Bia Đỡ Đạn Nghịch Thiên Cải Mệnh - Chương 5
Nguyễn Nhuyễn đột ngột hét lên: “Chị, chị làm cái gì vậy, chị dựa vào đâu mà tùy tiện ra tay đánh người”
“A Cảnh, có đau không.”
“Cút, đừng tưởng cô có thai là tôi không dám động vào cô!”
Tôi không chút lưu tình mắng Nguyễn Nhuyễn, cô ta co rúm người lại, lẩm bẩm không dám đáp lời.
Đối diện với Văn Cảnh đang tức giận, lần đầu tiên mắt tôi đỏ hoe, nói: “Mày thật sự tưởng rằng tao không biết ba đã chết như thế nào sao?”
“Mày dám, mày còn dám đưa bọn họ về nhà?”
Gương mặt Văn Cảnh hoảng hốt, môi run rẩy, nói không ra lời.
“Mày đúng là loại bất hiếu!”
Mẹ tôi đứng bên cạnh, cả mặt ngơ ngác, mãi cho đến khi nghe tôi nhắc đến ba, bà mới có phản ứng.
“Các con đang nói gì vậy?” Bà lẩm bẩm.
Mẹ của Nhã Nhã sốt ruột, lập tức xông tới: “Bà thông gia, bà đừng nghe Văn Thư nói linh tinh, lúc đó nó ở nước ngoài, biết cái gì cơ chứ, toàn là nói năng bậy bạ!”
“Hơn nữa mạng sống của A Cảnh là do Nhuyễn Nhuyễn của chúng tôi cứu đấy!”
Bà ta quay người lại, nhìn chằm chằm vào tôi:
“Cô Văn, tôi dù gì cũng lớn hơn cô nhiều tuổi, cũng coi như là bậc trưởng bối, cô không kính trọng người lớn cũng thôi đi, sao còn dám bịa đặt lung tung thế?
“Cô nói chúng tôi có liên quan đến cái chết của ba cô, cô có bằng chứng không?”
Thấy bà ta tỏ vẻ ung dung tự đắc và vô liêm sỉ như vậy, tôi tức giận đến mức muốn xé nát bà ta.
Chứng cứ? Chứng cứ đều đã bị thằng em trai tốt bụng của tôi hủy hết rồi.
Mẹ của Nguyễn Nhuyễn thấy tôi không nói được gì, liền đắc ý kéo Nguyễn Nhuyễn ngồi lại xuống ghế: “Có một số người, không lấy được chồng thì đổ lỗi cho con gái nhà người khác xinh đẹp, còn chiếm đoạt tài sản của em trai, trên đời nào có lý nào như vậy?”
Nguyễn Nhuyễn ôm bụng, gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Tôi còn chưa kịp bùng nổ, mẹ tôi đã nổi giận trước, tôi trơ mắt nhìn bà ấy “a” một tiếng, xông tới túm tóc mẹ của Nguyễn Nhuyễn, mắng:
“Tao cho mày nói con gái tao này, tao cho mày nói con gái tao này, nó xinh đẹp, nó giỏi giang, cần mày xen vào à!
“Mày là cái thá gì! A!
“Tao cào chết mày! Cào chết mày!”
Nói thật, tôi kinh ngạc vô cùng.
Dường như tôi chưa bao giờ thực sự hiểu rõ mẹ mình.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, mà phản ứng đầu tiên của Văn Cảnh là tiến đến kéo Nguyễn Nhuyễn ra, sợ ả ta bị thương.
Đúng là đã triệt để tuân theo thiết lập của cuốn tiểu thuyết toàn là ngọt sủng này.
Mặt tôi tối sầm lại, vừa định hét lên.
“Đừng đánh nhau nữa!”
Tôi: “…”
Ai có thể cho tôi biết, sao mấy câu thoại của tôi lúc nào bị cũng người khác xen vào vậy?
Tôi quay đầu lại, thấy Phí Nhược Ninh đang đứng thở hổn hển ở cửa, trên tay cầm một túi tài liệu.
“Chứng cứ, chứng cứ ở đây!”
11.
Tôi mau chóng bước tới, cầm lấy túi tài liệu, sợ bị người khác cướp mất.
Phí Nhược Ninh và tôi nhìn nhau, cuối cùng cô ấy khẽ gật đầu với tôi.
Đó là những bản ghi cầm cố đồ trang sức của tôi, người cầm cố còn sử dụng chứng minh thư thật.
Là mẹ của Nguyễn Nhuyễn, số tiền cầm cố cuối cùng đều chảy vào tài khoản bố cô ta.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao vụ cháy đó lại xảy ra.
“Phòng của tôi trước đây luôn do cô dọn dẹp đúng không? Vì tôi sắp trở về nước, thấy sắp không thể giấu được việc ăn trộm đồ của tôi nữa, thế nên cô đã nghĩ ra cách dùng một đám cháy để che giấu tất cả!”
Mặt của Nguyễn Nhuyễn và mẹ cô ta bỗng trở nên trắng bệch.
