Bình Minh Rực Rỡ - Chương 2
5
Cuối cùng, cuộc cãi vã lên đến đỉnh điểm, Hàn Nhã Lan khóc lóc nức nở bỏ đi.
Bà ta không thể mang tôi theo, nhưng cũng kiên quyết không muốn nhận nuôi Tống Viện nữa.
Mẹ tôi khoát tay một cái, dõng dạc hô lên:
“Không muốn lấy thì thôi, cứ để lại cho mẹ hết, thêm một miệng ăn cũng chẳng sao, đâu đến nỗi để con bé ch.ết đói chứ!”
Vì vậy, đêm đó Tống Viện theo chúng tôi về nhà.
Bố tôi đi giao đồ ăn về, nhìn thấy cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Ơ, con bé này sao có thể ăn nhiều thế nhỉ?”
Tống Viện vốn đã ngồi một cách gượng gạo trước bàn ăn, nghe ông lẩm bẩm, ánh mắt trong mắt cậu ấy lập tức ảm đạm đi.
Mẹ tôi gắp một miếng thịt nhét vào miệng bố tôi.
“Không nói được thì im đi, không ai bảo ông c.âm đâu!”
Bố tôi gãi đầu, cười ngượng ngùng:
“Con gái à, bố lỡ lời rồi, bỏ qua cho bố nhé! Coi như bố vừa đánh rắm ấy!”
Tống Viện vốn đang cúi đầu, nhưng khi nghe được những lời này, cậu ấy đột nhiên hoảng sợ ngẩng đầu lên.
“Bố… bố không cần phải giải thích với con đâu. Bố nói đúng, con béo quá, giống như một con lợn vậy.”
Cậu ấy cười sảng khoái, như thể thực sự không quan tâm gì.
Mẹ tôi vội vàng đứng dậy, đổi một đĩa tôm rang giòn sang trước mặt Tống Viện.
“Viện Viện, đừng để ý bố con, mau nếm thử món tủ của mẹ nào.”
Tống Viện khẽ ngẩn ra một lát, rồi cầm đũa gắp lấy mấy con tôm, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.
Mặt bố mẹ đong đầy nụ cười hiền hậu, sau đó họ cũng gắp cho tôi một bát đầy ắp.
“Hoan tử à, con cũng ăn nhiều vào nhé. Con dạo này gầy đi rồi đấy.”
Bầu không khí trên bàn ăn hài hòa chưa từng thấy.
Không ngờ chỉ sau một lát, trên mặt Tống Viện đã xuất hiện những vết đỏ lớn.
Mẹ tôi sợ hãi, hoảng hốt muốn đưa Tống Viện đi khám.
Tống Viện vẫn còn rụt rè, nhưng hiển nhiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu ấy đưa tay lên gãi đầu vài cái, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ ơi, không sao đâu, chỉ là bị dị ứng thôi, lát nữa sẽ khỏi ngay.”
“Món này ngon quá, con còn muốn ăn thêm.”
Tôi liền chặn tay cậu ấy đang cầm đũa.
“Viện Viện, cậu đi.ên rồi à? Biết rõ mình dị ứng mà còn dám ăn? Cậu không muốn sống nữa hả!?”
Đây… đây là phải thèm thuồng đến mức nào mới làm thế chứ?
Có lẽ giọng nói của tôi quá gay gắt, Tống Viện hơi rùng mình một chút.
Cậu ấy sững sờ một lúc lâu mới thì thầm:
“Tớ thấy mẹ đã cố ý làm món này, không ăn thì sợ mẹ buồn.”
“Hơn nữa, mẹ… mẹ Hàn không cho phép tớ kén ăn.”
“Chỉ là ngứa một chút thôi, không ch.ết được người đâu.”
Kén ăn?
Bà ta gọi việc không ăn được thức ăn dị ứng là kén ăn?
Cái kiểu suy nghĩ ngu xuẩn gì vậy?
Tôi tức giận đến mức muốn gọi điện thoại chửi ngư.ời, nhưng bị bố tôi giữ lại.
Nước mắt tuôn rơi trên mắt mẹ tôi.
Bà cầm đũa của Tống Viện gắp hết tôm trong bát ra.
“Viện Viện, là mẹ không tốt, không hỏi con thích ăn gì. Con có gì không ăn được nữa thì nói hết ra nhé, sau này mẹ nấu ăn sẽ chú ý hơn.”
Tống Viện đứng bật dậy kéo theo tiếng ghế va chạm, bả vai cậu ấy run rẩy không kiểm soát được.
“Bố, mẹ, con dễ nuôi lắm, con ăn gì cũng được, không kén chọn gì cả.”
“Đừng ghét bỏ con, đừng mang con trả lại mà.”
Bố mẹ tôi hoàn toàn sững sờ.
Vẫn là tôi, khẽ hỏi một câu:
“Hàn Nhã Lan có đối xử tệ với cậu không?”
Trên mặt Tống Viện hiện lên một tia hoảng sợ, đầu lắc lư liên tục.
“Không, mẹ rất tốt với tôi, nhưng tôi quá ngu ngốc, giống như một con lợn vậy.”
