Bí Mật Của Nhiếp Chính Vương - Chương 5
Ta cũng không biết mình đang nói bậy bạ gì nữa.
Đầy đầu chỉ nghĩ lát nữa phải giải thích với cha mẹ thế nào về việc ta dẫn một người nam nhân về.
Nhưng không ngờ vừa về đến cửa nhà đã gặp cha mẹ đi chợ về, hai người vừa nhìn thấy Phó Nam Nguy liền nhiệt tình tiến lên nắm tay hắn ta: “Nam Nguy à! Thật là con!
“Đã bao lâu rồi không đến! Có phải cố ý đến thăm chúng ta không?
“Mau vào nhà, lần này nhất định phải ở lại nhiều ngày.”
…
Họ nói từng câu từng câu, toàn là những chữ ta biết nhưng ghép lại ta không hiểu một câu nào.
Sao…
Họ lại quen biết nhau?
Khi nào quen biết, sao ta không biết?
Trong đầu ta đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Vẫn là cái sân nhỏ nhoi này, Phó Nam Nguy mặc một bộ đồ trắng đang luyện kiếm trong sân, ca ca ta ngồi bên cạnh viết chữ, còn ta thì trèo lên tường ngó trộm.
Đoạn ký ức xa lạ này khiến ta vô cùng hoảng sợ.
Ta có quên mất điều gì không?
Điều khiến ta hoảng sợ hơn là khi dọn phòng cho Phó Nam Nguy, ta phát hiện trong đó có mấy bộ quần áo màu hồng phấn.
Ta còn tưởng là lúc ta không có nhà, Bùi Phong đã tìm tẩu tử cho ta.
Nhưng mẹ ta lại nói đây là của vị thần y đã giải độc cho ca ca ta.
Một vị thần y thích mặc đồ màu hồng phấn.
Ta lập tức nghĩ đến một người.
“Không phải là… tên là Khinh Vân chứ?”
“Sao con biết?”
Ta như bị sét đánh ngang tai, đứng sững tại chỗ.
Vị thần y giải độc cho Bùi Phong là Khinh Vân, hắn ta biết ca ca ta vì trúng độc nên vẫn ở lại huyện Bái, đương nhiên cũng biết người ở kinh thành kia là giả.
Hắn ta quen biết Phó Nam Nguy như vậy, hắn ta biết…
Vậy Phó Nam Nguy có thể không biết sao?
14.
Ta lại nghĩ lung tung, lúc ta giả vờ phát bệnh, Phó Nam Nguy dỗ dành ta đừng sợ, lúc ta gặp nguy hiểm, hắn không màng tất cả mà đỡ đao, không phải là vì ca ca ta, mà là vì ta, Bùi Ninh sao?
Rối tung rồi.
Tất cả rối tung lên rồi.
Vậy những bức tranh trong mật thất đó rốt cuộc là của ai?
Cứ nghĩ đến những điều này, đầu ta đau như muốn nổ tung, chỉ còn cách không ngừng đập đầu để giảm bớt sự khó chịu này.
Cha mẹ ta sợ hãi: “A Ninh đừng nghĩ nữa, không nhớ ra được thì đừng nghĩ nữa!”
Không biết từ lúc nào Phó Nam Nguy đã đến, hắn nắm lấy tay ta, kéo ta vào lòng và ôm chặt.
“Không sao rồi… Ta ở đây.”
Lại là câu nói này.
Nhưng lần này nghe thấy, ta đột nhiên nhớ lại một chuyện đã bị chôn vùi từ lâu.
Đó là một ngày đông chí, ta rảnh rỗi lên núi săn thú nhưng đột nhiên bị lạc đường.
Ta tình cờ gặp Phó Nam Nguy đang nằm trên tuyết, toàn thân đầy thương tích.
Hắn bị gian tế trà trộn vào Đại Chu tập kích trọng thương, lúc sắp chết thì gặp ta.
Đường xa như vậy, ta vẫn cố kéo hắn ta từng bước đi xuống.
Trên đường đi, Phó Nam Nguy tỉnh lại một lần, hắn ta yếu ớt nói: “Cô nương, cô cứ đi đi.”
“Câm miệng!”
Hắn ta không nghe lời: “Mang theo ta, cô cũng khó mà đi ra ngoài được.”
“Không sao, có ta ở đây.” Ta nghiến răng: “Tiết kiệm chút sức để sống sót, nói thêm một câu nữa là ta lấy vải nhét vào miệng ngươi.”
Ta dẫn hắn đi trong rừng hai ngày, lúc nguy hiểm nhất, hai ta đã dựa chặt vào nhau trong hang động. Nửa mơ nửa tỉnh, ta chỉ cảm thấy có người ôm ta, hình như đã nói ra những lời sáo rỗng như lấy thân báo đáp.
Không biết là ta mạng lớn hay hắn mạng lớn.
Cuối cùng thì cả hai đều không chết.
Ta đưa Phó Nam Nguy về nhà dưỡng thương, nuôi dưỡng như vậy ba tháng.
Phó Nam Nguy và ca ca ta Bùi Phong vừa gặp như đã quen, nhanh chóng trở thành bạn tốt. Hầu hết thời gian, Phó Nam Nguy luyện kiếm, Bùi Phong vẽ tranh.
Còn ta, trèo tường ngó cơ bụng của hắn.
Tiếc là Phó Nam Nguy keo kiệt, chẳng cởi áo mấy lần, không hào phóng như tiểu sư phụ ở võ quán bên cạnh.
Ta thấy chán, dần dần cũng không ngó nữa, vẫn trèo tường võ quán.
Tiểu sư phụ võ quán thật dễ trêu, dễ đỏ mặt.
