Bí Mật Của Nhiếp Chính Vương - Chương 2
Hắn ta hơi nheo mắt, giọng điệu có phần nguy hiểm: “Bùi đại nhân… đang làm gì trên giường của bản vương?”
Phải làm sao bây giờ…
Ta nên nói gì đây?
Thấy Phó Nam Nguy từng bước tiến gần, đầu óc ta co lại, trực tiếp vứt chăn ra, dang rộng hai tay, mặt đầy vẻ tủi thân: “Nương, một mình con ngủ sợ lắm, ôm con.”
Không khí nhất thời yên tĩnh.
Ta ngượng ngùng muốn gãi đầu, đang chuẩn bị cắn răng chịu đựng để trở lại bình thường.
Phó Nam Nguy khựng lại, ta chỉ thấy vạt áo rộng của hắn ta thoáng qua trước mắt, tiếp theo là một trận trời đất quay cuồng, cả người bị đè lên giường.
Còn Phó Nam Nguy thì cúi người đè xuống.
Ta kinh hãi.
Hắn áp sát ta, khẽ ngân nga: “Đừng sợ… Ta ở đây.”
Còn thật sự dỗ trẻ con nữa cơ à?
Ta không dám động đậy, mặc cho Phó Nam Nguy nằm bên cạnh ôm ta vào lòng, giống như dỗ trẻ con vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
Vị nhiếp chính vương cao không thể với tới ngày thường khi nào lại lộ ra dáng vẻ này trước mặt người ngoài.
Ta nhìn khuôn mặt nghiêng tinh xảo của hắn ta, gan to tày trời, khoác tay lên ngang hông của hắn. “Nương, người ngủ không cởi quần áo sao?”
Phó Nam Nguy: “…”
Hắn nghiêng đầu, nhìn ta với vẻ khó hiểu.
Ta nuốt nước bọt, thẳng tắp nằm xuống, lại nhanh chóng nhắm mắt giả vờ ngủ, vốn định đợi hắn ta ngủ rồi sẽ lẻn đi, không ngờ lại vô tình ngủ thật.
Sáng hôm sau, chăn gối của ta đã được chuyển đến phòng Phó Nam Nguy.
Ta: “…”
Gã sai vặt nói: “Bệnh cuồng loạn của Bùi đại nhân lại nặng thêm rồi, đêm qua còn mộng du nữa, vương gia lo Bùi đại nhân ở một mình một phòng sẽ nguy hiểm, quyết định cùng ăn cùng ở với đại nhân.”
Lời này đùng một tiếng, giống như sấm sét đánh ngang đầu ta.
Xong rồi…
Như vậy thì đừng nói đến chuyện hãm hại hắn ta, ngay cả thân phận nữ nhi của ta cũng rất dễ bại lộ.
Phải khiến Phó Nam Nguy từ bỏ ý định này mới được!
Ta nhìn chằm chằm những người hầu đi lại, đột nhiên mắt sáng lên, vô cùng phấn khích ngắm nghía trong phòng Phó Nam Nguy.
“Tốt tốt tốt, phòng của vương gia, thật thơm, cũng rất đẹp.”
Ta cong ngón tay út, sờ sờ cái này, đụng đụng cái kia, cuối cùng ngồi trên giường ôm chăn hít một hơi thật sâu.
“Nghĩ đến sau này có thể ở đây, thật sự là…”
Ta mặt ửng hồng, đầy vẻ mong đợi.
“Ngại quá đi mất.”
Những người hầu há hốc mồm.
Ta liếc thấy gã sai vặt thân cận của Phó Nam Nguy chạy đi báo tin rất nhanh, liền thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu niên, có thể khiến vương gia buồn nôn hay không, toàn bộ đều trông cậy vào ngươi.
5.
Nhưng ta không ngờ, mọi chuyện không có bất kỳ chuyển biến nào.
Phó Nam Nguy vẫn muốn ở cùng ta.
Chẳng lẽ hắn ta không tin ta thích nam sắc sao?
Ta biểu cảm rất nặng nề, vậy thì để hắn ta đích thân trải nghiệm một phen đi.
Tối hôm đó, ta nằm trên giường từ sớm, đợi Phó Nam Nguy xử lý xong công việc vào phòng, ta liền vội vã vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Vương gia, mau đến đây.”
