Bình Minh Rực Rỡ - Chương 5
15
Sau khi kiểm soát khẩu phần và tập luyện đều đặn, cân nặng của Tống Viện đã giảm vù vù xuống.
Cùng với cân nặng, thành tích học tập của con bé cũng đã giảm theo.
Sau khi chuyển sang lớp học song song, con bé thật sự đã rất vui vẻ và bận rộn.
Kết quả học tập tồi tệ đến mức khủng khiếp. Tống Viện mặt hỏi chấm:
“Chị, em không hiểu. Em đã cố gắng hết sức mình rồi mà điểm số vẫn giảm.”
Haiz, ca này tôi cũng chịu bó tay.
Không còn cách nào khác, đành phải kèm cặp con bé mỗi ngày, bắt đầu từ lớp 10, từng chút một bù đắp kiến thức cho Tống Viện.
“Viện Viện, em xem này, đây là bảng giá trị lượng giác của các góc đặc biệt và công thức lượng giác.”
“Kiến thức cơ bản này khắc vào DNA luôn ý, em đã ghi nhớ chưa?”
Con bé gật đầu.
“Nhớ.”
“Được rồi, khai triển của cos(a+b) là bao nhiêu?”
Tống Viện nhăn mặt.
“A? Nhớ rồi, phải khắc vào DNA mới được.”
Tôi: ???
Có lẽ sắc mặt của tôi có chút xấu xí, Tống Viện cúi đầu, nhẹ giọng nói:
“Chị ơi, xin lỗi, em thật ngu ngốc.”
Tôi giơ tay lên nhéo mặt con bé.
“Viện Viện, em không ngốc, em rất thông minh, là do chị không có giải thích rõ ràng.”
“Nào, chúng ta hãy làm lại lần nữa.”
Khóa huấn luyện áp lực cao này kéo dài trong một tháng.
Chẳng bao lâu, một kỳ thi hàng tháng khác lại đến.
Tôi bị vả mặt bởi kết quả kiểm tra hàng tháng của Tống Viện.
Hóa học và sinh học được 6 điểm, vật lý chỉ được 3 điểm.
Đầu tôi ong ong. Mẹ tôi nhìn chằm chằm.
Sau khi nhìn những con số giống như số điện thoại hồi lâu, bà mới nhàn nhã hỏi:
“Tổng điểm của mấy môn này là bao nhiêu? 10 điểm phải không?”
“Hoan tử, con dạy cũng khá đó chứ!”
Tống Viện đỏ mặt, lúng túng đứng sang một bên.
Mẹ tôi hiểu ngay, liền đổi giọng:
“Ừm, không sao đâu. Việc học này không thể vội được, không thể vội được. Này, hôm nay chúng ta ăn gì nhỉ?”
“Mẹ, Viện Viện có thể không được rồi.”
“Chị, bỏ “có thể” đi, em thực sự học không vào.”
Con bé chợt cười tự giễu:
“Mẹ Hàn nói đúng, con chỉ là một con lợn, ngu đến mức tuyệt vọng!”
Nói xong không đợi chúng tôi nói, con bé quay người chạy vào phòng ngủ.
Một lúc lâu sau, không nghe thấy tiếng khóc của con bé nữa, tôi mới nhẹ nhàng gõ cửa.
“Em gái, chúng ta nói chuyện được không?”
Bên trong im lặng một hồi, tôi đã định đi thì Tống Viện mới mở cửa.
“Chị, bỏ đi, em không còn cứu được nữa.”
“Em đã nghĩ kỹ rồi, em không học nữa, ngày mai sẽ cùng mẹ đi gi.ết lợn.”
Tôi không trả lời lời của con bé, yêu cầu con bé cùng nhau phân tích kết quả.
“Em thấy đấy, tuy khoa học không giỏi nhưng tiếng Trung và tiếng Anh thực ra khá khá.”
“Chị nhớ em đã giành được giải thưởng trong bài kiểm tra địa lý vào năm đầu tiên ở trường trung học. Lịch sử và chính trị lúc đó có vẻ khá tốt.”
“Tại sao em không đăng ký vào nghệ thuật tự do?”
Tống Viện quay đầu lại, không nhìn bản ghi chép.
“Ban đầu em đăng ký học nghệ thuật tự do và đã được phân vào lớp.”
