Bình Minh Rực Rỡ - Chương 1
1
Khi Hàn Nhã Lan lái chiếc Porsche sang trọng đến nhận con, tôi còn đang bận băm sườn.
Con dao chặ.t xư.ơng sắc bén toát lên vẻ lạnh lùng.
Tôi nắm chặt cán dao, nhếch mép nhìn bà ta.
Bà ta hoảng sợ loạng choạng, suýt thì ngã lăn ra đất.
Hàn Nhã Lan vốn là bạn thân của mẹ tôi.
Sau khi giàu có, bà ta hếch mũi lên trời, vênh váo không chịu được.
Mỗi lần đến nhà cũng chẳng mua thịt, chỉ nói những lời châm biếm.
Nhìn mà ngứa hết cả người.
Tôi nhếch mép nhìn bà ta một cách khó chịu:
“Hừm, bà bác lại đến đây show cái bộ mặt hợm hĩnh của mình ra đấy à.”
Có lẽ vì tiếng “bà bác” được gọi quá to, Hàn Nhã Lan đột nhiên tỏ vẻ buồn bã, bật khóc nức nở.
Lẩm bẩm nói gì đó không rõ ràng, bà ta dang rộng cánh tay lao về phía tôi.
Khi tôi đang do dự giữa việc kéo tóc hay đá vào bụng bà ta một cái, thì bất chợt từ phía sau vang lên tiếng quát tháo:
“Hàn Nhã Lan!”
Mẹ tôi vác theo nửa con lợn, uy phong lẫm đứng sau lưng bà ta.
“Bỏ con gái tôi ra! Có gan thì xông vào đây với tôi này!”
Nửa con heo văng thẳng vào người Hàn Nhã Lan.
Tiếng kêu gào thảm thiết của bà ta vang vọng khắp khu chợ.
Kêu to như thể bà ta là một con gà thành tinh vậy.
Hàn Nhã Lan khóc nức nở suốt nửa tiếng, sau đó dùng nửa con mắt liếc mẹ tôi, hất tay ném một tập giấy lên bàn thịt.
Đó là kết quả xét nghiệm ADN.
Lông mày tôi nhíu lại, lòng bỗng chốc dâng lên một cảm giác không lành.
Trước khi kịp nói gì, Hàn Nhã Lan đã chạy tới với đôi mắt ngấn lệ, nức nở.
“Hoan Hoan, y tá ôm nhầm con với Tống Viện, mẹ mới là mẹ ruột của con!”
Nói đoạn lại vươn tay kéo Tống Viện đang trốn ở phía sau lại gần.
“Lương Thục Huệ, nhìn cho kỹ đi, đây mới là con gái ruột của bà!”
Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Tống Viện.
Trán Tống Viện bỗng chốc ứa ra một lớp mồ hôi mỏng.
Sững sờ hồi lâu, cô mới lắp bắp nói được một câu:
“Chào dì Lương…Mẹ Lương…Mẹ ơi, con nghĩ…có lẽ con là con gái của mẹ.”
Không khí đột nhiên như đông cứng lại.
Hàn Nhã Lan thấp giọng mắng:
“Đồ ngốc!”
2
Mẹ tôi lật đi lật lại bản kết quả xét nghiệm ADN nhiều lần, đến nỗi nó gần như nhăn nhúm. Cuối cùng, bà run rẩy hỏi:
“Cô bé, con… thực sự là con gái ta ư?”
Tống Viện cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, gật đầu một cách khó khăn.
Hàn Nhã Lan khẽ hừ một tiếng lạnh lùng.
“Cả mấy chục triệu tiền học phí đổ vào người nó, vậy mà lần nào thi cũng bét bảng!”
“Cho ch.ó đi học cũng không đến nỗi như thế này!”
“Ngu ngốc đến thế này, không phải con bà thì còn ai vào đây!”
Giọng bà ta nhọn hoắt, như lưỡi dao mỏng, chọc vào tai người nghe đau nhói.
Nói xong còn nhìn tôi với vẻ mặt nịnh hót.
“Cũng nhờ nhà tôi gen tốt, Hoan Hoan đi theo người như bà, không học thêm học nếm gì mà vẫn thi đỗ nhất lớp!”
Tống Viện cúi đầu đứng một bên, im lặng như gà.
Có vẻ như cậu ấy đã quen với sự chế nhạo như vậy từ lâu rồi nên không có phản ứng gì cả.
Trước mặt nhiều người ngoài như vậy mà bà ta lại có thể sỉ nhục Tống Viện như vậy.
Thì ở nhà cuộc sống của Tống Viện còn có thể tệ đến mức nào chứ?
Đột nhiên tôi không nhịn được, liền đi tới nắm lấy tay Tống Viện.
Lúc này tôi mới nhận ra lòng bàn tay cậu ấy đổ đầy mồ hôi lạnh, không hề có chút hơi ấm nào.
“Dì Hàn, dì có thể im lặng một chút được không?”
“Tai tôi còn bé lắm, chịu không nổi!”
“Với cái kiểu này của dì thì đến Einstein cũng phải phát đi.ên mất thôi!”
3
Mẹ tôi nắm lấy tay kia của Tống Viện, nhìn từ trên xuống dưới một lượt.