Những dấu vết của vụ cháy đều đã bị Văn Cảnh hủy bỏ, cho dù tôi có biết ai là kẻ gây ra, nhưng cũng không có cách nào tố cáo được cô ta.
Vì vậy tôi chỉ có thể bắt đầu từ những chi tiết nhỏ nhặt, suốt bao năm qua tôi đã xem đi xem lại những bức ảnh hiện trường vụ cháy.
Và cuối cùng, tôi cũng đã tìm ra.
Tôi báo cảnh sát, tố cáo mẹ của Nguyễn Nhuyễn tội ăn cắp, khi cảnh sát tìm thấy bố Nguyễn Nhuyễn, đúng lúc ông ta vừa đánh bạc xong, còn đang say xỉn.
Nghe nói, hai người cãi nhau nảy lửa trong phòng thẩm vấn, tố nhau rất nhiều chuyện cũ.
Thậm chí cả vụ Văn Cảnh bị bắt cóc trước đây cũng là do bố của Nguyễn Nhuyễn gây ra. Ông ta cờ bạc, nợ một khoản lớn, cần gấp một khoản tiền, vì vậy đã nghĩ ra chuyện bắt cóc. Dù sao học sinh trường tư nào mà chẳng giàu có.
Văn Cảnh chính là kẻ xui xẻo đó, kết quả là nó tự mình chạy thoát được.
Sau đó tình cờ bị Nguyễn Nhuyễn và mẹ cô ta nhìn thấy.
Những chuyện tiếp theo diễn ra y như trong phim, Văn Cảnh và Nguyễn Nhuyễn yêu nhau.
Dù sao thì cặp vợ chồng đó cũng đừng hòng trốn tội.
Văn Cảnh và Nguyễn Nhuyễn lại bị đuổi ra khỏi nhà, vẫn không một xu dính túi.
Nguyễn Nhuyễn ôm bụng, lớn tiếng mắng chửi tôi: “Tôi đã có thai, đó là con của nhà họ Văn, cô dám đối xử với tôi như vậy sao!”
Tôi ném thẳng vào mặt cô ta những bức ảnh cư dân mạng gửi cho tôi, trong đó còn có những bức hình cô ta và Tống Mặc lén lút gặp mặt, hôn nhau say đắm, quần áo xộc xệch.
Lúc này, thằng em trai ngu ngốc của tôi còn đang chạy xe máy giao hàng ngoài đường!
“Đứa bé này có phải con của Văn Cảnh hay không, còn chưa chắc chắn.”
Tôi không nói nhiều với cô ta, cũng không để ý đến vẻ mặt tái nhợt của Văn Cảnh, quay người vào nhà.
Nghe nói, sau khi về nhà, hai người bọn họ đã cãi nhau ầm ĩ, Nguyễn Nhuyễn chửi Văn Cảnh là kẻ vô dụng, không kiếm được tiền, lấy gì nuôi cô ta.
Hai người giày vò lẫn nhau mấy tháng trời, cho đến tận khi đứa bé ra đời, Văn Cảnh lập tức đi xét nghiệm ADN, kết quả cho thấy, đứa bé không phải con của nó!
Tống Mặc lái xe sang đến đón Nguyễn Nhuyễn, cô ta không chút do dự ôm con lên xe, đến liếc mắt cũng không thèm nhìn Văn Cảnh.
Nhìn xem, đó chính là tình yêu đấy.
Điều khiến tôi càng buồn cười hơn chính là Tống gia cũng không cho phép Nguyễn Nhuyễn vào cửa, nói thẳng Tống gia không thể chấp nhận một người phụ nữ lăng nhăng như vậy vào cửa, còn nói nếu Tống Mặc nhất quyết kết hôn với cô ta thì sẽ cắt đứt quan hệ cha con.
Tống Mặc cũng là một người quyết đoán, lấy một phần tài sản được chia, dứt khoát cắt đứt quan hệ với gia đình.
Nguyễn Nhuyễn lại bắt đầu khoe khoang trên mạng những món đồ hiệu đắt tiền mà Tống Mặc tặng cho cô ta, đăng ảnh mới liên tục.
Tôi và Phí Nhược Ninh còn cá cược xem liệu số tiền của Tống Mặc sẽ tiêu hết trong bao lâu.
Thế nhưng, chẳng cần đợi lâu.
Ngày bán nhà, Tống Mặc tìm đến tôi: “Văn Thư, lúc trước là do tôi mù quáng, hóa ra em mới là người tôi yêu nhất. Tôi biết em vẫn còn yêu tôi, chúng ta kết hôn nhé?”
Tôi cười nhạt: “Biến!”
Theo lời kể của Phí Nhược Ninh, lúc đó biểu cảm của tôi giống như vừa nuốt phải một con ruồi chết vậy.