“Nhưng mẹ Hàn… Hàn Nhã Lan gọi điện cho trưởng khoa học vụ, cưỡng ép chuyển em đến lớp khoa học.”
“Bởi vì bà ấy cảm thấy việc học các môn nghệ thuật tự do là vô ích…”
Chết tiệt, bộ não của Hàn Nhã Lan thật sự chưa phát triển đầy đủ sao? Thành tựu của Tống Viện về chính trị, lịch sử và địa lý rõ ràng là khá tốt.
Nếu học khai phóng thì dù không xuất sắc cũng không bao giờ đứng cuối như bây giờ?
Tại sao lại bắt con bé phải đổi chứ?
Rốt cuộc con mẹ điê.n này nghĩ gì về việc nuôi con vậy? Tôi không thể kiểm soát được miệng mình nữa.
Khóe mắt Tống Viện có một giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Con bé ngẩng đầu lên và nhìn tôi chăm chú:
“Chị ơi, em thật ghen tị với chị. Mỗi lần nghe chị mắng bà ấy, em đều cảm thấy rất vui.”
“Thật ra em cũng ghét bà ấy lắm.”
“Em muốn thoát khỏi sự kiểm soát của bà ấy nên đã bỏ nhà đi. Đáng tiếc, bà ấy đã tìm thấy em. Sau một trận đánh, em đã không bao giờ dám tái phạm nữa”.
Con bé cười cay đắng:
“Dù sao em quá yếu đuối, ngu xuẩn hèn nhát, không thể trách người khác được.”
Lòng tôi đau nhói, tôi nắm lấy bàn tay lạnh giá của Tống Viện.
“Viện Viện, những năm này chị đã khiến em đau khổ, thực xin lỗi, chị thay mặt Hàn Nhã Lan xin lỗi em.”
Tống Viện đột nhiên đưa tay nhéo nhéo mặt tôi.
“Cũng không phải việc của chị, tại sao chị lại xin lỗi? Chị là chị gái duy nhất và tốt nhất trên đời của em đó.”
“Từ giờ đừng học thêm bài nào nữa nhé, có được không? Chứ không em lại phải giả vờ đã hiểu nữa.”
Con bé này!
Tôi ngay lập tức cười lớn.
“Bây giờ chúng ta cùng ôn lịch sử chính trị được không?”
17
Tôi nói với thầy Tề về kế hoạch chuyển sang khoa khác của Tống Viện.
Đôi mắt thầy Tề mở to vì kinh ngạc.
“Hoan tử, em xác định không phải đang giễu cợt lão già này đấy chứ? Chỉ còn có 8 tháng nữa là thi đại học rồi, em còn nói thầy là Tống Viện muốn chuyển sang khoa khác? Sao các em không chuyển luôn trường đi!”
“Con đường duy nhất trong đời là thi đại học, các em dám mạo hiểm vậy sao?”
Tôi trải ra từng tờ bài kiểm tra do Tống Viện viết ra.
“Thấy, đây là bài thi cậu ấy làm tối qua.”
“Thầy xem, tổng điểm chính trị, lịch sử và địa lý đều trên 90.”
“Con bé học lý hóa kém đến thế rồi, sao có thể học môn khác kém hơn học khoa học được chứ?”
Thầy Tề cầm tờ giấy ra đọc kỹ.
“Đạt trên 90 điểm cũng không được vào đại học. Còn băn khoăn mãi để làm gì?”
“Sao lại không chứ.”
Tôi nghiêm túc nhìn vào mắt thầy Tề.
“Việc học đại học hay không không quan trọng, chúng em không quan tâm chút nào”.
“Em chỉ muốn Viện Viện biết con bé không phải đồ ngốc, chỉ là không may mắn bị gãy đôi cánh mà thôi.”
18
Cuối cùng, thầy Tề cũng bị tôi thuyết phục và đến phòng Đào tạo tìm người.
Sau khi biết có thể được chuyển sang khoa khác, Tống Viện hét lên đầy phấn khích, ôm lấy tôi đến run người.
“Sư tỷ, từ nay về sau muội sẽ lễ bái sư tôn, mỗi ngày cúng tỷ dường ba nén hương.”
Má ơi … thôi cho con xin. Hơi sợ nha má.
Nhưng Tống Viện thực sự rất hưng phấn.