Phó Nam Nguy nhìn ta từ xa, ánh mắt có phần nguy hiểm.
Giận sao? Phẫn nộ sao?
Vậy thì để cơn bão tố đến dữ dội hơn nữa đi!
Ta tạo dáng yêu kiều nằm nghiêng, tay từ từ vuốt ve từ đùi lên, cắn môi nháy mắt với hắn ta.
Phó Nam Nguy cau mày, sải bước đi về phía ta.
Ta háo hức dang rộng hai tay, đến đi, ném ta ra ngoài đi!
Ơ? Sao lại nằm xuống rồi!
Phó Nam Nguy thản nhiên nằm bên cạnh ta, tiện tay đắp chăn cho ta: “Trời lạnh rồi, sao Bùi đại nhân không đắp chăn? Nếu đại nhân ở phủ ta mà lại mắc phong hàn, bản vương không giải thích được đâu.”
Ta quấn chăn trong lòng nghi ngờ cuộc đời.
Như vậy mà cũng chịu được, xem ra vẫn chưa đủ tàn nhẫn.
Nửa đêm, ta có thể cảm nhận được Phó Nam Nguy vẫn chưa ngủ, vì vậy ta cố ý dịch chuyển về phía hắn ta, tiến lại gần, hít hà biến thái bên cổ hắn, hạ thấp giọng tỏ vẻ rất phấn khích.
“Vương gia trên người ngài thơm quá.”
Phó Nam Nguy không nói gì.
“A, ừm…
“Đều khiến ta không ngủ được, có chút xung động khác.”
Ta được voi đòi tiên, thực ra trong lòng sợ hãi.
Ta có phải quá ghê tởm không, lỡ Phó Nam Nguy không chịu được nữa trực tiếp chém ta thì sao?
Ngay lúc này, Phó Nam Nguy đột nhiên đứng dậy chống tay bên tai ta.
Giọng của hắn khàn khàn, dường như đang nhẫn nhịn điều gì: “Ta không ngờ Bùi đại nhân lại nhẫn nhịn khổ sở đến vậy.”
Ta: “…”
“Không bằng để bản vương đến giúp Bùi đại nhân giải quyết.”
Tay Phó Nam Nguy hạ xuống, định chui vào vạt áo ta.
Ta trợn tròn mắt đột ngột lật người, thoát khỏi sự giam cầm của hắn.
“Ta… Ta thực ra…”
Ta túm chăn trùm lên đầu, giọng nghèn nghẹn nói: “Bất lực!”
Có người đè lại bờ vai của ta, chỉ nghe Phó Nam Nguy thì thầm bên tai ta: “Trên người Bùi đại nhân thơm quá…”
Núp trong chăn ta nước mắt lưng tròng.
Bởi vậy mà vương phủ không có thiếp thất.
Bởi vậy mà hắn mới không để ý đến việc cùng ta cùng giường chung gối.
Thì ra người thích nam sắc là Phó Nam Nguy!
Đã trung thực, cầu bỏ qua.
Khoan đã!
Không phải là đã tìm được nhược điểm rồi sao!
Ta vừa khóc vừa cười, sợ đến nỗi cả đêm không dám ngủ.
6
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm sau Phó Nam Nguy ra ngoài xử lý công việc, ta muốn đưa tin vào trong cung, thoát khỏi biển khổ nhưng mấy nha hoàn trong vương phủ cứ bám chặt lấy ta.
Không còn cách nào khác, ta cố ý làm bẩn quần áo khi uống canh, để một nha hoàn tên Đào Nhi đưa quần áo cho ta.
Sau đó đánh ngất nàng từ phía sau, thay quần áo của nàng rồi lẻn ra ngoài.
Vừa báo tin xong với hoàng đế trở về, ta nhanh chân đi về phòng, nhưng lại bị một gã sai vặt nhét một bộ quần áo bên ngoài suối nước nóng.
“Ta đau bụng! Tỷ tỷ tốt, giúp ta đưa quần áo vào cho vương gia nha!”
Không đợi ta từ chối, hắn đẩy ta một cái đến bên suối nước nóng.
Ta ôm khay gỗ loạng choạng, đợi đứng vững, chỉ thấy trong hồ nước nóng bốc hơi nước, Phó Nam Nguy quay lưng về phía ta để lộ một mảng lưng cường tráng màu lúa mạch.
