Bí Thuật Sư - Chương 1
01
Khoảnh khắc rèm xe kéo ra, ta theo Tống Húc chui vào xe ngựa.
Công chúa ngồi đối diện Tống Húc, mặt đầy vẻ chán ghét nhìn cái đầu người kia.
“Chàng đã đồng ý theo ta về phủ rồi, sao còn ôm cái thứ dơ bẩn kia theo làm gì?”
Tống Húc ôn hòa cười: “Vân Nương đã từng làm phu thê với ta, ta nên tiễn nàng ấy một đoạn đường cuối cùng.”
Công chúa có chút cảnh giác: “Ngươi trách ta giết nàng ta sao?”
Tống Húc lắc đầu: “Là sợ nàng ta không có nơi chôn thân, hồn phách lưu lại thế gian sẽ quấn lấy điện hạ.”
Ta suýt ngất vì tức.
Tên nam nhân khốn kiếp, ta mới vừa chết, chàng đã đi nịnh nọt công chúa như vậy!
Ta tức giận nhưng công chúa lại rất vui vẻ.
Nàng ta phất phất tay ngọc: “Được rồi, ta đưa chàng ra khỏi thành, chôn nàng ta đi, sau này chàng chỉ cần tận tâm tận lực hầu hạ bổn cung.”
Tống Húc cúi đầu thuận mắt đáp: “Vâng, điện hạ.”
Ta hung hăng đá Tống Húc một cước, bàn chân nửa trong suốt xuyên qua cơ thể chàng.
Chàng không hề hay biết.
Thôi, ta đã chết rồi, không còn đá được chàng nữa.
Thôi thì, coi như chàng còn chịu chôn ta, ta không chấp nhặt với chàng nữa.
Sau khi công chúa giết ta, nàng ta đã đốt xác ta, chỉ còn lại một cái đầu.
Phải đợi đến khi Tống Húc chôn đầu ta, ta mới có thể yên tâm đầu thai.
Chỉ là kiếp này, ta và chàng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, giờ phải vĩnh biệt, thật sự có chút không nỡ.
Không phải ta si tình, mà là Tống Húc quá đẹp trai.
Ta bay đến bên chàng, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai, lưu luyến nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng.
Chàng như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại, khóe miệng chạm vào trán ta.
02
Xe ngựa chạy đến ngọn núi ngoại thành, dừng lại trước một rừng trúc.
Tống Húc ôm đầu ta một mình xuống xe, công chúa vén rèm xe thúc giục Tống Húc nhanh lên.
Ta đi theo sau Tống Húc, quay đầu lè lưỡi với công chúa.
Đồ nữ nhân xấu xa, nếu không sợ không đầu thai được, ta nhất định sẽ biến thành lệ quỷ dọa chết ngươi!
Tống Húc đi sâu vào rừng trúc, dùng dao cắt một mảnh vải, cẩn thận đặt đầu ta lên đó.
Được lắm, coi như chàng còn chút lương tâm, không trực tiếp ném ta xuống đất.
Ta bay đến bên chàng, nhìn cái đầu đặt trên mặt đất.
Tóc tai bù xù, mặt còn dính máu, xấu chết đi được.
Ta thở dài than ngắn, trách chàng không giúp ta chải chuốt sạch sẽ.
Chàng không nghe thấy.
Chàng chỉ chuyên tâm đào hố trên đất trống.
Không dùng dao, không dùng xẻng, chỉ dùng đôi tay của chàng.
Rất nhanh, cái hố nhỏ càng ngày càng sâu, đôi tay chàng cũng trở nên đầy máu.
Ta sốt ruột giẫm lên dao của chàng hai cái.
“Này, rõ ràng chàng có dao mà.”
Chàng vẫn không nghe thấy.
Vẫn tiếp tục dùng tay đào.
Rất nhanh, hố đã đào xong.
Tống Húc ôm đầu ta, cẩn thận chải từng nút thắt trên tóc ta.
Được rồi, cũng coi như có chút tình cảm.
Chải một lúc, chàng đột nhiên tự nói: “Vân nhi, nàng nói cho ta biết, ả đã giết nàng như thế nào?”
Ta khịt mũi.
Có bản lĩnh thì đi hỏi công chúa, hỏi đầu ta thì được gì, đầu ta lại không biết nói.
Ta ngồi phịch xuống bên cạnh chàng, bực bội nói: “Còn có thể giết thế nào nữa, túm tóc tát ta mấy cái, rồi ra lệnh cho thủ hạ chém đầu ta, chém xong vẫn chưa hả giận, còn kéo xác ta đi đốt.”
Tống Húc không phản ứng, vẫn chuyên tâm chải tóc cho ta.
Phiền chết đi được, chàng lại không nghe thấy, hỏi làm gì chứ.
Rất nhanh, chàng đã chải hết tóc mái cho ta, lộ ra bên má hơi sưng của ta.
Chàng vuốt ve mặt, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi thâm tím của ta.
