Bình Minh Rực Rỡ - Chương 6
19
Bởi vì Hàn Nhã Lan cản trở, Tống Viện không thể chuyển sang khoa khác.
Nhưng thầy Tề đã bí mật sắp xếp cho Tống Viện tham gia lớp nghệ thuật tự do.
Con bé đã thực hiện thành công một số kỳ thi giả với danh nghĩa những học sinh vắng mặt.
Điểm số của vẫn chưa xuất sắc lắm nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với khi học khoa học.
Cuối cùng chúng tôi đã có cơ hội được thấy điểm vượt quá hai chữ số ở ba môn cơ bản.
Với sự giúp đỡ của thầy Tề, Tống Viện đã thành công lựa chọn môn nghệ thuật khai phóng khi đăng ký thi đại học.
Tất cả những điều này hoàn toàn bị giấu kín không cho Hàn Nhã Lan biết.
Khi bà ta nghe tin thì gạo đã nấu thành cơm.
Bà ta tức giận đến mức nhảy từ độ cao ba thước xuống chợ và bị gãy một gót chân.
Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng may mắn.
Mặc dù Tống Viện học tập rất chăm chỉ nhưng kết quả thi tuyển sinh đại học của con bé vẫn chỉ vượt qua cấp trung học cơ sở.
Vào ngày có kết quả, Hàn Nhã Lan đúng giờ đến tận cửa để hạ nhục Tống Viện.
Tôi thực sự ngứa mồm lắm rồi đấy!
Công lý có thể muộn nhưng sự sỉ nhục của Hàn Nhã Lan thì không thấy vắng mặt bao giờ.
“Tao nói cho mày biết, học nghệ thuật tự do cũng vô ích, nếu thi không đỗ thì còn phải cố gắng dài dài.”
“Hừ, cuối cùng cũng nhìn ra rồi, Lương Thục Huệ, bà chỉ là ghen tị tôi giàu đẹp hơn bà, nên mới muốn tiêu diệt Viện Viện mà thôi.”
Tôi không khỏi nói:
“Mẹ tôi ghen tị với việc bà ngu ngốc đến cùng cực á, bà hiểu không?”
Tống Viện vốn đang im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
“Tôi làm bài thi không tốt nhưng không hề buồn chút nào”.
“Ngược lại, tôi rất vui vì phát hiện ra mình không phải là kẻ ngốc như bà nói. Chỉ học 8 tháng, tôi đã đỗ đầu vào đại học”.
Hàn Nhã Lan trợn mắt:
“Thi đậu cao đẳng có ích lợi gì? Khi ra ngoài không phải vẫn chờ tao sắp xếp cho à, chỉ bằng mày thôi? Chờ chếc đói đi!”
Tống Viện mỉm cười nhẹ nhõm.
“Tôi luôn cho rằng bà làm vậy là vì lợi ích của tôi. Cho nên dù bà có hống hách và kiểm soát, tôi cũng sẽ chịu đựng.”
“Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra rằng thực ra bà chỉ đang cố gắng chứng minh rằng mình đúng.”
“Bà chỉ thích sắp xếp mọi chuyện cho tôi, thích có tôi chắc chắn trong tay, nhưng lại cho rằng tôi hèn nhát, không cho bà mặt mũi.”
“Gặp rắc rối với chị tôi rồi, cuối cùng bà cũng nhớ ra lợi ích của việc trở thành một kẻ hèn nhát như tôi đúng chứ.”
“Nhưng bà có bao giờ nghĩ tại sao tôi lại nghe lời bà nhiều đến như vậy không?”
Con bé ngừng lại một lúc lâu, rồi nghẹn ngào nói:
“Bởi vì bà là mẹ của tôi! Mẹ là người tôi tin tưởng nhất trên đời!”
Tôi và mẹ bước tới nắm lấy tay con bé, Tống Viện dùng sức ôm lại chúng tôi.
“Nhưng đã không còn nữa rồi.”
“Đừng bao giờ lặp lại nữa.”
Giọng nói của Tống Viện không nhanh cũng không chậm, không cao cũng không thấp, nhưng lại kiên định đến đáng kinh ngạc.
Sắc mặt Hàn Nhã Lan lập tức tái nhợt, bà ta đứng đó một lúc lâu mà không phản ứng.
“Không được, Viện Viện, con hãy nghe mẹ giải thích…”
Tống Viện còn không thèm nhìn bà ta.
“Mẹ ơi, con muốn học lại, được không?”
20 (Kết thúc)
Quyết định của Tống Viện khiến bố mẹ tôi sốc.
Không ai ngờ rằng cô gái từng sợ phải đến lớp lại bỗng dưng bị ám ảnh bởi việc học không ngừng nghỉ.
Bố mẹ ngay lập tức hỏi thăm xung quanh và nhanh chóng ổn định tại một trường tư thục có danh tiếng tốt.
Ngày hôm sau, Tống Viện vội vàng thu dọn chăn gối, dọn vào ký túc xá của trường trước.
Ngôi trường đã đóng cửa.
Điện thoại di động được cấp mỗi tuần một lần và ngày nghỉ được cấp mỗi tháng một lần. Tống Viện hạnh phúc với cuộc sống khổ sở như vậy.
Mùa hè năm sau, con bé đã thành công nhận được tin vui của riêng mình, đỗ vào bậc đại học như mong muốn.
Lần này, không có ai đưa ra lựa chọn cho con bé nữa.
Con bé đã làm theo trái tim và chọn khoa lịch sử mà mình yêu thích.
Mẹ tôi tình cờ gặp Hàn Nhã Lan khi bà dẫn chúng tôi đi ăn một bữa tối thịnh soạn.
Bà ta mở miệng chào chúng tôi.
Lời “Dì Hàn” của Tống Viện khiến bà ta ch/ết lặng tại chỗ.
Trước đây, dù Hàn Nhã Lan có sỉ nhục đến đâu, Tống Viện cũng sẽ kính cẩn gọi bà ta là mẹ Hàn.
Nhưng lần này, không còn nữa.
Không ai nói gì thêm, tiếp tục trò chuyện và ăn uống vui vẻ.
Chúng tôi thậm chí còn không muốn liếc nhìn bà ta thêm một cái nào. Cũng chẳng cần thiết nữa.
Không cần thiết phải lãng phí thời gian như thế này.
Sống một cuộc sống tuyệt vời là cách phản công tốt nhất.
Sau bữa tối ngày hôm đó, chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà.
Đôi giày không vừa vặn khiến tôi bị phồng rộp ở gót chân.
Tống Viện cõng tôi trên lưng không nói một lời.
Con bé đã sụt cân rất nhiều.
Tuy không mảnh mai lắm nhưng con bé lại có thân hình cao ráo, cân đối, khỏe khoắn và xinh đẹp tự nhiên.
Bây giờ cả người con bé tỏa sáng và tự tin, khác hoàn toàn với cô gái ngày xưa bị gọi là kẻ ngốc và xe lu.
Chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế dài ở góc phố.
Đèn neon lấp lánh những những ngôi sao.
Thế giới yên tĩnh đến lạ thường.
Tống Viện đột nhiên đến gần tai tôi, nhẹ giọng thì thầm.
“Chị, cảm ơn chị. Rất vui được gặp chị.”
Tôi mỉm cười và ôm con bé.
“Chị cũng vậy.”
“Thật vui vì đời này được gặp em!”
(Kết thúc)