Bồ Đào Chi Thủy - Chương 7
48.
Ngày hôm sau,Tam hoàng huynh thượng triều, thỉnh phụ hoàng đưa Lý Như đi hòa thân.
Phụ hoàng chỉ lưỡng lự một chút trước khi đồng ý. Sau khi biết tin, Lý Như dường như phát đ iên, nàng ta khóc lóc cầu kiến phụ hoàng.
Nàng ta không có cách nào tiếp nhận, ai ai cũng biết người phụ hoàng yêu nhất là mẫu thân của nàng ta, tiên Hoàng hậu, và nàng ta là giọt máu duy nhất của tiên Hoàng hậu.
Nàng ta vừa khóc vừa hét trước cửa Thanh Tâm Các: “Tại sao lại là con? Con là đích công chúa! Nếu đi, thì cũng nên là Lý Nghê phải đi! Phụ hoàng, người đã quên mẫu hậu rồi sao…”
Phụ hoàng nói với nàng ta: “Nếu không phải nể tình mẫu thân ngươi, thì với chuyện ngươi mưu hại tỷ muội, là không thể tha!”
49.
Tam hoàng huynh làm việc, đúng là vượt ngoài mong đợi của ta. Rốt cuộc, theo những gì ta biết, sau khi mẫu hậu thất thủ, Lý Như đã tìm Tam ca, muốn nương nhờ huynh ấy.
Ta nghĩ huynh ấy sẽ lợi dụng chuyện ấy, từ từ mưu tính.
Lúc này Bồ Đào lại đi tới, thấp giọng nói với ta: “Công chúa, điện hạ thật sự quan tâm đến người.”
Ta khó hiểu nhìn muội: “Không phải ngươi đã nói từ nay cụp đuôi mà sống sao?”
Bồ Đào lẩm bẩm: “Nhưng ta là nói sự thật.”
“Ngươi đã thấy huynh đệ tỷ muội của ta cư xử như vậy mà còn hồ ngôn loạn ngữ?”
Bồ Đào tràn đầy tự tin, vỗ ngực nói: “Nhãn lực của ta không tệ, Công chúa là Công chúa tốt nhất, Tam điện hạ cũng là một ca ca tốt.”
Ta mỉm cười nói: “Ra ngoài đi.”
Bồ Đào: “Được.”
Nàng ấy lại bắt đầu cố gắng giả làm một cung nữ có quy củ.
50.
Lý Như không chịu hòa thân, tuyệt thực trong cung để tự sát. Phụ hoàng rất đau đầu.
Lúc này, ta thỉnh cầu phụ hoàng để ta đến thuyết phục nàng ta. Phụ hoàng lưỡng lự rồi đồng ý, ta biết ông ấy đang nghĩ gì.
Ông là người công bằng nhất, biết rõ ta và Lý Như có thù, nếu ta đối với Lý Như có tổn hại gì, cũng là nàng ta đáng bị như thế.
51.
Ta dẫn theo Bồ Đào đi gặp Lý Như. Lý Như chật vật đứng dậy, căm hận nhìn ta: “Ngươi đến đây làm gì? Đến cười nhạo ta sao?!”
Ta ngồi ở mép giường, nhìn nàng ta: “Tỷ có thể nói cho ta biết, tại sao tỷ lại muốn hại ta?”
Lúc đó nàng ta đẩy ta từ hòn non bộ xuống, sau đó lại ngầm ra lệnh cho thái y không trị khỏi cho ta. Đây là việc lớn.
Còn những việc nhỏ nhặt, nàng ta đã âm thầm hãm hại ta không biết bao nhiêu lần.
Ta có thể cảm nhận được hận ý của nàng ta, dường như từ khi sinh ra, ta và nàng ta vốn là tử địch.
Nàng ta nhìn ta với khuôn mặt nhợt nhạt rồi rộ lên cười: “Còn có thể là vì sao? Trong cung này chỉ có ta và ngươi, hai đích Công chúa, chúng ta từ khi sinh ra đã không đội trời chung. Ta, ta từ nhỏ trong mọi việc đều thua kém ngươi, chỉ cần có ngươi ở bên cạnh, ta đều phải lùi một bước! Có mẫu hậu ở đây thì không sao, nhưng mẫu hậu cũng không còn nữa! Vậy ta tính là cái gì? Ta sẽ chỉ làm nền cho ngươi!”