Tôi đã không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu Tống Viện tự gọi mình là lợn nữa.
Đôi mắt cậu ấy trong veo, sáng ngời, khóe mắt như còn vương nụ cười nhẹ.
Dường như hoàn toàn không quan tâm đến cái tên xúc phạm đó.
Nhưng liệu có thực sự là không quan tâm?
Cậu ấy bằng tuổi tôi, lẽ ra đây là độ tuổi đẹp nhất của thời con gái.
Nhưng lại bị người thân yêu nhất liên tục xúc phạm.
Chắc hẳn cảm giác đó rất khó chịu.
Lòng tôi nhói đau, đối diện trực tiếp với ánh mắt rưng rưng của mẹ.
“Mẹ, sau này con sẽ bảo vệ Viện Viện, ai dám bắt nạt cậu ấy, con sẽ liều mạng với họ!”
Bao gồm cả Hàn Nhã Lan.
Sáng hôm sau, vừa bước ra khỏi nhà, tôi và Tống Uyển đã thấy chiếc xe sang của Hàn Nhã Lan đỗ sẵn ở dưới lầu.
“Hoan Hoan, mẹ đến đưa con đi học đây.”
Bà ta tiến đến, túm lấy cánh tay tôi, không nói một lời liền kéo tôi đi.
Vừa đi vừa nhét hộp cơm vào tay tôi.
“Nhìn này, mẹ còn đặc biệt mua cho con bữa sáng yêu thương này nữa.”
“Của khách sạn năm sao đấy, chắc chắn con chưa từng ăn đâu, nếm thử xem nào.”
Bà ta nói chuyện ấm áp, trên môi nở nụ cười, nhưng lại chưa từng nhìn Tống Viện lấy một cái.
Tôi ném cánh tay bà ta ra, đưa tay nắm lấy tay Tống Viện.
“Tôi muốn đi cùng Viện Viện.”
Hàn Nhã Lan trợn mắt, khinh thường liếc nhìn Tống Viện.
“Hoan Hoan, tránh xa con ngốc này ra.”
“Nhỡ đâu nó lây cho con thì sao.”
Tống Viện nhìn chằm chằm xuống chân, giọng nói như muỗi.
“Hoan Hoan, cậu với mẹ Hàn cứ đi cùng nhau đi, tớ có thể tự mình đến trường.”
“Không được”
Tôi ôm lấy vai Tống Viện.
“Chúng ta là chị em mà, cả đời này mãi mãi sẽ không tách rời!”
Hai chữ “chị em” vừa thốt ra, thân hình Tống Viện sững lại.
Khi ngước nhìn lại, trong mắt cậu ấy đã lấp lánh những giọt nước mắt.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, cười hì hì véo nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh của Tống Viện.
“Mẹ sợ cậu không quen đi xe buýt nên đã nhét cho tớ 50 tệ, bảo chúng ta cùng đi taxi.
Tống Viện bị tôi véo thành con hamster.
Cậu ấy chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nghiêm túc nói:
“Chị Hoan, em đi xe buýt được. Chúng ta phải tiết kiệm tiền chứ.”
Chị Hoan?
Sao nghe giống chị em xã hội quá vậy??
Gọi chị thôi không phải là được rồi à!
Hàn Nhã Lan nghe thấy lời này, lập tức tóm lấy Tống Viện.
“Đồ ngốc, mày là con nhà nghèo, đừng lôi kéo con gái bảo bối của tao cùng chịu khổ với mày!”
“Hoan Hoan, mau đến đây, mẹ chở con đi học nào. Nhìn kìa, xe Porsche, con chắc chắn chưa từng đi đâu nhỉ?”
Lại mắng em gái tôi!
Tôi tức giận đến mức ngứa răng, đẩy mạnh bà ta ra che chở cho Tống Viện sau lưng.
“Dì chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Sao, tò mò muốn thử hả?”
“Tôi đã nói với dì vô số lần rồi, mẹ tôi tên là Lương Thục Huệ.”
“Dì có thể đừng sáp lại gần tôi nữa được không, thật sự rất khó chịu!”
“Trời ơi, da mặt dì đẹp quá! Chăm sóc kỹ lưỡng thế nhỉ!”
Nói xong, tôi liền tuôn một tràng dài lời khen ngợi, khiến cho Hàn Nhã Lan hoàn toàn choáng ngợp.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Tống Viện, hai chúng tôi tay trong tay, chạy một mạch đến trạm xe buýt.
7
Tống Viện học cùng lớp với tôi.
Mặc dù thành tích học tập không tốt, nhưng nhờ mối quan hệ với Hàn Nhã Lan, cậu ấy mới được sắp xếp vào lớp.
Đây là một bí mật mở trong lớp của chúng tôi.
Cũng vì vậy, các bạn học sinh không thích cậu ấy.
Cậu ấy luôn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, bình thường cũng rất ít nói, trong lớp có sự hiện diện cực kỳ thấp.
Nhưng giờ đây, cậu ấy đã trở thành em gái của tôi.
