Bỏ Hay Lấy - Chương 4
17
Đến mùng 5, rốt cuộc mọi việc cũng có tiến triển.
Nguyên nhân là ba Đổng Thiến phái người đến thôn đập nát nhà họ Du.
Vật gì tốt đều bị đập nát bét.
Du Phát Đạt không dám cãi một lời, chỉ biết quỳ xuống cầu xin bọn họ tha cho con trai lớn của mình.
Người đàn ông cầm đầu có vẻ mặt dữ tợn, cười đến phát cuồng.
“Tao không chỉ đánh nó mà còn đánh mày đó!”
“Chỉ có súc sinh mới sinh ra loại súc sinh đó thôi!”
“Ở cục cảnh sát, nó khai đó không phải là nó phạm tội mà là đôi bên tình nguyện? Không phạm tội mà làm hỏng đời con gái nhà tao, xem tao đánh chết nhà mày như thế nào!”
Hai ba con bọn họ bị đánh một trận tơi tả, một người sưng thành đầu heo, không nhìn ra dáng người nữa.
Bác gái nhận được tin tức, khuôn mặt thâm trầm nhìn tôi.
“Em trai con và bạn gái thuê phòng bị coi là tội phạm cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, người nhà cô gái kia còn tới đập phá một trận, con…”
Tôi sợ đến nỗi ngừng thở.
“Con có trở về xem một chút không?”
Tôi vô thức lắc đầu.
Bác gái vội vàng liếc mắt một cái, như là chướng mắt bộ dáng nhát gan của tôi, xách túi liền ra cửa.
Chị họ cười ha ha.
“Mới đầu năm mới đi chơi gái đã bị bắt, nhà còn bị đập nát, năm nay nhà họ mưa thuận gió hòa lắm đây, ha ha ha…”
Cười xong, chị họ lại như có điều suy nghĩ bổ sung một câu.
“Mà chị thấy nếu như khách sạn đột nhiên có đám cháy, hai người bọn họ trần truồng chạy ra, vậy mới thú vị biết bao!”
Ừm…
Tôi ở một bên im lặng không lên tiếng.
18
Học kỳ mới.
Du Bôn Phú không đến trường.
Đổng Thiến được người nhà sắp xếp ra nước ngoài.
Chuyện của bọn họ bị đồn thổi thành đủ các phiên bản khác nhau, lưu truyền khắp nơi.
Trước đây đã có tin đồn Đổng Thiến phá thai, ăn chơi đàng điếm.
So sánh với sự việc lần này vốn không tính là gì cả.
Cô bạn từng là chị em tốt của cô ta khinh thường nói:
“Vậy thì sao chứ? Đổng Thiến có định hướng học quốc tế, tương lai ra nước ngoài du học, nước ngoài cởi mở hơn chúng ta nhiều.”
“Còn Du Bôn Phú kia chỉ là nhà quê, Đổng Thiến chưa từng kết giao với loại đàn ông ngây thơ chưa từng trải sự đời này nên mới định chơi đùa cùng hắn mà thôi.”
Trên đời này có Hải Vương thì sẽ có Hải Hậu.
Nếu đã không quan tâm thì sao có thể tính là tổn thương?
Nhưng Du Bôn Phú thì không giống như vậy.
Bị đánh thành chó rơi xuống nước mà hắn vẫn còn giãy dụa chạy đến nhà Đổng Thiến.
Đổng Thiến còn không thèm nhìn mặt hắn.
Ba Đổng trực tiếp gọi người kéo hắn ra ngoài.
Du Phát Đạt chạy tới, còn thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin hắn thì Du Bôn Phú mới bằng lòng rời đi.
Từ đó, tinh thần hắn sa sút, ý chí tan rã, mất đi tình yêu giống như mất đi toàn thế giới.
Du Phát Đạt thấy vậy còn mặt dày đi tìm ba Đổng Thiến, muốn thương lượng kết thành thông gia.
Ba Đổng sợ đến ngây người.
Hoài nghi có phải mình xuống tay quá nặng khiến hai ba con nhà này ngốc luôn rồi không?
“Lời hoang đường như vậy cũng có thể nói ra? Mày vẫn chưa đủ mất mặt à!”
Sao Du Phát Đạt có thể bỏ qua được?
Du Bôn Phú chính là bảo bối vàng của cả nhà, là tương lai của cả nhà.
“Tương lai con trai tôi sẽ học ở Bắc Kinh, nhà tôi không chê con gái nhà anh là giày rách, giờ anh còn muốn thế nào nữa?”
Đã bao nhiêu năm rồi, ba Đổng không tự mình động thủ.