“Vân nhi, nàng chịu khổ rồi.”
Ta lại đá chàng một cước.
Đại ca, chàng sắp lấy kẻ giết người rồi còn giả vờ tình cảm làm gì.
Đáng tiếc Tống Húc không hề nhận ra sự tức giận của ta.
Chàng tháo miếng ngọc bội chưa từng rời khỏi người, đặt lên trán ta.
Sau đó cẩn thận bọc đầu ta trong vải, đặt vào hố đất đã đào.
Từng nắm đất vàng phủ lên đầu ta.
Làm xong tất cả, Tống Húc không ngoảnh lại mà đi ra khỏi rừng trúc.
Đi ôm lấy sự giàu sang phú quý ngập trời của chàng.
Ta nhìn chàng từ từ đi xa, trong lòng thầm nói lời tạm biệt.
03
Đột nhiên, một luồng sức mạnh kỳ lạ kéo ta lại.
Trong nháy mắt, ta lại trở về bên cạnh Tống Húc.
Ta đầy vẻ nghi hoặc, gặp ma rồi sao?
Không đúng, ta chính là ma, cũng không thấy con ma nào khác.
Ta thử đi về phía ngôi mộ của mình lần nữa nhưng chỉ cần rời xa Tống Húc một khoảng, ta sẽ bị kéo về bên cạnh chàng.
Ta hoang mang, suy nghĩ mãi.
Nghe nói người chết nếu có chấp niệm, hồn phách sẽ luôn ở bên người có chấp niệm, không chịu tan biến.
Nhưng ta không có chấp niệm mà! Tống Húc đã lao vào vòng tay công chúa rồi, ta còn chấp niệm cái nỗi gì!
Ta chỉ muốn nhanh chóng đến âm phủ, uống một ngụm canh Mạnh Bà, vui vẻ đầu thai!
Không phải vì chấp niệm, vậy thì vì sao?
Ta quay đầu nhìn lại ngôi mộ của mình.
Một nấm đất nhỏ trơ trọi.
Đúng rồi, là bia mộ! Ta không có bia mộ!
Nhất định là vì thế, ta mới không thể đến âm phủ!
Đồ Tống Húc chết tiệt, vội vàng về nịnh nọt công chúa, cũng không có thời gian lập bia mộ cho ta.
Chàng mới là người vội vàng đi đầu thai!
Ta vừa đá vừa mắng chàng nhưng chàng lại mỉm cười bước lên xe ngựa của công chúa.
04
Vừa lên xe, công chúa đã cười tươi dán lên người chàng.
Tống Húc cũng không từ chối, mặc cho công chúa nửa nằm trong lòng mình mà ve vãn.
Ta không nhìn nổi, tức giận ngồi lên nóc xe ngựa.
Xe ngựa đi qua những con phố quen thuộc, rất nhanh sẽ đi qua Tống phủ.
Ta nhìn thấy từ xa, trước cửa Tống phủ, hai bóng người quen thuộc đang quỳ trên mặt đất khóc lóc.
“Trả nữ nhi lại ta lại! Trả nữ nhi lại ta lại!”
Tiếng khóc của họ từ xa vọng lại, xé lòng xé gan.
Tim ta thắt lại, là phụ mẫu!
Ta vội vàng bay tới.
Phụ mẫu mặc đồ tang trắng, quỳ trước cửa Tống phủ, đấm tay đến chảy máu.
Nhưng cửa Tống phủ vẫn đóng chặt, không ai để ý đến họ.
Ta muốn đỡ họ dậy nhưng tay ta chỉ xuyên qua cơ thể họ hết lần này đến lần khác.
Ta bất lực quỳ bên cạnh phụ mẫu, không biết phải làm sao mới có thể giúp được họ.
Đột nhiên, xe ngựa của công chúa dừng lại trước cửa phủ.
Công chúa vén rèm xe, lạnh lùng nói: “Lũ thô lỗ nhà quê, dám ở trước phủ phò mã gây sự, người đâu, kéo xuống chém đầu!”
Ta nghe xong, tim như thắt lại, chạy đến trước xe ngựa, chửi ầm lên.
Chưa chửi được mấy câu, cơ thể ta bắt đầu nóng lên.
Xong rồi, ta sắp biến thành lệ quỷ rồi.
Biến thành lệ quỷ, ta sẽ đi đòi mạng công chúa, đòi mạng người, ta sẽ không thể đầu thai nữa.
Nhưng nếu có thể cứu được phụ mẫu, không đầu thai được thì có làm sao đâu chứ?
Ta đang tính xem phải giết công chúa thế nào thì Tống Húc đột nhiên lên tiếng.
“Điện hạ, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, vẫn là đừng thấy cảnh giết chóc thì hơn.”
Thần sắc công chúa lập tức dịu lại.
Nàng lười biếng dựa vào cửa sổ xe ngựa, nheo mắt lại.
“Vậy chàng nói xem phải làm sao?”
