Bỏ Hay Lấy - Chương 3
11
“Thế sự ác liệt như vậy thì con phải ác hơn bọn họ!”
Bác gái nói với tôi như thế.
Tôi không nói gì cả.
Bác gái hỏi: “Con còn cảm thấy ba coi con là con gái, em trai con coi con là chị gái ư?”
Tôi cũng trầm mặc lắc đầu.
Kiếp trước, cho dù tôi có chết thì bọn họ cũng không buông tha cho tôi.
Ba mẹ như vậy, gia đình như vậy, ngoại trừ chăm chỉ học hành, căn bản tôi không có lựa chọn nào khác.
“Bác gái, chỉ là con cảm thấy hơi thất vọng vì không lọt vào top 10 toàn khối.”
Bác gái đọc bảng điểm của tôi.
“Đây là nỗ lực lớn nhất của con rồi ư?”
Tôi cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nức nở thành tiếng.
“Bác ơi, thật sự rất khó, con thật sự không biết phải làm như thế nào.”
Bác gái tìm gia sư cho tôi.
Là con gái của đồng nghiệp bác, hai năm trước đã thi đậu vào đại học 211 ở thành phố bên cạnh.
Giáo viên dạy kèm trẻ tuổi ngồi trước bàn học, giúp tôi phân tích khuyết điểm và điểm số của các môn, tôi nghe rất chăm chú.
Kiếp trước, nếu như có ai đó đứng ra khuyên giải tôi vài câu, có lẽ kết cục sẽ không phải là như thế.
Tôi đặc biệt trân trọng cơ hội được học bổ túc hai tuần một lần.
Thành tích cũng tăng lên rõ rệt qua mỗi kỳ thi.
12
Từ lần tôi đánh Du Bôn Phú rồi được mời phụ huynh, bạn cùng lớp biết hai đứa chúng tôi là chị em sinh đôi nhưng đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực.
Đúng chuẩn suy nghĩ nông cạn của người nhà quê ‘nam là bảo bối, nữ là rễ cỏ’.
Ngay cả chuyện Du Phát Đạt cãi nhau với bác gái ở cửa thôn, rồi chuyện tôi chết đi còn phải ‘minh hôn’ cũng bị người nhiều chuyện truyền ra ngoài.
Tôi nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, mà ngược lại Du Bôn Phú cũng gặp không ít rắc rối.
Du Bôn Phú vừa tức giận vừa không cam lòng.
Có một lần, hắn chặn tôi ở hành lang, ép tôi giải thích rõ ràng với mọi người.
“Chị bị đánh đều do ba. Chị sinh bệnh cũng là do ba không trả tiền. Vì sao tôi phải chịu người ta mắng chửi?”
Hắn không làm những chuyện thất đức kia thì có nghĩa là không liên quan đến hắn ư?
Tôi xách cặp sách lên đập hắn một cái, vừa đập vừa mắng:
“Có đau hay không? Có đau hay không? Đập lên người mày thì mày mới biết đau phải không!”
Du Bôn Phú tránh không kịp, từ cầu thang phía sau ngã xuống.
Tôi đứng từ trên cao nhìn xuống, giống như lúc hắn đứng ở cửa hầm ngầm nhìn tôi.
“Sau này mày còn dám tới tìm tao thì tao sẽ đánh chết mày!”
Bạn học xung quanh biết ân oán giữa chúng tôi nên không ai ra ngoài nói chuyện.
Chỉ có một nữ sinh lớp 7 nhuộm tóc, miệng nhai kẹo cao su đứng ra.
Cô ta đi ngang qua chỗ tôi, nâng Du Bôn Phú dậy.
Nữ sinh kia tên là Đổng Tiếu, là học sinh hư hỏng nổi tiếng trong lớp.
Trốn học, đánh nhau, hút thuốc, lăng nhăng… hầu như ‘không việc ác nào không làm’.
Du Bôn Phú thấy cô ta vươn tay, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc cùng cảm kích.
A, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động rồi, vậy thì cùng vào chỗ chết đi.
13
Chuyện tôi đánh Du Bôn Phú, giáo viên trong trường đều biết cả.
Thầy giáo cũng chỉ thông báo cho Du Phát Đạt đến trường đón người, hoàn toàn không dám gọi cho bác gái.
Chỉ sợ hai người bọn họ lại đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng tôi đã đánh Du Bôn Phú hai lần, sao Du Phát Đạt có thể tha cho tôi?