Nàng ta chế nhạo: “Điều này mà ngươi cũng không nhận ra à? Vậy mà ta lại thua một đồ ngu như ngươi…”
Ta cúi đầu nhìn nàng ta: “Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu giờ tỷ hòa thân, còn có cơ hội sống sót. Nếu không sớm muộn gì cũng chet trong tay ta.”
Ngày hôm đó Lý Như đã khóc rất lâu. Sau đó dường như đã nhận mệnh.
52.
Khi Bồ Đào biết lúc Lý Như đẩy ngã ta, nàng ta mới mười ba tuổi, vốn tưởng nàng ấy sẽ cảm khái nhân tình, không ngờ nàng ấy lại phân tích lợi hại rõ ràng như vậy: ”Công chúa, người Lý gia, người nào người nấy đều đa mưu túc trí ha.”
Ta nói: “À, gia đình ta là thế đấy.”
Nàng ấy lưỡng lự một lúc: “Nhưng Tam điện hạ vẫn khác.”
Ta nheo mắt lại. Vậy mà nha đầu này vẫn không chịu nghe lời ta?
Ta nghĩ lại, nếu ta không trực tiếp nói thẳng, chỉ sợ nàng ấy không thể thông suốt, ta hỏi thẳng: “Có phải ngươi thích Tam hoàng huynh của ta không?”
Bồ Đào sợ hãi: “Ta không, ta không có, người nói bậy!”
Ta nheo mắt lại: “Vậy tại sao ngươi cứ nói tốt cho huynh ấy?”
Bồ Đào nói với vẻ mặt buồn bã: “Công chúa, ta thực sự chỉ muốn người được hạnh phúc.”
Ta nhìn nàng ấy với vẻ hoài nghi: “Thật sao?”
Bồ Đào trước đây đã nói với ta rằng, có rất nhiều nữ tử xuyên không và mục đích của họ chỉ để yêu đương với Hoàng tử.
Nhưng tốt nhất là ta không nên giữ Bồ Đào ở bên cạnh, nàng ấy thật sự không thích hợp ở trong cung. Chet tiệt, thật khó để bảo vệ một nữ tử xuyên không.
Nếu trông chừng không kĩ, không biết nàng ấy sẽ chet lúc nào. Ta khó chịu liếc nhìn nàng ấy, nghĩ ta sẽ không bao giờ bao che cho nàng ấy nữa.
53.
Ta đã cố gắng nhẫn nại cho đến khi, cuối cùng Tam hoàng huynh cũng được phong làm Thái tử.
Sở dĩ chúng ta phải đợi đến ngày này là vì ngôi vị Thái tử cũng giống như ngai vàng của Hoàng đế, chỉ cần ngồi lên đó quyền lực không khác Hoàng đế là bao.
Huynh trưởng của ta quá bất tài không thể ngồi vững vị trí đó, nhưng nếu dám mưu hại huynh ấy, sẽ mang danh mưu phản.
Chỉ có thể đường đường chính chính kéo huynh ấy khỏi vị trí đó, mới có thể đảm bảo huynh ấy không thể lật người.
Huynh ấy sẽ không thể gây thêm tổn thương nào cho Bồ Đào nữa.
Huynh ấy cũng không bao giờ có thể quên rằng nỗi nhục lớn nhất trong đời của huynh ấy, bắt nguồn từ một nữ tử xuyên không.
Đây cũng chính là lý do vì sao trước đây Lý Như phí hết tâm tư bắt Bồ Đào về Trường Hoán Cung để hắn ta huỷ hoại.
Kẻ hèn nhát như hắn ta chỉ có thể tìm người yếu thế mà trút giận.
54.
Hôm đó, tân Thái tử đến cung của ta, chúng ta gọi Bồ Đào đến. Ta đưa khế thư cho nàng ấy: “Từ hôm nay ngươi được tự do.”
Ta mỉm cười.
Bồ Đào khó tin nhìn ta: “À, cái này…”
Tam hoàng huynh đưa cho nàng ấy một chiếc hộp nhỏ: “Cầm lấy, dùng hết thì quay lại tìm ta.”
Khi Bồ Đào mở ra, mắt nàng ấy gần như lồi ra: “Thật nhiều! Ngân lượng?!”
Tam ca mỉm cười và vỗ tay, hai thị vệ mạnh mẽ ngay lập tức bước vào.