“Phụ mẫu Vân nương là người nhà quê, đuổi họ về quê, không được vào thành nữa là được.” Tống Húc nói: “Việc này thần nguyện thay điện hạ đi làm.”
“Được thôi, nhanh lên.” Công chúa buông rèm xe xuống.
Tống Húc xuống xe, đi đến trước mặt phụ mẫu của ta.
Phụ mẫu thấy chàng, như phát điên đấm đá chàng.
“Lúc trước là ngươi cầu xin chúng ta gả Vân nhi cho ngươi, Vân nhi gả cho ngươi, mấy năm nay đều thủ phòng trống, thật không dễ mới chờ được ngươi về kinh, giờ con bé lại chết rồi! Ngươi là đồ bạc tình, trả Vân nhi lại cho chúng ta!”
Những nắm đấm như mưa giáng xuống ngực Tống Húc nhưng chàng chỉ cúi đầu, không nói một lời.
05
Khi quen biết Tống Húc, ta vẫn chỉ là một cô nương nhà quê.
Nhà họ Tống là quan nhỏ ở kinh thành, tuy không phải là đại tộc gì nhưng nói chung cũng sẽ không để mắt đến những cô nương nhà quê như chúng ta.
Tất nhiên, là nói chung.
Ta và Tống Húc quen nhau ở chốn núi rừng.
Chàng đến đây du ngoạn, còn ta thì lên núi hái thuốc cho mẫu thân.
Chàng không cẩn thận ngã xuống vách đá, bị thương ở chân, được ta đi ngang qua cứu.
Ta đắp thảo dược cho chàng, đưa cho chàng chiếc bánh nướng ăn để lót dạ.
Chiếc bánh nướng đó là khẩu phần ăn một ngày của ta.
Ta nhịn đói cả ngày nhưng vẫn cố nói mình không đói.
Ta thừa nhận là vì chàng quá đẹp trai.
Sau đó, ta cõng chàng xuống núi, đưa đến y quán rồi rời đi.
Ta vốn tưởng chỉ là duyên phận thoáng qua, không ngờ, không lâu sau, chàng lại đến nhà cầu hôn.
Phụ mẫu thấy chúng ta không xứng đôi, không dám đồng ý.
Chàng liền quỳ ngoài cửa một ngày một đêm, canh giữ sính lễ.
Phụ mẫu không dám để chàng xảy ra chuyện, vội vàng chạy vào hỏi ta.
Hỏi ta có nguyện ý gả cho chàng không.
Ta e thẹn gật đầu, đầu óc chỉ toàn là khuôn mặt đẹp như hoa của chàng.
Phụ mẫu thấy vậy đành đồng ý cuộc hôn sự này.
Vừa mới thành thân, chúng ta rất ân ái, như keo như sơn.
Nhưng cảnh đẹp không kéo dài, mấy tháng sau, biên cương xảy ra chiến tranh, chàng được chọn đi tòng quân.
Một đi, là ba năm.
Ba năm sau, quân triều đình đại thắng trở về, bá tánh đứng hai bên đường hoan nghênh.
Tống Húc cưỡi ngựa đi giữa đội ngũ, oai phong lẫm liệt.
Ta đứng trong đám đông, nhìn khuôn mặt vừa quen vừa lạ của chàng, lo lắng không biết chàng có phải quên ta rồi không.
Nhưng chàng đã nhìn thấy ta ngay.
Chàng nhảy xuống ngựa, chạy đến bên, ôm chặt ta vào lòng.
Chàng nói, chàng lập chiến công, thánh thượng nhất định sẽ thăng chức cho chàng.
Chàng nói sẽ xây nhà mới, đưa cả phụ mẫu ta vào thành.
Chàng nói sẽ cho ta cuộc sống tốt hơn.
Chàng nói, sẽ cùng ta bạc đầu giai lão.
Sau phút ân ái ngắn ngủi, ta tiễn chàng về đội ngũ vào cung báo cáo.
Đợi đến đêm chàng về, chúng ta sẽ lại sum họp.
Ta không ngờ, ta lại đợi được tin công chúa để mắt đến chàng, trước mặt thánh thượng cầu xin ban hôn.
Chàng an ủi ta, nói thánh thượng không đồng ý, chàng cũng đã từ chối công chúa ngay tại chỗ.
Nhưng ta phát hiện, thần sắc chàng có chút bất an.
Cả đêm, chàng trằn trọc, ôm ta liên tục nói, nhất định phải luôn ở bên chàng.
Ta cho rằng chàng quá nhớ ta, mỉm cười đáp ứng.
Mãi đến khi trời sáng, chàng mới thiếp đi.
Ta đắp chăn cho chàng, lặng lẽ ra khỏi cửa.
Có lẽ những ngày tháng trên chiến trường quá khổ cực nên chàng mới bất an, ngủ không yên giấc.
Ta muốn mua thuốc an thần cho chàng.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, ta đã bị công chúa giết chết ngay trên phố.