Bình Minh Rực Rỡ - Chương 3
8
“Các người buông chị ấy ra!”
Tống Viện bỗng dưng rú lên.
Mặt con bé vẫn còn thoáng vẻ e dè, nhưng động tác xô đẩy lại không hề do dự chút nào.
Bản thân con bé vốn đã cao lớn, lại dùng thêm sức đẩy, Nhiếp Trân Trân trước mặt con bé cũng chỉ như một con châu chấu nhỏ.
Tôi ngay lập tức mất kiểm soát và bắt đầu chỉ đạo Tống Viện chiến đấu ở cự ly gần.
“Viện Viện, tập trung vào Nhiếp Trân Trân, đánh cậu ta thật mạnh vào, cho đến khi cậu ta nhớ được tên em thì thôi!”
Tất nhiên, tôi cũng không quên tinh thần tiên phong.
Chẳng đợi Tống Viện trả lời, lập tức lao lên túm lấy tóc Nhiếp Trân Trân, lôi kéo dữ dội.
Tôi chưa từng đ.ánh nhau.
Nhưng tôi đã từng nhìn mẹ tôi gi.ết lợn.
Nhấn vào đầu con lợn, giơ con dao lên rồi thả nó xuống.
Con vật nặng từ hai đến ba trăm cân nhanh chóng ngừng chuyển động.
Nguyên lý về cơ bản là giống nhau.
Tống Viện rõ ràng là bị kinh hãi trước sự dũng cảm của tôi, đứng há hốc mồm nhìn chằm chằm hồi lâu.
Nếu không phải do tôi hé.t lớn, có lẽ con bé vẫn nghĩ mình đang mộng du mất.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đảo khách thành chủ, ấn cô ta xuống đất.
Tôi không ngần ngại, cả người đè lên Nhiếp Trân Trân, khiến cô ta không thể cử động.
Tống Viện như một vị hộ pháp, đứng trước mặt tôi, giúp tôi đỡ hầu hết các đòn tấn công vật lý.
“Nhìn kỹ xem, con bé là ai? Tên gì?”
Nhiếp Trân Trân có lẽ chưa bao giờ chật vật đến thế.
Nước mắt nhòe nhoẹt trên khuôn mặt.
Lúc đầu còn muốn tỏ ra anh hùng, nhưng sau khi tôi tát cô ta mấy cái lia lịa, vẻ anh hùng của cô ta tan biến hoàn toàn.
Cậu ta ấp úng mãi, rồi mới khàn khàn nói:
“Tống Viện, nó tên Tống Viện!”
“Nhớ nhé, trọng điểm đó!”
Tôi vỗ nhẹ vào mặt cô ta, học theo vẻ mặt của cô ta và nói:
“Tốt nhất là mày nên khắc tên con bé vào đầu, tao sẽ kiểm tra bất cứ lúc nào!”
9
Đúng như dự đoán, chúng tôi được gọi lên phòng hiệu trưởng.
Toàn thân Tống Viện run rẩy.
“Chị Hoan, sẽ không gọi phụ huynh đâu đúng không? Em sợ quá. Mẹ sẽ giế.t em mất.”
Thật ra, đây là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau.
Về phần Tống Viện, con bé giống như một quả bầu đã xẻ, dùng ba cây gậy đánh không nổi một cái rắm.
Lại thường im lặng chịu đựng sự b.ắt n.ạt và không bao giờ dám báo cho thầy cô hoặc bố mẹ biết.
Cả hai chúng ta đều không rõ.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của con bé, tôi thấy tôi phải an ủi người ta chút thôi.
“Viện Viện, đừng sợ. Nói cho mẹ biết cũng không sao đâu.”
Tống Viễn sửng sốt một lát, trầm giọng hỏi:
“Mẹ sẽ gi.ết chúng ta sao?”
“Không đâu, mẹ chỉ gi.ết lợn chứ không giet người.”
Khi chúng tôi đang thì thầm, thầy chủ nhiệm Tề đã ầm ĩ đẩy cửa bước vào.
Tôi và Tống Viện lập tức đứng thẳng dậy.
“Thế nào, hai dũng sĩ, đánh người ta tơi tả như vậy?”
Tống Viện lập tức rụt đầu lại.
Có một sự hòa hợp tuyệt vời giữa vạm vỡ và nhỏ nhắn trong cơ thể con bé, ngay lập tức khơi dậy ham muốn bảo vệ của tôi.