Ông ta tìm đến lớp tôi, sải bước xông lên đánh tôi.
Tôi nhanh nhẹn chạy ra ngoài lớp học, lợi dụng việc mình quen thuộc địa hình hơn ông ta, vừa chạy vừa hô to ‘Giết người’!
Tôi muốn toàn trường đều biết: Du Phát Đạt không phải là người!
Như vậy, danh tiếng của Du Bôn Phú càng được đồn xa, càng có thể chứng thực những chuyện mà bọn họ truyền tai nhau.
Du Phát Đạt tức giận đến đỏ mặt, ông ta dừng lại, há miệng thở dốc, ngón tay khẽ run không thể ngăn cản bước chân chạy xa của tôi.
Tôi quay đầu, lộ ra ý cười khiêu khích với ông ta, đáy lòng chợt ngập tràn bi thương.
Ông ta vĩnh viễn không thể đuổi theo tôi được nữa.
Ông ta sẽ không bao giờ chạm vào một đầu ngón tay nào của tôi nữa.
Ông ta vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc ‘làm ba’ mà bắt ép tôi làm cái này cái kia.
Giáo viên và bảo vệ trường học có mặt, ‘trấn an’ Du Phát Đạt.
Bọn họ muốn tôi xin lỗi ông ta.
Tôi cười.
“Cháu có thể xin lỗi là bởi vì ông ta già rồi, ông ta là người lớn.”
“Nhưng ông ta không thể đánh cháu nữa, ông ta đánh châu thì cháu sẽ đánh Du Bôn Phú.”
Gân xanh trên cổ Du Phát Đạt nhô lên.
“Mày dám!”
Tôi đập bàn đứng lên, từng giọt nước mắt tràn mi, lớn tiếng đánh trả.
“Ông xem tôi có dám hay không!”
Du Phát Đạt theo lý thường phải nói:
“Tao là ba mày!”
Nhưng tôi hét lên:
“Ông không xứng! Cái gì mà công ơn dưỡng dục chứ, tôi đã dùng cả cái mạng này để đổi rồi còn gì!”
Thầy trò ở đó đều rất xúc động.
Họ nghĩ tôi đang nói về cái lần tôi bị bỏ rơi chờ chết trong bệnh viện.
Thực ra, tôi đang nói về kiếp trước.
Giờ mỗi người có góp thêm một câu cũng không giải quyết được gì.
Đây là lần đầu tiên tôi được nếm trải những lợi ích của việc trở thành một ‘người phụ nữ xấu xa’.
14
Thi cuối kỳ học kỳ một lớp 10, tôi lọt vào top 10 lớp A3, đứng thứ 70 toàn khối.
Du Bôn Phú yêu sớm nên thành tích trượt xuống hơn trăm bậc.
Thành tích dán ngay trên bảng thông báo.
Sắc mặt Du Bôn Phú trắng bệch, phảng phất khó có thể tin được.
Nhưng sau lưng truyền đến giọng nói nũng nịu, thần sắc của hắn lại khôi phục rất nhanh.
Đổng Thiến ngoắc ngoắc ngón tay, hai người bọn họ lại trèo tường trốn học đi chơi.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng không hiểu vì sao Đổng Thiến vẫn giống như kiếp trước, thích Du Bôn Phú đến thế.
Kiếp trước, cũng bởi vì Du Bôn Phú yêu sớm nên thành tích trượt dốc.
Lúc đó tôi đã làm việc trong nhà máy.
Kỳ nghỉ đông, tôi thấy hắn cùng Đổng Thiến đi dạo phố, làm loại chuyện mà tất cả những đôi uyên ương thường làm.
Tôi tìm đến Đổng Thiến, yêu cầu bọn họ chia tay.
Đổng Thiến cười có lệ, hỏi chuyện tôi: “Vì sao?”
Tôi đã nói gì nhỉ.
“Em ấy là chỗ dựa của cả nhà chúng tôi, cũng là tương lai của cả nhà chúng tôi…”
Đổng Thiến cười nói: “Được.”
Sau đó, quả nhiên cô ta đã chia tay với Du Bôn Phú.
Du Bôn Phú suy sụp một đoạn thời gian, nhưng rất nhanh liền vùi đầu vào học tập.
Lần này, tất cả ‘chỗ dựa’ và ‘tương lai’ phải hoàn toàn biến mất!
