Bí Mật Của Nhiếp Chính Vương - Chương 3
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, sau đó lấy thứ gì đó từ ngăn kéo phía sau, đứng dậy đi về phía ta, đứng bên giường ném túi đồ đó trước mặt ta.
Nghe tiếng leng keng này, là bạc.
Ta từ từ trùm chăn: “Cái này… Thật sự không được.”
Phó Nam Nguy thở dài: “Muội muội ngươi…”
“Muội muội ta cũng không được!”
Hắn bất đắc dĩ chống trán: “Ngày mai ta phải ra ngoài xử lý công việc, cần một người hầu hạ bên cạnh, để muội muội ngươi đến đi, đây là tiền công.”
Ta nhìn túi tiền lớn kia mà chìm vào suy tư.
Ban ngày ta mới nói với hắn rằng cuộc sống của ta ở kinh thành rất khó khăn, còn phải nhờ muội muội làm thêm để bù vào chi tiêu gia đình, bây giờ hắn lại dùng cách này để vội vã đưa tiền đến nhà ta.
Còn ta, mới vừa bán đứng hắn.
Nửa đêm, ta nằm bên cạnh Phó Nam Nguy đột ngột ngồi dậy tự tát mình một cái.
Mẹ kiếp ta đúng là đáng chết mà!
8.
Cứ như vậy, ta bắt đầu những ngày ban ngày làm nha hoàn, ban đêm làm đại nhân.
Hôm nay Phó Nam Nguy lại đưa ta ra ngoài hầu hạ bên cạnh.
Ta nhìn địa điểm mà ngây người——
Sở Phong Quán.
Bên trong toàn là nam kỹ.
Phó Nam Nguy đưa ta lên phòng riêng của khách quý trên lầu hai, gọi cho ta một bàn hạt dưa đồ ăn vặt rồi một mình đi vào sau bình phong.
Không lâu sau, một tiểu quan xinh đẹp mặc áo dài màu hồng đi vào, khi đi ngang qua ta, ta đang nhét nho.
Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới, ngạo nghễ ngẩng đầu lên.
“Vương gia, nha hoàn nhà người sao càng tìm càng xấu thế?”
Ta phun một ngụm trà.
Hắn uốn éo đi vào: “Nô gia đã lâu không gặp vương gia rồi!”
Giọng Phó Nam Nguy rất cưng chiều: “Đừng làm loạn.”
Không phải chứ, chơi trội vậy sao!
Ta nhìn chằm chằm vào sau bình phong, đồng tử rung động.
Nhưng giọng bọn họ quá nhỏ, ta không nghe thấy gì cả, sốt ruột đến mức cào cấu gan ruột.
“Đại nhân gọi rượu.”
Có gã sai vặt bưng rượu vào, ta vẫn đang tưởng tượng sau bình phong đang nói gì, đột nhiên nhớ ra Phó Nam Nguy căn bản không uống rượu, lúc nào gọi rượu?
“Đợi đã.”
Lời ta chưa dứt, gã sai vặt vừa rồi còn còng lưng đột nhiên vùng dậy, rút từ dưới khay ra một thanh đoản kiếm sáng loáng, đâm về phía sau bình phong.
“Có thích khách!”
Ta hét lớn, không nghĩ ngợi gì mà chui xuống gầm bàn nhưng không ngờ lại dẫm phải ly rượu trên đất, trực tiếp ngã về phía trước ôm lấy chân thích khách.
Ta: “…”
Thích khách trừng mắt: “Thì ra nhiếp chính vương còn có trung bộc như ngươi!”
Hả? Không phải, ngươi nghe ta giải thích đã!
Thích khách giơ kiếm về phía ta, ngàn cân treo sợi tóc, Phó Nam Nguy phá vỡ bình phong, dùng quạt chặn lại kiếm của thích khách.
“Tránh ra.”
Hắn ta vội vàng để lại một câu rồi giao đấu với thích khách.
Thấy hộ vệ của Phó Nam Nguy ùa đến như ong vỡ tổ, thích khách nhìn về phía ta, thoắt một cái đã lao về phía ta.
Ta đột nhiên mở to mắt.