Tôi tiến lên một bước, buồn bã nhìn thầy Tề:
“Thưa thầy Tề, em sai rồi, em thực sự biết mình sai rồi, là sai lầm lớn.”
“Đáng lẽ em không nên đánh trả. Đáng lẽ em nên đứng thẳng người và để cậu ta đánh Tống Viện đến chếc mới phải.”
“Cậu ta tát vào má trái em, đáng ra em nên đưa má phải ra cho cậu ta tát tiếp.”
“Xong việc rồi, cũng nên bôi tí dầu hoa cúc vào tay cho cậu ta nữa …”
Thầy Tề giơ tay đưa cho tôi một cái cốc đầu,
“Hoan tử, em muốn chếc đấy à?”
“Tôi không biết em lại hâm đến vậy đấy!”
“Mau tránh qua một bên!”
Tôi ôm trán, kêu lên một tiếng than vãn khoa trương.
Thầy Tề không thèm quan tâm đến tôi, quay đầu nhìn Tống Viện một cách nghiêm túc.
“Thầy đã điều tra kỹ lưỡng rồi, chính là bọn con gái đó luôn bắt nạt em.”
“Là giáo viên chủ nhiệm của em, để xảy ra chuyện này ngay dưới mắt thầy, đó là lỗi của thầy.”
“Thầy thật sự rất hổ thẹn.”
“Thực sự rất xin lỗi, đã khiến em phải chịu nhiều oan ức.”
Tống Viện nhất thời không có phản ứng, miệng há ra hồi lâu, lại không nói một lời.
Con bé chỉ biết lắc lại gật đầu, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
“Đừng sợ khi gặp phải kẻ bắt nạt ở trường. Em càng sợ hãi, bọn chúng sẽ càng bắt nạt em, dần trở nên vô pháp vô thiên.”
Thầy Tề tức giận ngồi xuống, lại liếc nhìn tôi.
“Lại nói chuyện này, Hoan Tử, em chưa ăn cơm à? Xuống tay nhẹ thế, làm sao cho tụi nó chừa được?”
Ánh mắt thầy liếc qua người Tống Viện.
“Giá như có vóc dáng như Tống Viện, thì một cú đá là tiễn bọn nó xuống Thái Bình Dương luôn.”
Tôi nịnh nọt thuận theo:
“Thầy Tề đúng là oai hùng, oai hùng!”
“Đừng lo lắng, mới 17 tuổi thôi, còn có thể đá.nh chúng nó thêm vài lần nữa trước khi bước sang tuổi 18.” Thầy Tề bị tôi chọc cười, giơ tay ấn mạnh vào trán tôi.
Vẻ mặt lo lắng vốn có của Tống Viện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Đang nói chuyện hỏi thăm, Hàn Nhã Lan đột nhiên mở cửa đi vào, chửi bới Tống Viện.
“Mày cái con ngu ngốc này, học hành thì tệ hại, giờ còn học đòi đánh nhau nữa.”
“Mày muốn tức ch.ết tao à?”
Vừa nói, bà ta vừa đẩy vừa “tác động vật lý” Tống Viện.
“Nghỉ học, bỏ học ngay cho tao! Dù sao cũng không học được gì nên cứ nghỉ học đi!”
“Cùng cái mẹ già phế vật của mày đi ra chợ bán thịt heo đi!”
Thầy Tề nhẫn nhịn giải thích cho bà ta mọi chuyện.
Hàn Nhã Lan hoàn toàn không muốn nghe, bà ta nhếch mép châm biếm:
“Không có lửa sao có khói? Một cái bạt tay cũng không thể tạo ra tiếng.”
“Nếu mày không khiêu khích chúng nó, chúng nó có thèm bắt nạt mày không? Sao không bắt nạt người khác mà cứ phải là mày?”
Con mẹ đi.ên này!
Mụ này đảm bảo là tiến hóa ngược mịa rồi? Tôi thực sự đã chịu đựng bà ta lâu quá rồi!
Nhìn thấy Tống Viện rúc vào một bên như chim cút nhỏ, tôi không khỏi mở miệng,
“Dì Hàn, dì có thể ngừng sủ,a được không?”
“Thật nhảm nhí, một cái tát cũng không phát ra âm thanh! Hay để tôi tát dì một cái xem có phát ra âm thanh không?”
“Cuối cùng cũng hiểu tại sao chó đi.ên chẳng cần gì cũng tự dưng cắn người được rồi!”