Môi bà mấp máy mãi, rồi mới nói:
“Viện Viện, bao nhiêu năm rồi, con chịu… con sống tốt đúng không.”
Vừa dứt lời, Hàn Nhã Lan vừa nín được một lúc lại tiếp tục hăng hái nói:
“Lương Thục Huệ, bà nhìn xem, tôi nuôi con gái bà trắng trẻo mập mạp thế còn gì.”
Bà ta vừa nói vừa đưa tay đẩy Tống Viện một cái.
Tống Viện đứng im như tượng, không hề nhúc nhích.
Trắng trẻo mập mạp?
Tống Viện rõ ràng là thừa cân.
Nhìn từ phía sau, cậu ấy trông như một ngọn núi nhỏ.
Kiểm tra sức khỏe lần trước ở trường, cậu ấy cũng có rất nhiều vấn đề sức khỏe.
Cả huyết áp cao lẫn gan nhiễm mỡ, thế mà Hàn Nhã Lan còn hãnh diện cho được.
Tôi không thể kìm nén được tiếng hừ lạnh, nhưng Hàn Nhã Lan hoàn toàn không nhận ra, tiếp tục lên án mẹ tôi.
“Còn bà đối xử với Hoan Hoan thế nào? Nhìn xem con bé gầy thế kia!”
Không đợi mẹ tôi trả lời, bà ta nhảy xổ vào như một con châu chấu, ngón tay gần như chọc vào trán mẹ tôi.
“Phải chăng bà định b.án Hoan Hoan đi để con trai bà để lấy tiền sính lễ?”
Cái gì mà đổi sính lễ?
Đổi cái con khỉ!
Anh trai tôi đã kết hôn hai năm trước rồi bà già!
Tôi bước tới bên mẹ, hất tay bà ta ra.
“Dì Hàn, nuôi con không giống như cho lợn ăn đâu, cần mập để làm gì? Dì định bán theo cân à?”
“Hơn nữa, dì đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi hả? Ai nói với dì là nhà nghèo phải bán con gái đi vậy?”
“Bố mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt, tốt vô cùng, dì thích đi đâu làm loạn thì đi mau!”
“Còn ở đây nhà chúng tôi không chào đón dì!”
Hàn Nhã Lan không ngờ bị tôi cướp lời, mặt bỗng chốc có chút bối rối, lúng túng nói:
“Hoan Hoan, mẹ mới là mẹ ruột của con mà!”
“Nhanh, mau đến bên mẹ, mẹ sẽ đưa con về nhà.”
“Nhà mình là biệt thự to, đừng chen chúc ở cái nhà tồi tàn của họ nữa.”
4
Tôi đứng bên cạnh mẹ, không nhúc nhích.
Chỉ ngẩng đầu lên cười lớn:
“Công sinh không bằng công dưỡng.”
“Thôi thì đã sai rồi, cứ thế đi, đừng sửa nữa!”
Hàn Nhã Lan há miệng kinh ngạc đến mức có thể nhét vào nửa con heo.
“Sao có thể không đổi chứ?”
Bà ta thét lên chói tai, sau đó lại kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Hoan Hoan, con mới là con gái ruột của mẹ. Tống Viện, tên giả mạo này, mấy năm nay ở trong nhà chúng ta rất nổi tiếng, rất được yêu thích.”
“Nhưng còn con thì sao? Con suốt ngày đi theo những kẻ tội nghiệp này ăn rau củ thối. Nghĩ đến chuyện đó là mẹ lại đau lòng …”
Nước mắt lăn dài trên má, biểu cảm của bà ta không giống như đang diễn.
Có vẻ như thực sự có vài phần buồn bã trong lòng.
Tôi vung tay, lập tức ngăn chặn bài phát biểu bi thương của bà ta.
“Dì Hàn này, vở kịch của dì mà đem đi diễn chắc kiếm được bộn tiền luôn quá!”
“Nhà tôi tuy không giàu có, nhưng cũng không đến mức phải ăn rau củ thôi.”
“Dì xem dì cứ thỉnh thoảng lại đến gây chuyện, chắc cũng thấy, nhà tôi buôn bán bận mải lắm, không có thời gian xem diễn cùng dì đâu!”
Mẹ tôi ôm lấy vai tôi, chân thành nói:
“Hoan Hoan à, bao nhiêu năm nay, đã để con chịu khổ cùng mẹ rồi. Giờ mẹ ruột đã đến đón con, con hãy theo bà ấy về nhà nhé.”
Lần này, đến lượt tôi nổi cáu.
“Mẹ, con không về đâu, ai thích thì về!”
Tôi nhìn chằm chằm Hàn Nhã Lan, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Đúng là gia đình tôi không thể bằng gia đình nhà dì. Nhưng bố mẹ đối xử với tôi rất tốt, cho tôi mọi thứ tốt đẹp nhất.”
“Nếu bây giờ tôi bỏ rơi họ, theo dì về, khác gì kẻ hám danh lợi, vô ơn vô nghĩa đâu?”
“Nói gì thì nói, Tống Viện cũng đã sống với dì suốt 17 năm rồi. Chỉ vì không cùng huyết thống mà bao nhiêu năm tình cảm coi như đổ sông đổ bể hết sao?”
“Nuôi con gái còn không bằng nuôi con c.hó à?”
Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933