Đại ca! Ngươi đánh không lại Phó Nam Nguy thì mau chạy đi! Giết ta làm gì!
“Nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm đắc thủ rồi! Cho dù có chết, ta cũng phải kéo theo một kẻ chôn cùng!”
Ta liều mạng lùi về phía sau nhưng thanh kiếm đã đến trước mắt.
Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng mãi không đợi được nỗi đau như tưởng tượng.
Mở mắt ra, Phó Nam Nguy chắn trước mặt ta, kiếm của thích khách đâm trúng vai của hắn.
Những hộ vệ đến muộn đã bắt sống thích khách.
Ta nhìn bóng lưng thẳng tắp của Phó Nam Nguy mà thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên là nhiếp chính vương, vết thương nhỏ này đối với hắn quả nhiên chẳng đáng để nhíu mày.
Giây tiếp theo, Phó Nam Nguy ngã vào người ta.
Trước khi ngất đi, hắn ta khẽ nói bên tai ta: “Đừng sợ, ta ở đây…”
Ta ngây người tại chỗ, đầu óc rối bời.
Trên người Phó Nam Nguy nóng ran, ta đỡ hắn ta, chỉ nghe thấy tiếng hộ vệ hỗn loạn hét lên: “Vương gia trúng độc rồi! Mau đi gọi thái y!”
9.
Thái y trong cung đến rồi lại đi, đều vội vã đi vào, thở dài đi ra.
Bọn họ đều nói Phó Nam Nguy trúng loại độc kỳ lạ của Tây Vực, chỉ có thần y Tây Vực mới giải được.
Ta sốt ruột: “Vậy đi mời thần y Tây Vực không được sao?”
Thái y thở dài: “Thần y Tây Vực đó thích đi du ngoạn khắp nơi, không ai biết hắn ta ở đâu. Độc của vương gia rất nguy hiểm, giờ đã ngấm vào phổi, trừ khi thần y xuất hiện ở vương phủ ngay bây giờ mới có thể cứu được.
“Ôi, khả năng đó còn thấp hơn cả khả năng Bùi đại nhân là nữ nhân!”
Ta: “…”
Ngay lúc này, một bóng hình kiều diễm bước vào vương phủ.
Là tiểu quan Khinh Vân của Nam Phong Quán trước kia.
Hắn lại thay một bộ y phục màu hồng, càng thêm kiều diễm.
“Vương gia đâu?”
Ta trừng mắt nhìn.
Khinh Vân liếc ta một cái, hứng thú nói: “Ngươi và nha hoàn mà vương gia mang về là huynh muội sao?”
Ta không trả lời.
“Xấu như đúc ra từ một khuôn.”
Ta nói: “Vương gia hiện tại không rảnh gặp ngươi.”
Người ta sắp mất mạng rồi, còn rảnh đâu mà phong lưu với hắn!
Nhưng Khinh Vân lại kiêu ngạo hất tay áo.
“Ồ, ta không tin.”
Ta đang định khuyên hắn đi thì gã sai vặt vội vã chạy vào, nói là Phó Nam Nguy cho Khinh Vân vào.
Ta ngây người.
Không phải chứ, giờ là lúc nào rồi!
Chú ý đến sức khỏe một chút đi chứ!
Ta ngồi ở hành lang hoài nghi nhân sinh, không lâu sau gã sai vặt lại ra, lần này là để ta vào.
Ta kiên quyết từ chối: “Ta sẽ không trở thành một mắt xích trong trò chơi của bọn họ.”
Nhưng… dù sao Phó Nam Nguy cũng đã đỡ kiếm cho ta.
Chẳng lẽ là di ngôn!
Ta co cẳng chạy thẳng vào, khi xông vào phòng hắn, Phó Nam Nguy đang dựa vào mép giường uống thuốc.
Khinh Vân cất kim bạc vào trong ngực.
“Tối châm thêm một lần nữa là hết độc.”
Ta lại không hiểu.
Phó Nam Nguy thấy ta, vẫy tay với ta: “Lại đây.”
Khinh Vân: “Là hắn sao?”
Phó Nam Nguy: “Ừ, hắn là đồng liêu của ta trong triều, giám sát ngự sử Bùi Phong.”
