Bỏ Hay Lấy - Chương 5
23
Nhìn bóng lưng bọn họ chạy trối chết, tôi chẳng có một chút thỏa mãn nào.
Bởi vì loại chuyện phiền toái này sẽ không kết thúc, không riêng gì tôi mà còn cả bác gái, về sau cũng tránh không được.
Đổng Thiến búng ngón tay một cái.
“Thế nào? Hồi hồn chưa?”
Tôi sững sờ nhìn cô ta.
Đổng Thiến ăn mặc như thiên kim nhà giàu, toàn thân cao quý không thể khinh nhờn.
Mặc kệ cô ta có để ý hay không, tôi vẫn nợ cô ta một câu ‘xin lỗi’.
Đổng Thiến bật cười ha ha.
“Đến tận bây giờ mà cô còn muốn thay em trai cô nói lời xin lỗi sao?”
Tôi giật mình muốn nói ‘Không phải’.
“Tôi không chịu thiệt thòi tí nào đâu. Trải qua chuyện đó, ba tôi như bị thứ gì kích thích, chuyển không ít tài sản của ông cho tôi. Sau đó tôi được xuất ngoại, tiếp quản việc kinh doanh của gia đình đó.”
Đối với Đổng Thiến mà nói, tỷ lệ sai sót trong cuộc sống của cô ta sẽ cao hơn người bình thường rất nhiều.
Nhưng tôi vẫn muốn hỏi vấn đề lúc trước nghĩ mãi mà không rõ.
“Tại sao cô lại yêu đương với Du Bôn Phú?”
Đổng Thiến cười nói:
“Không vì lý do gì cả, chỉ là tôi không quen nhìn bộ dáng ngụy quân tử của hắn. Ba mẹ cô lột da rút gân với cô, tôn sùng hắn như chí bảo, thanh danh của hắn đã sớm tan nát, để ba tôi biết có người như vậy ở bên cạnh tôi thì ông ấy mới sốt ruột được.”
“Nào ngờ hắn chẳng phải loại người xấu xa, gian tà gì cả, thật sự không thú vị chút nào!”
Tôi còn muốn xin lỗi.
Nào ngờ sự thật đã vượt qua nhận thức của tôi.
Thế nhưng cũng đúng.
Thế giới này vốn là sự tồn tại của bỏ hay lấy.
Bởi vì có bỏ thì mới lấy được cái mới.
Ba mẹ Đổng Thiến ly dị từ lâu, ba Đổng có vô số tình nhân, con riêng còn có rất nhiều.
Đổng Thiến bỏ qua tình cảm, bất chấp thanh danh mới lấy được lợi ích thật sự.
Ở lập trường của cô ta, có cái gì mà không đúng?
Đối với tôi mà nói, đó cũng là đạo lý mà tôi theo đuổi.
Hai đời, Du gia đều lựa chọn từ bỏ cuộc sống của tôi, chỉ lo lắng cho tương lai của Du Bôn Phú.
Bây giờ Du Bôn Phú đã vô dụng thì có liên quan gì đến tôi?
24
Từ sau bữa tiệc chia tay, Du Bôn Phú gặp lại Đổng Thiến một lần nữa liền muốn theo đuổi lại cô ta.
Du Bôn Phú chặn trước cửa nhà cô ta.
Rốt cuộc Đổng Thiến không còn kiên nhẫn chửi ầm lên với hắn.
“Lúc trước, tôi nghĩ anh là học sinh tốt mới đánh giá cao anh mà thôi, hiện tại anh là kẻ tàn phế, tôi còn qua lại với anh làm gì?”
“Anh cho rằng tôi không biết anh muốn cái gì sao? Tôi có phải loại người yêu đương mất não, rảnh rỗi đi giúp người nghèo à? Nằm mơ đi.”
“Mới yêu sớm mấy tháng mà đã ảo tưởng vậy rồi. Nếu lúc trước anh thật sự đơn thuần như vậy thì sẽ không dẫn tôi đi thuê phòng!”
Cho dù ngày ngày bị mắng thậm tệ như nào, dù có mất hết mặt mũi, Du Bôn Phú vẫn đứng trước cửa nhà cô ta, không thiếu một ngày.
Dường như Du gia đã thay đổi mục tiêu.
Không dây dưa với một sinh viên nghèo như tôi nữa, quay đầu dây dưa với thiên kim nhà giàu Đổng Thiến kia.
Bọn họ rất chắc chắn nếu để cho Du Bôn Phú kiên nhẫn dây dưa tiếp, nhất định sẽ có kết quả.
Không biết sự tự tin mù quáng này là từ đâu ra.