“Đây là người ta phái theo bảo vệ ngươi.”
Ta nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể ngắm hoa nở và đọc những bài thuốc ngươi muốn. Ngươi sẽ trở thành thần y như ý nguyện.”
Hoàng huynh nói thêm: “Tốt nhất là viết một cuốn y thư để truyền lại cho đời sau…và viết một cuốn du ký cho muội muội của ta nữa.”
Ta: “Khi nào cần, hãy tìm bọn ta.”
Hoàng huynh: “Ta không muốn nghĩ một ngày nào đó chân ta bị gãy.”
Bồ Đào nhìn ta: “Công chúa, ta không muốn đi, ta muốn ở cạnh người…….”
Ta cười nói: “Ra ngoài.”
Bồ Đào lập tức cất ngân lượng cùng khế thư, sau đó quay lại nhìn hai thị về đẹp trai.
“Được rồi Công chúa.”
Nàng ấy lùi lại hai bước rồi đột nhiên quay lại. Lần này nàng ấy chạy thẳng đến chỗ Hoàng huynh: “Người sẽ chăm sóc tốt cho Công chúa, phải không?”
Hoàng huynh kiên nhẫn nói: “Được.”
Đôi mắt Bồ Đào ươn ướt: “Ta chỉ là một cô gái xuyên không bình thường, sao có thể được đối xử tốt như vậy…”
Ta mất hết kiên nhẫn: “Người đâu, lôi nàng ấy ra ngoài.”
55.
Bồ Đào bị lôi đi. Hoàng huynh lấy từ trong tay áo ra một dải lụa rất cũ và nhìn một lúc lâu.
Huynh ấy nói giọng khàn khàn: “Muội có thể đi cùng nàng ấy.”
Ta quay lại nhìn: “Quên đi, ta không thể chịu nổi.”
Nhưng ta cũng rất ngạc nhiên: “Muội không ngờ rằng huynh lại sẵn lòng để nàng ấy đi.”
Thực tế, đã vô số lần ta nhận thấy ánh mắt huynh ấy nhìn Bồ Đào có gì đó khác lạ.
Mặc dù ta biết huynh ấy chỉ đang thông qua Bồ Đào để nhớ tới người khác. Họ dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau nhưng lại rất giống nhau.
Hoàng huynh mỉm cười: “Muội bảo vệ nàng ấy chặt chẽ như vậy …Hơn nữa, làm sao ta có thể lấy oán báo ân?”
Ta khó hiểu: “Ân tình?”
“Chữa lành cho muội muội ta, đây là đại ân.”
Ta choáng váng, đột nhiên tôi nhớ lại lời Bồ Đào đã nói. Nàng ấy nhiều lần nhắc nhở ta, Tam ca rất thương người.
Sau đó nàng ấy rời đi mà không hề ngoảnh lại, thậm chí trước khi rời đi vẫn chỉ nghĩ đến ta, điều đó cho thấy nàng ấy không hề thích Hoàng huynh.
Vậy… những nữ tử xuyên không này nếu đã đến đây, đều phải mang đến điều gì đó. Ví dụ tình thân gia đình vốn không hề có trong Đại Minh Cung này.
Ta quay lại nhìn Hoàng huynh, cuối cùng cũng buông xuống cảnh giác.
56.
Trong hai mươi năm tiếp theo, ta và Tam ca sát cánh bên nhau, trải qua không biết bao nhiêu m áu tanh, cuối cùng cũng phò tá huynh ấy lên ngôi.
Có người nói ta, đại công chúa, quá can chính, lại kiêu ngạo và độc đoán.
Tân hoàng vừa bãi triều, vội vàng đến tìm ta. Huynh ấy nói: “Nghê Nhi, đừng để bụng lời nói của những người đó. Tam ca sẽ không bao giờ nghi ngờ muội.”
Ta đưa cho huynh ấy một đĩa nho và nói: “Muội biết.”
Huynh ấy ngạc nhiên và hỏi: “Nghê Nhi, muội ổn chứ?”
Ta cười nói: “Có Hoàng huynh ở đây, Nghê Nhi sẽ ổn. Bồ Đào đã từng nói huynh chắc chắn là một ca ca tốt.”
Hoàng huynh sửng sốt một chút, nói: “Ai da, lời Bồ Đào nói nhất định là đúng.”
[HẾT]