Hắn ta chỉ chỉ vào đầu.
“Hắn ở đây có chút vấn đề.”
Phó Nam Nguy lại giới thiệu Khinh Vân cho ta: “Hắn là đại phu, đến từ Tây Vực.”
Hả?
Hắn chính là thần y Tây Vực sao?!
Ta trợn tròn mắt: “Vậy hắn ở Nam Phong Quán…”
“Sở thích cá nhân.” Phó Nam Nguy nói xong thì dừng lại, nhìn ta, ánh mắt dò xét: “Sao ngươi biết Khinh Vân ở Nam Phong Quán?”
Ta nghẹn lời, cười gượng: “Muội muội ta nói với ta.”
Xong rồi xong rồi.
Phó Nam Nguy đã như vậy rồi mà vẫn không quên để thần y chữa chứng hoang tưởng của ta nhưng ta toàn nói bừa thôi mà! Chẳng phải bắt mạch là biết ngay sao?
Ta lập tức tìm một cái cớ, nói đau bụng muốn chạy.
“Bụng đau ta cũng chữa được.”
Khinh Vân giữ chặt cổ tay ta, ta giãy không ra, đành bất an nhìn chằm chằm vào biểu cảm của hắn.
Chỉ thấy mày hắn càng nhíu chặt.
Phó Nam Nguy trầm giọng hỏi: “Thế nào?”
“Có chút khó xử, ta sẽ nói kỹ với ngươi.”
Ta lại bị đẩy ra ngoài cửa.
Đứng ở cửa mới hoàn hồn.
Không phải chứ, ta thật sự bị bệnh sao?
Có bệnh thì nói với ta chứ! Nói với Phó Nam Nguy làm gì, hắn ta đâu phải cha ta!
Ta định tìm Khinh Vân hỏi cho rõ ràng nhưng không biết từ lúc nào Khinh Vân đã đi mất,
Ta đành đi tìm Phó Nam Nguy.
Hắn chỉ mặc một chiếc trung y dựa vào mép giường, vì bị thương nên trên mặt bớt đi vẻ hung dữ, thêm chút tuấn tú, ta nhất thời nhìn ngẩn người.
Ta hỏi về bệnh tình của mình.
Phó Nam Nguy nói: ” Giấc ngủ không tốt, phiền lòng nhiều chuyện dẫn đến chứng hoang tưởng, không phải chuyện gì to tát.”
Ồ nhưng sự qua loa trên mặt hắn ta sắp tràn ra ngoài rồi.
Nghĩ đến việc ta có thể mắc bệnh gì đó nghiêm trọng, đêm đó ta mãi không ngủ được.
Nửa đêm tỉnh dậy, Phó Nam Nguy lại không có ở đó.
Ta lập tức mất hết buồn ngủ, đứng dậy lục tung phòng hắn ta.
Thật ra ta đã lục phòng hắn nhiều lần rồi, lần này chỉ là buồn chán, trên giá sách có rất nhiều binh thư và du ký.
Ta tiện tay cầm một quyển, đột nhiên nghe thấy tiếng kẽo kẹt, chỉ thấy giá sách từ từ dịch chuyển, lộ ra lối vào một mật thất.
Ta biết ngay mà!
Có quyền thần nào mà không tham tiền chứ!
Thấy bên trong vàng son lấp lánh, ta dám khẳng định bên trong chắc chắn cất giấu rất nhiều vàng bạc châu báu.
Ta đang định tiến vào thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài, đành vội vàng đóng mật thất lại rồi nằm lên giường giả vờ ngủ.
Một lát sau, có người nằm xuống bên cạnh.
Xem ra hắn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì bên tai đột nhiên nóng lên, là Phó Nam Nguy cúi người lại gần.
Môi hắn ta dừng lại bên tai ta vài giây, như đang do dự, sau đó hạ xuống.
Nụ hôn của hắn ta rất nhẹ, như một giấc mơ thoáng chạm rồi rời.
Nếu ta không tỉnh thì chắc chắn sẽ không biết hắn ta đã vụng trộm hôn ta vào đêm nay.
Cũng không biết qua bao lâu.