“Hoan Hoan, con… con sao có thể nói chuyện với mẹ như vậy?”
Hàn Nhã Lan mặt mày u sầu, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.
“Mẹ là mẹ ruột của con mà!”
“Thôi bớt xỉa xói đi. Thà tôi tái sinh còn hơn nhận một người quái đản như bà làm mẹ.”
Tôi trừng mắt nhìn bà ta, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía sau lưng.
“Mẹ Lương Thục Huệ, mẹ không thể bỏ rơi con được đâu đấy!”
Có một người phụ nữ đứng đằng sau Hàn Nhã Lan. Bà đang đeo một chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ quanh eo và đang thở dốc.
Còn ai ngoài mẹ Lương Thục Huệ yêu dấu chứ?
Mẹ tôi nhanh chóng bước tới chỗ tôi và Tống Viện, kiểm tra từng người một.
“Không bị thương là tốt rồi, không bị thương là tốt.”
Hàn Nhã Lan hét lên với giọng đầy nước mắt:
“Lương Thục Huệ, bà nhìn xem, nhà bà toàn kẻ ngu ngốc đã khiến Hoan Hoan bị vấy bẩn rồi.”
“Rốt cuộc bà cho con bé ăn bùa mê thuốc lú gì? Tại sao con bé lại không chịu nhận tôi?”
10
“Dì vừa bảo Viện Viện tìm nguyên nhân ở bản thân mà?”
“Hay là dì thử đoán xem, tại sao tôi lại sẵn sàng thừa nhận người khác mà không chịu thừa nhận dì?”
Hàn Nhã Lan lập tức á khẩu, lờ đờ nhìn tôi.
“Nếu điểm của tôi thấp hơn điểm của Viện Viện, dì có còn muốn nhận lại tôi không?”
Ha ha.
Hàn Nhã Lan từ trước đến nay không hề mong muốn có một người con gái.
Mà là một đứa con xuất sắc.
Nếu Tống Viện đủ xuất sắc, liệu bà ta có còn kiên quyết nhận lại tôi không?
Mưu đồ nhỏ nhoi của bà ta, tôi đã nhìn thấu.
Tống Viện bỗng dưng khẽ khàng nói: “Không thể nào.”
Thấy chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào mình, con bé lại vội vàng bổ sung:
“Chị Hoan à, em chỉ muốn nói là sẽ không có ai tệ hơn em đâu. Em đã là tệ nhất rồi.”
Mẹ tôi bỗng chốc đỏ bừng mắt, quát lên với Hàn Nhã Lan:
“Đậu Hà Lan! Viện Viện là con gái tôi, nếu dám làm khóc nó thêm lần nữa, tin hay không, tôi sẽ dùng tảng thịt lợn phang chế.t bà!”
Đậu Hà Lan?
Haha, cười chếc. Hàn Nhã Lan còn có tên khác Đậu Hà Lan à?
Tuy nhiên, có thể thấy rõ ràng việc cố gắng kìm nén cảm xúc khiến bà ta khá khó chịu. Lúc này, Thầy Tề mới xuất hiện kịp thời để chuyển hướng chủ đề.
Thấy với tay rút ra một bản báo cáo kết quả học tập, bình tĩnh nói:
“Hai vị phụ huynh, hay là chúng ta cùng ngồi xuống và trò chuyện một cách ôn hòa về thành tích học tập của các con đi?”
Thật kinh khủng! Nói đến thành tích học tập, có mấy cha mẹ nào có thể bình tĩnh nổi?
Quả không sai như dự đoán, vừa nói xong, Đậu Hà Lan đã nhảy dựng lên.
“Thầy Tề, mọi người đều rõ ràng như ban ngày, tôi cũng không cần che giấu gì.”
“Làm sao Tống Viện có thể vào lớp chuyên sâu với mớ thành tích khiến tổ tiên xấu hổ đó chứ?”
“Tôi đã tiêu hết tiền vào việc này. Các khoản phí tài trợ khác nhau của trường tiêu tốn hàng trăm vạn mỗi năm.”
“Nhưng giờ đây nó không còn là con gái ruột của tôi nữa, tại sao tôi phải tiếp tục đóng vai nhà đầu tư chứ?”
Bà ta cố ý dừng lại một lát, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi một lúc.
“Trừ phi Hoan Hoan nhận tôi làm mẹ, nếu không thì lập tức dời hộ khẩu của con bé sang nhà chúng tôi.”