Trong khoảng thời gian đó, tôi và Phí Nhược Ninh cũng tăng cường hợp tác kinh doanh giữa hai công ty. Cuối cùng, bố cô ấy cũng đã công nhận tài năng kinh doanh của cô ấy, không còn ép cô ấy phải kết hôn nữa, còn giao cho cô ấy quản lý thêm nhiều dự án trong công ty.
Nguyễn Nhuyễn sau khi vắt kiệt giá trị của Tống Mặc thì bỏ đứa con lại cho anh ta rồi bỏ đi.
Nghe nói sau đó cô ta qua lại với rất nhiều người đàn ông, nào là ông chủ bụng bự đầu hói, nào là gã đàn ông có vợ. Yêu cầu của cô ta rất đơn giản, chỉ cần chịu tiêu tiền cho cô ta là được.
12.
Ngày tôi được bình chọn là doanh nhân trẻ xuất sắc, một số ông chủ lớn trong ngành quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mọi người cùng nhau ăn uống, bàn luận về thị trường đầu tư.
Không ngờ buổi tiệc lại có nhiều người đến vậy, Nguyễn Nhuyễn cũng có mặt ở đó, cô ta đi cùng một ông sếp béo ú.
Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt của cô ta tràn đầy sự ghen tị.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, người đàn ông bên cạnh đã vỗ vai cô ta:
“Đây là tổng giám đốc Văn, có rất nhiều người muốn gặp cô ấy mà còn không được đấy.”
“Nào, tổng giám đốc Văn, tôi kính cô một ly.”
Ông sếp béo ú cúi người xuống định nâng ly rượu lên.
Tôi khẽ mỉm cười, dùng tay che miệng ly: “Xin lỗi, dạo này tôi không khỏe, không uống được rượu.”
Ông ta gãi gãi mũi, lườm Nguyễn Nhuyễn rồi rời đi, vừa đi vừa mắng Nguyễn Nhuyễn không biết điều.
Buổi tiệc kết thúc khá muộn, tôi đứng ở cửa sảnh khách sạn chờ tài xế. Đúng lúc đó, Nguyễn Nhuyễn vậy mà lại chạy tới trước mặt tôi.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi mắng tôi: “Cô có gì đáng để kiêu ngạo chứ, ngồi cùng một bàn với bao nhiêu gã đàn ông, cô cũng có khác gì một con điếm đâu.”
Lần này tôi không nhịn được nữa, giơ tay tát cô ta một cái.
Sau đó nói: “Vương tổng, cô bạn gái mà ông tìm được quả thật rất có cá tính, miệng lưỡi thật là độc địa.”
Tôi lên xe, quay đầu nhìn lại.
Nguyễn Nhuyễn đang bị người đàn ông túm tóc tát tới tấp.
Nhưng kết cục của cô ta sau này cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Do quan hệ với quá nhiều người đàn ông, cô ta mắc bệnh, không còn ai thèm ngó ngàng đến nữa.
Còn Văn Cảnh, sau khi biết bản thân bị Nguyễn Nhuyễn lừa dối, hàng ngày đều quỳ trước cửa nhà, cầu xin sự tha thứ.
Lúc đầu tôi còn không thèm để ý đến nó, sau này, tôi bảo nó đến quỳ trước mộ ba, đừng có làm phiền tôi nữa.
Đợi đến khi nó quỳ đủ lâu rồi, tôi liền đưa nó đến làm việc ở chi nhánh công ty.
Tôi nói với Văn Cảnh: “Mày cứ ở lại đây làm việc, sau đó từng bước từng bước leo lên!”
Văn Cảnh đồng ý, chỉ cần tôi đừng bỏ rơi nó.
Còn mẹ tôi, bà ấy vẫn luôn mong chờ số tiền 5 triệu mà tôi đã hứa.
Tôi mỉm cười thực hiện lời hứa, sau đó đưa bà ấy đến vùng sâu vùng xa làm công tác từ thiện, nói với bà ấy rằng, nếu như bà ấy tiêu một đồng vào việc vô bổ thì đừng mong được trở về.
Mỗi ngày, tôi đều nhận được cuộc gọi từ trợ lý được phân công giám sát mẹ tôi.
“Tổng giám đốc, bà chủ khóc cả ngày, đòi về nhà.”
“Ừ, cứ để bà ấy khóc, khóc đủ rồi thì sẽ phải làm việc.”
“Tổng giám đốc, bà chủ hôm nay tuyệt thực, đòi cô đến đón về.”
“Ừ, nói với bà ấy, tôi rất bận.”
…
“Tổng giám đốc, bà chủ nói các em nhỏ ở vùng núi rất đáng yêu.”
Tôi nhướn mày: “Ừ, nhớ nhắc bà ấy ăn uống đầy đủ.”
Sau đó, tôi bắt đầu đầu tư vào các startup.
Khi nhìn thấy những cô gái tràn đầy tự tin, mang theo kế hoạch kinh doanh đến thuyết trình, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã thành công rồi.
Tôi đã thay đổi toàn bộ cốt truyện, thậm chí còn khiến nó chạy theo đúng ý muốn của mình.
– Hết –