Con bé ngay lập tức lôi cuốn sách giáo khoa cũ ra trong đêm và bắt đầu ôn lại nó vào tối hôm đó.
Mẹ tôi mấy lần giục nhưng không chịu ngủ, nhất quyết đòi làm xong một bộ đề thi.
Nhìn con bé vui vẻ mà lòng tôi vừa chua chát lại vừa ngọt ngào.
Con bé có một nụ cười rất đẹp, cả người đều rạng rỡ.
Một đứa trẻ ngoan ngoãn và tốt bụng như vậy, Hàn Nhã Lan làm sao có thể nỡ lòng luôn coi thường và hành hạ nó chứ?
Nhưng chúng tôi vẫn hạnh phúc quá sớm.
Ngay khi thầy Tề tìm được người nộp đơn cho chúng tôi, Hàn Nhã Lan đã tức giận đi tới.
“Lương Thư Huệ, hộ khẩu của Tống Viện vẫn còn ở nhà tôi, nó vẫn là con gái của tôi.”
“Bà đã đã chia cắt tôi với Hoan Hoan rồi. Tại sao bây giờ lại muốn tiêu diệt cả Viện Viện?”
“Tống Viện chỉ có thể học khoa học, sau này tôi có thể tìm người sắp xếp đưa nó vào bệnh viện.”
Tôi đã nhịn đủ rồi.
“Lại tiếp tục đi cửa sau? Để cho mọi người biết con bé có quan hệ, tiếp tục bị tẩ.y chay sao?”
Sau khi xác nhận rằng tôi sẽ không nhận bà ta, thái độ của Hàn Nhã Lan đối với tôi càng trở nên tồi tệ hơn.
Bà ta ném cho tôi một cái nhìn bẩn thỉu.
“Bao nhiêu năm, tôi đã bỏ tiền ra để cho nó vào trường, vào lớp tốt nhất. Thuê gia sư giỏi nhất cho nó. Tôi đã tốn bao nhiêu tiền cho nó rồi?”
“Còn chưa đủ tốt với nó hay sao? Có thể hại được đến nó à?”
Tôi trừng mắt nhìn lại một cách dữ dội, mạnh mẽ không kém gì bà ta.
“Đúng vậy, bà đã bỏ ra rất nhiều tiền cho con bé. Nhưng bà có bao giờ hỏi con bé nghĩ gì không? Con bé có thích học khoa học không? Có thể theo kịp lớp chuyên sâu hay không? Hỏi con bé học ở trường thế nào? Bà có bao giờ quan tâm không?”
“Con bé liên tục bị bắt nạt trong nhiều năm. Bà có biết làm thế nào con bé đến được đây không?””
Hàn Nhã Lan nhướng mày: “Đó là bởi vì nó hèn nhát!”
“Không có lửa làm sao có khói, một cái tát cũng không thể…”
BỐP! Mẹ tôi lập tức tát một cái vào mặt Hàn Nhã Lan.
Năm ngón tay mũm mĩm, mỗi ngón đều hằn lên rõ ràng.
“Kêu đủ to chưa? Còn chưa đủ kêu, tới đây tôi tặng bà thêm cái nữa, miễn phí!”
Tình huống xảy ra đột ngột, Hàn Nhã Lan chỉ kịp che mặt choáng váng.
Tôi và Tống Viện nhanh chóng bước tới chắn trước mặt mẹ.
Lúc đó Hàn Nhã Lan mới bật khóc.
“Số tôi sao mà khổ quá!”
“Đứa con gái tôi nuôi 17 năm hóa ra lại là đồ vô ơn, cấu kết với người ngoài để ức hiếp tôi”.
“Sao tôi lại khổ thế này hả trời?”
Tôi thực sự đã phát huy hết khả năng chửi thề của mình khi còn trẻ luôn rồi.
Than một câu thở dài 3 lần, lảm nhảm không dừng như một vở cải lương.
Tất cả chỉ là diễn xuất, không hề có cảm xúc gì cả.
Haiz, sinh vật bậc cao cũng không dám tiếp xúc với loại gia cầm như bà ta.
Tôi cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Hàn Nhã Lan.
Khi ngày càng có nhiều người kéo đến hóng hớt, mẹ tôi kéo chúng tôi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Suy cho cùng, chúng tôi vẫn còn mặt mũi, thực sự không đủ khả năng để người ta nhìn đến xấu hổ như vậy.