Ngày đó, hắn áp dụng Như Lai thần chưởng, đánh Du Phát Đạt ngã úp sấp ở ven đường.
“Cho dù con trai trên đời này chết hết thì tao cũng không cần loại con rể như nhà mày!”
“Con gái nhà tao thế nào thì vẫn là bảo bối nhà tao. Cho dù con bé có mắc sai lầm thì cũng có ông đây gánh vác!”
“Là tao coi thường con trai mày, nó không đủ tư cách bước vào cửa nhà tao!”
Cứ mắng một câu là ông ta lại đạp một cước.
Du Phát Đạt co thành một đoàn, chỉ biết chạy trốn.
Ba Đổng đánh mệt rồi trực tiếp ném mấy tờ tiền màu đỏ, ném lên người Du Phát Đạt.
“Nhiều hơn nữa thì đừng hòng mơ.”
“Cũng không biết loại người như mày có dùng con trai mày để lừa con gái tao hay không.”
“Muốn dùng việc kết hôn để mưu toan tài sản nhà tao, đến cửa cũng không có đâu!”
19
Chuyện này lại truyền ra ngoài, nội dung đã hoàn toàn thay đổi.
Biến thành Du Bôn Phú tham hư vinh, lừa gạt Đổng Thiến đi thuê phòng, sau đó lại bảo ba báo cảnh sát, muốn thanh danh Đổng Thiến bị tổn hại.
Mượn việc này nắm chắc nhược điểm của Đổng Thiến, mưu đoạt tài sản của Đổng gia.
Tin đồn cứ thế lan truyền rộng khắp.
Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, Du Phát Đạt đánh tôi ở trường học tận hai lần.
Đối với con gái ruột còn tàn nhẫn như vậy, đối đãi với người khác có thể lương thiện tới đâu đây?
Kết hợp với đủ loại chuyện lúc trước, cán cân trong lòng mọi người cũng sẽ không bao giờ nghiêng về bọn họ.
Du Bôn Phú yêu sớm, thành tích tụt dốc, tinh thần cũng không tốt.
Cuối cùng, không phụ sự mong đợi của mọi người mà nghỉ học.
Tôi thật sự không nghĩ tới sự tình lại phát triển thành như vậy.
Chị họ đi học đại học mà vẫn như theo dõi bộ phim truyền hình nhiều tập, siêng năng gọi điện thoại về ăn dưa.
Bác gái bực bội nói: “Nó đã nghỉ học rồi thì còn có thể làm gì nữa? Chỉ có đi làm việc thôi chứ sao.”
“Đúng vậy.”
Trong nhận thức có hạn của ba mẹ, con người không thể có bệnh tâm lý gì, có chăng chỉ là làm màu mà thôi.
Đàn ông con trai có thể làm màu sao?
Không được.
Không học được thì đi làm công thôi!
Tóm lại không thể ở nhà, nếu không tương lai của Du gia sẽ chẳng còn nữa.
20
Những ngày sau đó, tôi an tâm học tập ở trường.
Từ lớp 10 đến lớp 12, chậm rãi nâng cao thành tích các môn, rốt cục tiến vào top 10 toàn khối.
Có đôi khi, tôi nhàn rỗi ngẩng đầu nhìn về đám học sinh trong sân trường bên ngoài cửa sổ, cảm thấy mọi sự thuận lợi, thông suốt đến nỗi không chân thật.
Tuy nhiên, đến một tháng trước kỳ thi đại học, ba mẹ không liên lạc với tôi hơn hai năm lại đến trường tìm tôi.
Tôi sống ở trường đã được một năm, không muốn gặp ai khác.
Cũng không muốn gặp bọn họ.
Chủ nhiệm lớp sẽ không mạo hiểm để cho bọn họ gặp tôi vào thời điểm mấu chốt này.
Bọn họ bị thuyết phục rời đi.
Tôi hỏi bọn họ tại sao lại gặp tôi, chủ nhiệm lớp bịa ra một lý do sứt sẹo để trả lời.
Tôi cũng lười hỏi lại.
Khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì.
Đến ngày thi đại học, rất nhiều phụ huynh đều đến đưa học sinh vào trường thi.
Bác gái không đến.
Bác nói: “Con cũng không phải con cái nhà bác, bác quản lý chuyện học hành sinh hoạt của con là đủ rồi, còn quản con nhiều như vậy làm gì.”
Vẻ mặt nghiêm khắc vô cùng.
Thật ra bác ấy không muốn tôi tự ti, cũng không muốn tôi cảm thấy thiếu nợ bác ấy ân tình to lớn.