Để tránh việc bị dây dưa, nghỉ hè tôi rời khỏi thành phố, đến Bắc Kinh làm công.
Bác gái bảo tôi không phải lo lắng cho bà ấy.
“Du Phát Đạt tìm con chứ không tìm bác. Hắn dám tìm tới bác thì bác sẽ cho hắn một trận nhớ đòn!”
25
Du Phát Đạt gặp báo ứng.
Ông ta bị con trai lớn mà ông ta sùng bái như chí bảo đâm chết.
Tinh thần của Du Bôn Phú không ổn định đã nhiều năm rồi.
Nhưng người nhà không cho hắn đi khám bác sĩ tâm lý, sợ kiểm tra ra được cái gì thì người ta sẽ nói Du gia có kẻ ‘thần kinh’.
Vì thế, bệnh tình của Du Bôn Phú càng ngày càng nghiêm trọng, đặc biệt là sau khi hắn bị thương trở thành kẻ tàn tật.
Hắn thường xuyên ngồi một mình không nói lời nào, thỉnh thoảng còn hành hạ mấy con vật đến chết.
Mà người trong nhà không cảm thấy có gì sai.
Du Phát Đạt càng thêm thúc giục hắn ngày ngày canh gác trước cửa Đổng gia.
Rồi một ngày, sau khi biết được Đổng Thiến đã xuất ngoại, hắn lại bị ba Đổng chế nhạo, hận ý của người giàu đối với người khác đã đạt tới điểm giới hạn.
Mà Du Phát Đạt lại luôn miệng lải nhải ở bên tai hắn.
Du Bôn Phú không thể nhịn được nữa, một đao lại một đao, phát tiết đâm vào người Du Phát Đạt…
Ở trong cục cảnh sát, bất luận cảnh sát giải thích như thế nào, mẹ tôi vẫn cầu xin bọn họ thả Du Bôn Phú ra.
Thậm chí sau khi Du Phát Đạt chết đi, mẹ tôi vẫn còn náo loạn một hồi.
Lý do là Du Phát Đạt cần phải đưa tang, cần con trai tiễn ông ta một đoạn đường cuối.
Quả nhiên bác gái nói rất đúng.
“Vậy thì chắc cậu chết sớm trước tôi rồi! Mong rằng con trai cậu phải chăm sóc cậu cuối đời, cả đời không thể làm việc lớn!”
Bác gái cũng đến dự đám tang.
Kết cục của Du Phát Đạt còn thảm hại, châm chọc hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bác.
Bị con trai sát hại, giờ không có con đưa tiễn.
“Em trai à, kiếp trước em tạo nghiệt gì mới rơi vào kết cục như vậy chứ?”
Mẹ tôi ở bên cạnh đốt giấy tiền vàng, khóc đến khàn cả cổ họng.
“Cô nén bi thương, dù sao Quý Lệ sẽ không trở về, Bôn Phú không phải cố ý giết người, có lẽ còn có thể trở về mà.”
Bác gái thật tâm khuyên giải an ủi mẹ tôi như thế.
Người trong thôn gặp mặt bác gái, không nhịn được hỏi bác ấy cũng tới tiễn Du Phát Đạt ư?
Bác gái nói: “Chẳng lẽ tôi tới để chọn một mảnh đất, xem sau này tôi chôn ở đâu ư? Phong thủy nơi này không tốt chút nào.”
Bọn họ nhao nhao cầu xin bác ấy đừng nói tiếp nữa.
Chỉ sợ cái miệng kia của bác ấy lại linh thiêng, nói ra chuyện gì không hay.
Bác gái đành phải sửa lại: “Phong thủy nơi này chỉ vượng nữ không vượng nam, dù sao tôi và Quý Lệ đều sống rất tốt.”
Bọn họ buồn vui lẫn lộn.
Có người bịt tai, trực tiếp chạy đi.
Bác gái bĩu môi.
“Người nhà có tương lai là đã không tệ rồi, còn phân biệt nam nữ nữa, đúng là lạc hậu!”
26
Quả thật tôi không có khả năng trở về.
Nhà tôi chưa bao giờ thích con gái.
Bác gái còn có hai người chị em vô duyên vô cớ biến mất.
Tôi sống sót là bởi vì tôi và Du Bôn Phú là thai long phượng.
Người lớn trong nhà cảm thấy đó là điềm lành nên mới giữ tôi lại.
Nhưng giữ lại thì thế nào?
Không phải vẫn bị bọn họ chèn ép sao?
Sau đó mẹ tôi cầu xin bác gái, muốn tôi tốt nghiệp xong sẽ trở về nuôi bà ta!