Trách nhiệm của người chị và tinh thần ham học hỏi thôi thúc tôi, nhất định phải giúp đỡ cậu ấy.
Ngay khi tiếng chuông báo tan học vang lên, tôi đã lập tức chuẩn bị để nói chuyện với cậu ấy về kế hoạch hỗ trợ của mình.
Nhưng khi tôi quay đầu nhìn lại, Tống Viện đã biến đâu mất.
Tôi: ??
Nếu như đem tốc độ này áp dụng vào môn chạy 800m, thì việc đạt chuẩn thể dục thể thao còn gì phải lo lắng nữa chứ?
Tôi mỉm cười chua chát, lắc lư bước ra khỏi lớp học.
Vừa đến góc cầu thang, tôi đã nhìn thấy vài cô gái lớp khác đang vây quanh Tống Viện.
“Xe lu, không phải đã nói hôm nay mày phải chiêu đãi sao? Cái gì, mày tiếc à?”
“Được rồi, xe lu. Đã thống nhất là tháng này bữa trưa đều do mày trả rồi. Sao, mày muốn lật lọng à?”
Tống Viện bị đẩy vào góc, vẻ mặt phục tùng, lại bắt đầu lắp bắp.
“Chị… Chị ơi, nhà em… nhà em có chuyện rồi, tạm thời không có nhiều tiền nữa…”
Tiếng nói run rẩy của cô gái vang lên trong căn phòng chật hẹp, ánh mắt van xin nhìn về phía những khuôn mặt đang dần tối sầm lại.
Một cô ả giả vờ ngạc nhiên mở miệng, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Tống Viện một cách khinh khỉnh.
“Ai không biết nhà mày giàu chứ? Không muốn đãi bọn tao thì nói thẳng!”
“Vậy … các chị đây cho mày ăn t.át nhé!”
Cô ả đột nhiên ghé sát vào tai Tống Viện, cười tà ác rồi hét lên:
“Con xe lu ch.ết tiệt!”
Trong khoảnh khắc, tôi nổi giận, xông lên đẩy mạnh Nhiếp Trân Trân.
“Mày bị đi.ên à?”
“Miệng thối như vậy, vừa ăn c.ứt xong hả?”
Nhếp Trân Trân loạng choạng suýt ngã, nhìn rõ là tôi, lập tức nở nụ cười giả lả.
“Thôi được rồi, Thư Hoan, tao khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng đi.”
“Tao với xe lu là bạn tốt, đùa giỡn nhau tí thôi, liên quan gì đến mày?”
“Phải không, xe lu?”
Nói xong, cô ta vươn tay ra ôm lấy cánh tay của Tống Viễn, nụ cười trên mặt khiến người ta buồn nôn.
Tống Viện run rẩy đứng sang một bên, thậm chí còn run rẩy muốn gật đầu.
Tôi nhanh tay nhanh mắt, bóp lấy cằm Tống Viện, cố tình đẩy đầu cậu ấy lên thẳng.
“Tống Viện, ai là chị em của em?”
“Nhìn cho rõ ràng, chị mới là chị ruột của em, là chị em duy nhất của em!”
Tôi lại tức giận mà véo má con bé.
“Sao phải cho họ tiền?! Em không nợ họ gì cả.”
“Ai bắt nạt em, cứ mạnh mẽ đáp trả lại. Đừng nghĩ đến việc nhịn nhục cầu hòa, để rồi phải chịu thiệt thòi.”
“Có những kẻ vốn dĩ thích được lấn lướt, lợi dụng người khác đó!”
Nhiếp Trân Trân bỗng dưng nhảy dựng lên:
“Thư Hoan, mày chử.i ai đấy?”
“Ôi chao, trí nhớ của tao tệ quá, lại lỡ coi mày là người rồi, xin lỗi nhé.”
Tôi mỉm cười rạng rỡ, không hề nhượng bộ.
“Có những con ch.ó rất thích được tâng bốc đó nha.”
“Chết tiệt, con kh.ốn, đừng tưởng tao không dám làm gì mày? Tao gi.ết chế.t mày!”
Nhiếp Trân Trân lập tức điên cuồng lao vào c.ắn xé.
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, đấ.m mạnh vào ngực cô ta.
Bị đòn bất ngờ, cô ta không đứng vững, loạng choạng rồi ngã xuống đất.
Ngay sau đó, lại lập tức đứng dậy và vật lộn với tôi.
Những cô gái khác giả vờ can ngăn nhưng thực ra lại lén lút véo tôi mấy nhát.
Tống Viện vẫn ngơ ngác, bất lực đứng một bên.
Tôi solo 1v4, trong nháy mắt hóa thân thành chiến binh dũng mãnh xông pha trận mạc.
Nhưng xông pha mà không có yểm trợ thì cũng chỉ như cát bụi.
Chẳng mấy chốc, tôi đã bị họ đè bẹp xuống đất, không thể nhúc nhích.
“Con k.hốn, không có khả năng thì đừng xen vào chuyện của người khác!”
“Vì cái thứ hèn nhát này, đáng giá sao?”