Ta nghẹn họng.
Lại nhớ đến khuynh hướng tính dục của hắn ta, không khỏi thấy tiếc.
“Vương gia, quần áo để ở đây cho người.”
Ta bóp giọng nói xong, đặt quần áo xuống định chuồn đi nhưng không ngờ lại bị Phó Nam Nguy gọi lại.
“Đợi đã.”
Lòng ta khựng lại.
Vội cúi đầu dừng bước.
Phó Nam Nguy liếc nhìn ta: “Ta chưa từng thấy ngươi trong phủ.”
“Nô tỳ mới vào phủ.”
“Tên là gì?”
“Tên… A Ninh.”
“Đến gần đây.”
Ta kiên trì đến gần.
“Xoa bóp vai cho ta.”
Ta đứng im không nhúc nhích, mãi đến khi Phó Nam Nguy lặp lại một lần nữa, ta mới chậm rãi đưa tay ra, ấn lên bờ vai trơn bóng có lực của hắn ta.
Phó Nam Nguy là võ tướng, thường năm luyện võ nên có một thân cơ bắp cường tráng vừa phải.
Cảm giác này! Ai hiểu được chứ!
Ta bóp mãi bóp mãi, đôi tay chết tiệt kia không tự chủ được mà trượt về phía trước.
Cơ ngực thật lớn…
Ta vô thức bóp một cái, ngón tay sờ vào hai điểm nhô lên, chỉ nghe thấy một tiếng rên khẽ.
Ta giật mình run lên, như bị điện giật thu tay lại, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt nguy hiểm của Phó Nam Nguy.
Xong rồi…
“Ngẩng đầu lên.”
Ta nắm chặt váy, cúi gằm đầu chết lặng không ngẩng lên.
Phó Nam Nguy đưa tay bóp cằm ta, nhấc lên.
Ta đối diện với đôi mắt kinh ngạc của hắn, vội vàng giành nói trước khi hắn ta lên tiếng: “Vương gia, người đoán không sai, ta chính là muội muội của Bùi Phong… Bùi Ninh.
“Ca ca ta nói phủ của người đãi ngộ rất tốt, giới thiệu ta đến làm việc.”
7.
Phó Nam Nguy buông lỏng tay, hơi nhíu mày: “Bùi đại nhân dù sao cũng là quan lại triều đình, muội muội của hắn ta sao có thể bán mình làm nô?”
“Vương gia người không biết, giá phòng giá hàng ở kinh thành quá cao, ca ca ta lại là quan ngoại, ở kinh thành không có chỗ dựa chỉ dựa vào bổng lộc để sinh sống vẫn quá vất vả, ta là muội muội rất đau lòng, mới ra ngoài kiếm chút tiền để bù vào chi tiêu gia đình.
“Hơn nữa ta cũng không bán mình làm nô, ta làm thêm, ban ngày làm xong tối còn phải về nhà. Cái đó, không còn sớm nữa rồi, vương gia ta đi trước.”
Ta quay người chạy đi, sau khi đổi lại quần áo thì lại vội vã tìm quản gia của vương phủ.
Vài ngày trước ta đi loanh quanh vô tình gặp hắn ta nợ tiền cờ bạc đem đồ trong kho của vương phủ đi cầm cố.
Dùng chuyện này uy hiếp hắn ta thừa nhận chuyện đưa muội muội là ta vào phủ làm thêm.
Vất vả cả ngày ta lại nằm trên giường của Phó Nam Nguy, như một con cá chết nằm ườn.
Ta đã truyền ra tin Phó Nam Nguy thích nam sắc.
Còn lại chỉ chờ hoàng đế định đoạt.
Chỉ có điều…
Ta nhìn Phó Nam Nguy đang xử lý công vụ dưới ánh nến, trong lòng rất áy náy.
Vấn đề khuynh hướng tính dục thực ra không phải là sai.
Chỉ là tình yêu của hắn khác với người thường.
Nhưng ta vì tự bảo vệ mình cũng chỉ có thể bán đứng hắn.
Cảm giác đạo đức trỗi dậy, ta như bị ma xui quỷ khiến mở miệng: “Vương gia, ta có thể làm gì cho người không? Trong phạm vi năng lực của ta.”
Tay cầm bút của Phó Nam Nguy khựng lại.