Ba năm nay, nếu không phải bác ấy cho tôi một mái hiên che gió che mưa, tôi đã sớm dẫm vào con đường vào nhà máy làm công giống như đời trước rồi.
Sinh trưởng mạnh mẽ, chịu đựng mưa gió.
Còn tốt hơn khi cây đậu xanh bị gió mạnh thổi qua liền đứt gãy.
21
Sau khi thi tốt nghiệp trung học, tôi lại gặp được bác gái ở bên ngoài trường thi.
Bác lái xe đưa tôi về nhà, vẻ mặt hơi bối rối.
Đợi đến khi về nhà, bác gái mới nói: “Ba con kiện bác, nói bác cướp con gái của ông ấy.”
Tôi chỉ cảm thấy vô cùng bất ngờ, sau đó chỉ còn lại nụ cười lạnh.
“Đừng nói lên tòa án, cho dù lên Thiên Đình thì cháu cũng phải phản kháng lại ông ta.”
“Trước đó ông ta có coi cháu là người không? Cháu đã qua mười tám, ông ta cho rằng mình còn có cái gì quyền để giám hộ cháu chứ?”
Lúc này bác gái mới nói cho tôi biết, thì ra, lúc Du Bôn Phú làm việc trên dây chuyền sản xuất của nhà máy, do hắn làm không tốt nên tay trái bị thương, bị tàn tật suốt đời.
Tiền nhà máy bồi thường vốn là muối bỏ biển cho cuộc sống sau này của cả nhà.
Cho nên, ba mẹ Du mới nhớ tới có đứa con gái như tôi.
Bọn họ mong tôi trở về phụng dưỡng bọn họ, kiêm cả việc chăm sóc tên tàn phế Du Bôn Phú kia.
Loại chuyện viển vông vô lý này, thật không hổ danh là người bán cả tro cốt của tôi đời trước.
22
Kết quả thi tốt nghiệp trung học đã, điểm của tôi đủ để vào các trường đại học trong dự án 211 và 985.
Chị họ bảo tôi đăng ký đại học Bắc Kinh, sau này tốt nghiệp có thể cùng chị ấy thuê phòng, chia sẻ tiền thuê nhà.
Ai da, bốn năm đại học, tôi có thể chia sẻ với chị ấy cái gì đây?
Ngoài miệng chị ấy nói sẽ mặc kệ tôi, sẽ kéo tụt thành tích tôi xuống.
Đúng là mạnh miệng mềm lòng.
Tiệc chia tay ngày đó, mấy lớp trong trường chúng tôi họp cùng nhau, bao nguyên một tầng ở nhà hàng.
Người đến người đi, náo nhiệt vui vẻ.
Ngay cả Đổng Thiến xuất ngoại cũng tới.
Trong lúc cơm no rượu say, Du Phát Đạt kéo dây lưng lên sân khấu.
Ông ta chỉ trích tôi bất hiếu trước mặt mọi người, không chịu nhận ba mẹ, không muốn phụng dưỡng họ và em trai tàn tật.
Nếu là ba năm trước, mọi người không rõ nguyên do sẽ bị bọn họ lừa gạt rồi.
Nhưng lúc học lớp 10, Du Phát Đạt đuổi theo tôi hô đánh hô giết, có ai chưa từng thấy qua?
Du Bôn Phú yêu đương thuê phòng rồi còn bị bắt, lời đồn đãi kia đã bay đầy trời, có ai chưa từng nghe qua?
Nhìn bọn họ diễn trò, không ít người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Chủ nhiệm lớp và những thầy giáo khác nhịn không được, mời ba người bọn họ ra ngoài.
Bọn họ nhất định không chịu, còn vươn tay ra kéo tôi.
Thầy Trần đứng ra.
“Các người đừng hòng động đến học sinh của tôi.”
Mấy bạn nam cao lớn trong lớp cũng đứng ra.
Thật vất vả mới thi tốt nghiệp trung học xong, bọn họ chỉ muốn vui vẻ ăn uống với nhau.
Du Phát Đạt gân cổ, gọi thầy Trần:
“Đây là học sinh của anh thì sao chứ, tôi mặc kệ!”
Thầy Trần thản nhiên nói: “Bọn họ đều tốt nghiệp rồi, tôi không quản được! Thế nhưng…”
Du Phát Đạt nghe ngóng.
Du Bôn Phú thở phào nhẹ nhõm.
“Bình thường tôi bảo học sinh học bài, tụi nó sẽ không thích. Nhưng hôm nay tôi bảo tụi nó đánh người, chắc hẳn tụi nó sẽ rất nghe lời đó!”
Đã nói đến nước này, bọn họ còn không chạy nữa sao?