻ và nhan sắc, chế giễu chủ mẫu trong nhà già nua tàn tạ, khiến phu nhân của Lư thượng thư tức giận đến nằm liệt giường, thế mà Lư thượng thư lại bỏ qua rất nhẹ nhàng.
Khi Trưởng công chúa dìu Thái hậu vào Phật đường thì thấy Phùng Thiên Xảo với cái bụng đã hơi lộ ra, đang lau chùi chân đèn trong điện.
Thái hậu cất tiếng hỏi.
Phùng Thiên Xảo mỉm cười dịu dàng, trả lời: “Được lau dọn điện Phật cho Thái hậu là phúc phần của thần thiếp.”
Nàng ta dứt lời.
Thái hậu xúc động, định hỏi nàng ta là phu nhân của nhà nào thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào truyền đến.
Có người xông vào, thấy Phùng Thiên Xảo, bèn dập đầu quỳ lạy.
Họ mặc quần áo rách rưới, đồng loạt cảm tạ lúc trước Phùng Thiên Xảo đã ban ơn cứu giúp, xem nàng ta như Bồ Tát sống.
“Cung nghênh Bồ Tát sống nương nương!” Có người lớn tiếng hô, người khác cũng hưởng ứng theo.
Vẻ mặt Thái hậu không vui, lạnh lùng nhìn tất cả những gì đang xảy ra trước mặt.
Trên cao là tượng Phật tôn quý, bên dưới là Thái hậu tôn nghiêm, vậy mà có người vào không bái Phật, lại gọi Phùng Thiên Xảo là “Bồ Tát sống” ngay trước mặt Thái hậu.
Phùng Thiên Xảo hoảng loạn giải thích: “Bình thường thần thiếp hay giúp đỡ cho họ, họ không biết Thái hậu đang ở đây nên mới làm trái quy củ ạ.”
Thái hậu không trách phạt những người dân nghèo khó xông vào Phật đường.
Còn Phùng Thiên Xảo lại bị Thái hậu hạ chỉ giữ lại trong Phật đường.
Thái hậu nói là muốn tạc một bức tượng Bồ Tát bằng vàng, đã được dân chúng tôn là “Bồ Tát sống”, vậy thì lấy hình ảnh của nàng ta ra để tạc, đây là vinh quang lớn lao.
Nàng ta bị người ta đè xuống quỳ trên bồ đoàn, chờ họa sĩ đến phác họa.
Suốt một ngày một đêm, Phùng Thiên Xảo bị ép phải giữ nguyên một tư thế không được động đậy.
Cuối cùng, nước mắt nàng ta rơi đầm đìa, mất hết thể diện, mất khống chế ngay trong Phật đường.
Thái hậu muốn trút giận, nhưng vì phải giữ thân phận nên không thể dùng thủ đoạn bình thường được.
Các đại thần thấy gió chiều nào theo chiều ấy.
Nói Phùng Thiên Xảo không kính Phật, ham danh lợi, lừa dối Thái hậu.
Ngự sử còn dâng sớ, buộc tội Lư thượng thư Lư Bính sủng thiếp diệt thê.
Mà tất nhiên, cha ta cũng không tránh khỏi bị buộc tội dạy con gái không đúng cách.
Những ngày sau đó, những thứ cha ta điều tra cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Ông ấy dâng tấu tự biện hộ.
Năm đó cha ta nhờ dẹp loạn cướp bóc ở Tùng Châu nên được tiểu Hoàng thượng ban thưởng, thăng chức liên tục mới đạt đến vị trí hiện nay.
Trên triều, cha ta công khai vạch trần, Phùng Thiên Xảo không phải con gái của ông ấy.
Mà là con gái của thủ lĩnh đám cướp tại Tùng Châu năm xưa.
Trong tấu biện hộ, chứng cứ rõ ràng, lại có người ở Phong Ý Lâu Tùng Châu làm chứng.