15
Tết đến, bác gái giữ tôi ở nhà.
Tôi có chút do dự, lại có chút xấu hổ.
Rốt cuộc thì nơi này không phải nhà của tôi mà.
Chị họ từ Bắc Kinh trở về, ôm lấy tôi, hỏi:
“Vậy em có thể đi đâu được nữa? Em không ngủ dưới đất, vậy chẳng lẽ là chị sao?”
Nhưng cuối cùng, chị họ vẫn ngủ chung giường với tôi.
Năm mới chắc chắn sẽ có thân thích lui tới, phần nhiều là thân thích nhà bác trai bên kia.
Họ sẽ hỏi về danh tính của tôi rồi cười khinh miệt đánh giá.
Nói không xấu hổ là giả.
Thế nhưng từ trong miệng bọn họ, tôi nghe ra được một ít chuyện cũ trước kia.
Khi bác gái và bác trai kết hôn, ông bà nội tôi không chúc phúc, hai nhà còn trở mặt.
Nhiều năm như vậy, mặc dù bọn họ không thích nhà tôi nhưng thái độ đối với bác gái lại không giống nhau.
Tuy rằng bác gái là người mạnh mẽ, nhưng bác gái đối với người nhà bác trai cũng không tệ lắm.
Ví dụ như em chồng bị bạo hành gia đình, là bác gái đứng ra, mang theo người nhà chồng đánh tới tận cửa.
Ly hôn chia tài sản chia con cái, chuyện gì cũng làm cho người ta thán phục.
Cho dù bác trai đã qua đời, nhà bác trai cũng không dám xem nhẹ bác ấy.
Bác gái ở nhà chồng vẫn có địa vị nói một không nói hai.
Trong họ hàng còn có một người phụ nữ trung niên cầm lấy tay tôi, lặng lẽ nói:
“Cháu gái à, sau này phải báo đáp bác gái thật tốt, bác gái cháu cũng không có cuộc sống dễ dàng gì.”
Ngoại trừ việc thủ tiết ra, tôi không thấy bác gái có cái gì không như ý, ngược lại còn thường nói bớt việc cho một người, cuộc sống thường ngày vẫn rất vui vẻ.
16
Mùng ba tết, bác gái lấy tiền mừng tuổi bảo tôi đi xem phim Tết cho vui.
“Con ra ngoài đi dạo một chút, dù sao con cũng không phải bảo mẫu nhà bác mà.”
Ngoài miệng bác gái rất cứng rắn nhưng tâm địa lại thiện lương.
Trái tim tôi ấm áp vô cùng.
Kiếp trước, ngay cả sau khi kết hôn, tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi ra ngoài xem phim Tết.
Càng không cần phải nói đến việc người ta cho tôi tiền để đi.
Tôi chọn một bộ phim gia đình vui vẻ vào dịp Tết.
Bộ phim có nội dung vừa khoa trương vừa hài hước, diễn tả cảnh gà bay chó sủa của những gia đình bình thường.
Khán giả ôm bụng cười to.
Tôi thì khóc bù lu bù loa trong rạp chiếu phim tối đen.
Vì sao phụ từ tử hiếu, mẫu sủng nữ ái, đối với tôi mà nói lại khó như vậy?
Bởi vì tôi mua ghế ở hàng cuối cùng trong rạp chiếu phim nên dù tôi có khóc khó coi như thế nào, cũng không cần lo lắng quấy rầy người khác.
Mà ở giữa có đôi tình nhân nói chuyện khá lớn tiếng, ảnh hưởng đến người khác cũng khiến tôi chú ý tới.
Lúc màn hình sáng rõ, tôi thấy đó là Du Bôn Phú và Đổng Thiến.
Bọn họ dựa sát vào ôm nhau, dường như đã quên hết tất cả mọi thứ.
Tôi mở to hai mắt.
Sau khi bộ phim kết thúc, họ đi trước, tôi lặng lẽ theo sau.
Mắt thấy bọn họ đi qua con đường dành riêng cho người đi bộ, vào một khách sạn nhỏ tương đối rách nát.
Tôi đến khách sạn gần đó, cầm tiền lẻ, gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Alo, tôi muốn tố cáo một việc!”
Không bao lâu, sở cảnh sát liền phái hai cảnh sát tới.
Tim tôi đập thình thịch, không dám tiếp tục ở lại.