Bác gái nói: “Cô có miệng, con bé có chân, tôi có thể quản được sao?”
Mẹ tôi kể khổ, nói cả đêm bà ta không ngủ được.
Bác gái đề nghị: “Vậy thùng đậu kia vẫn còn chứ, cô cứ thử đếm đậu xem, nói không chừng có thể tìm được đậu đỏ đấy?”
Mẹ tôi nghẹn họng nửa ngày không nói nên lời.
Du Bôn Phú ngồi tù, quãng đời còn lại của bà ta có rất nhiều ngày để đếm đậu!
Con trai ngoan ngồi trong tù, mà bà ta cũng chịu cảnh ngục tù ở bên ngoài.
27
Tôi học xong bốn năm đại học ở Bắc Kinh rồi tiếp tục học lên thạc sĩ.
Đến năm 24 tuổi, tôi đã hoàn thành luận án thạc sĩ của mình.
Nhiều năm như vậy, cho dù đã thay đổi rất nhiều nhưng tôi vẫn luôn chờ đợi ngày đó đến.
Cho đến khi thật sự bình an vô sự qua ngày đó, tôi mới chân chính buông xuống tất cả kiêng kỵ cùng lo lắng.
Ngày đó là ngày giỗ của kiếp trước tôi.
Là ngày tôi chết ở trạm y tế trong thôn.
Sau khi bình an vượt qua ngày đó, tôi gọi điện thoại cho bác gái.
Rõ ràng bác gái vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói hơi lầm bầm.
“Quý Lệ, con không chết à?”
Tôi bật cười.
“Bác gái, con nhớ bác.”
Bác gái ở đầu bên kia không cảm kích chút nào.
“Thì ra là con nhớ bác sao? Bảo sao bác lại gặp ác mộng.”
“Mơ thấy con chết trên bàn sinh, cuối cùng còn bị ba mẹ bán tro cốt cho một nhà khác, bác và chị họ con vất vả lắm mới mang tro cốt của con về…”
Mũi tôi chợt cay cay.
“Bác mơ thấy ba mẹ và Du Bôn Phú bán tro cốt của con để minh hôn phải không?”
Bác gái kinh ngạc vô cùng.
“Sao con biết? Bác còn mơ thấy, chồng của con tìm được bọn họ, phóng một mồi lửa thiêu rụi cả nhà bọn họ…”
Tôi cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Trong ấn tượng của tôi, chồng tôi vốn rất biết giữ hòa khí, đối với tôi cũng tạm được, chỉ là quá sĩ diện.
Sau khi sống lại, tôi quá mức sợ hãi, trực tiếp chạy trốn vào thành phố.
Sau đó, cũng không trở về thôn, cũng không gặp lại hắn ta nữa.
“Người bị thiêu chết ư?”
Bác gái có chút tiếc nuối.
“Không, ba mẹ con bị bỏng nặng, còn em trai con bị tàn tật, một người tàn tật còn phải chăm sóc hai người già, không tới vài năm cũng mất, sau đó… bác liền tỉnh dậy. Quý Lệ à, sao giấc mộng này lại giống như chiếu phim vậy?”
Trong lúc nhất thời, tôi cảm khái muôn vàn, cũng không biết việc sống lại là thật hay là một giấc mộng.
Nhưng bất luận như thế nào, tôi cũng không quên được.
Sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên phản kháng.
Tôi lật thùng đậu để đậu xanh lăn dài trên mặt đất.
Cùng với, hạt đậu đỏ từ trong tay Du Bôn Phú rơi ra.
Khi đó tôi quá mức nhỏ yếu, chỉ bị đánh đập một phen, căn bản không thay đổi được cái gì.
Vì thế, tôi lựa chọn chạy trốn.
Từ trong thôn chạy đến trong thành phố, ban đêm tối như vậy, đường dài như vậy.
Nếu trên đường có thêm một người hoặc một chiếc xe lao ra thì tôi sẽ chết.
“Quý Lệ, sao con không nói chuyện tiếp đi?”
Bác gái vẫn chưa cúp điện thoại.
“Ai da, con ở đây. Sắp đến Tết rồi, con và chị họ sẽ cùng nhau về nhà.”
Bác gái suy nghĩ một chút nói: “Thôi bỏ đi, công ty truyền thông của chị họ con đang làm ăn rất tốt mà, bác muốn đến thủ đô mừng năm mới, không phải càng bớt việc sao?”
“Vậy cũng được.”
Cúp điện thoại, tôi kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài đã là màn tuyết trắng xóa.
Giấc mộng có làn mưa tuyết bay tán loạn.
Toàn bộ thế giới càng trở nên tịch liêu.
(Hoàn toàn văn)