Ta trèo lên tường, định đợi lúc hắn tắm trong sân thì huýt sáo, bỗng nhiên có người gọi tên ta ở phía dưới.
“Bùi Ninh.”
Ta giật mình, loạng choạng ngã xuống, lập tức rơi vào một vòng tay ấm áp.
Ngực Phó Nam Nguy nóng hổi, tim đập thình thịch.
Có lẽ ta bị dọa sợ, tim cũng đập nhanh hơn, có chút tức giận: “Ngươi dọa ta làm gì!”
Phó Nam Nguy hơi nhíu mày: “Nữ nhi nhà lành, sao lại thích trộm nhìn người khác như vậy.”
Ta không phục.
Tại sao trong thoại bản, thiếu niên trèo tường nhìn trộm cô gái mình thích là phong lưu, còn ta nhìn thiếu niên thì lại không được?
Ta hừ một tiếng: “Không được sao? Ta thích nhìn, ngươi không cho ta nhìn thì ta nhìn ai?”
Ta vùng vẫy muốn xuống.
Nhưng Phó Nam Nguy không định buông ta ra.
“Ta cho.”
Một câu nói vô duyên vô cớ của hắn khiến ta ngẩn người.
“Cái gì?”
“Ngươi muốn nhìn, ta cho ngươi nhìn.” Hắn không nhìn ta nhưng vành tai hơi đỏ: “Nhưng ta là người hơi bá đạo, ngươi đã nhìn ta rồi thì không được nhìn người khác nữa.”
Lúc đó ta chỉ nghĩ hắn nói theo nghĩa đen, hơi bá đạo một chút thôi.
Nhưng cơ bụng không nhìn thì phí.
Hắn đúng là đẹp trai hơn tất cả mọi người ở võ quán bên cạnh.
He he.
Chỉ là sau này ca ca ta cười ta: “Ngu ngốc, người ta đã định chung thân với ngươi rồi, ngươi còn ở đây he he cái gì?”
Vậy thì biến cố xảy ra ở đâu…
Đúng rồi, là sau khi Phó Nam Nguy về kinh, trước khi ca ca ta được hắn tiến cử đề bạt vào kinh làm quan.
Nhà ta có một nhóm thích khách đến.
Ca ca ta bị trúng độc, còn ta vì đỡ đao cho Phó Nam Nguy mà vô tình đập đầu vào tủ, mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại.
Ta quên mất Phó Nam Nguy.
Sau đó ta thay ca ca vào kinh làm quan.
Phó Nam Nguy đã tìm thái y cho ta, có một lần ta đã khỏe lại, lần đó ta cũng tưởng mình đã khỏi hẳn, đã không biết xấu hổ mà ở bên Phó Nam Nguy một tháng.
Nhưng một ngày nọ tỉnh dậy, ta lại quên hắn.
Đó là di chứng của lần bị thương đó, nếu không chữa khỏi, cả đời này thỉnh thoảng sẽ bị như vậy một lần.
Mỗi lần đều sẽ quên hắn sạch trơn.
Vì vậy Phó Nam Nguy mới tìm đến Khinh Vân.
Thảo nào…
Thảo nào Bùi Phong và cha mẹ đều yên tâm để ta một mình ở kinh thành làm bậy, vì có Phó Nam Nguy ở đó, hắn sẽ chịu trách nhiệm cho mọi sai lầm của ta.
Thảo nào Phó Nam Nguy cố ý để ta cho người truyền ra tin hắn đoạn tụ. Ban đầu hắn vốn không định thành thân, còn muốn nhân cơ hội giệt sạch những kẻ nguy hiểm ẩn náu trong kinh thành rồi đến biên ải tìm loại thuốc bí ẩn mà Khinh Vân nói có khả năng trị dứt chứng cuồng loạn của ta. Những bức tranh treo đầy tường trong mật thất kia chính là ta.
Người mà Phó Nam Nguy vẫn luôn thích cũng là ta.
15.
Hôm sau khi ta tỉnh dậy, cha mẹ vây quanh giường, lo lắng đến nỗi không dám chớp mắt: “A Ninh à, con thấy thế nào?”
“Con thấy rất tốt.”
Cha chỉ vào mình: “Ta là ai?”
“Cha.”
Mẹ chỉ vào mình: “Vậy ta thì sao?”
“Mẹ.”
Ta có chút bất lực: “Mẹ ơi, con đói lắm!”
“Cha mẹ đi làm đồ ăn cho con ngay!”
Sau khi cha mẹ vội vã ra ngoài, ta nhìn thấy một bóng người vụt qua bên giường.
Ta vén chăn xuống giường, chạy đến cửa thì vừa hay nhìn thấy hắn ở trong sân.
“Ê.” Ta gọi hắn lại.
Người đàn ông khựng lại, quay đầu nhìn sang.
“Cha mẹ ta đều hỏi ta họ là ai, sao ngươi không đến hỏi ta?”
Người nam nhân nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, một lúc sau mới nói: “Không dám hỏi.”
Ta dựa vào cửa cười: “Nếu ta nói không quen ngươi, ngươi định cứ thế mà không nói một lời rồi bỏ đi sao?”
Hắn lắc đầu: “Định tùy tiện bị thương, rồi nằm trên con đường nàng thường đi, để nàng cứu thêm lần nữa.”
Quả nhiên là Phó Nam Nguy.
Đúng là hắn có thể nghĩ ra được cách này.
Chỉ là ta thấy cách này quá ngu ngốc.
“Ngươi có biết cách nào để ta nhớ ngươi nhanh nhất không?”
Hắn ngẩn ra, lắc đầu.
Còn ta thì ngoắc ngoắc tay với hắn: “Vương gia, cho xem cơ bụng một chút?”