Bí Mật Của Chồng Tôi - Chương 3
15.
“Loại độc này tuy gây chết người, nhưng cần rất nhiều thời gian để phát tác.”
Sợ anh nhận ra điều gì, tôi đã chọn cách dùng câu chuyện để làm tê liệt cảm xúc của anh.
“Khi sự chú ý của một người bị phân tán, họ sẽ tự nhiên bỏ qua những biểu hiện bất thường của cơ thể.
“Chỉ có một câu chuyện thành công mới có thể thao túng được cảm xúc của người nghe. Anh sẽ quy tất cả những cơn tim đập nhanh, mồ hôi đổ và sự run rẩy cơ thể là do câu chuyện, do rượu, nhưng tuyệt nhiên không phải là do… trúng độc.”
Tôi vô cùng hài lòng: “Có vẻ như câu chuyện của em rất thành công.”
“Tại sao… em làm vậy…”
Chu Diệp sợ hãi nhìn tôi, toàn thân co giật dữ dội, răng va vào nhau lập cập, anh cố gắng bò xuống giường, nhưng tôi đã giữ chặt anh bằng một cái ôm thật chắc.
“Ngay từ khi câu chuyện bắt đầu, anh đã nên nghi ngờ.
“15 năm trước, khách sạn Như Hào, anh không nhớ sao?”
Trong đám con nhà giàu đã làm nhục tôi.
Có cả Chu Diệp.
16
“Em đã cho anh cơ hội để thoát.”
“Độc cần thời gian mới phát tác, nếu anh còn chút lương tâm, chắc chắn anh đã nhận ra và có thể tự cứu mình. Nhưng tiếc thay, anh không hề nhận ra. Anh đã quên hết những gì nạn nhân phải chịu, vì trong mắt anh, bọn em chỉ là cỏ rác, là công cụ.”
Những ký ức tôi từng cố gắng quên đi bằng cả mạng sống, đối với Chu Diệp chẳng đáng để anh bận tâm.
Dù sao thì, nhà họ Chu là chủ sở hữu sòng bạc và khách sạn lớn nhất vùng, 15 năm trước, Chu Diệp khi ấy còn đang nghỉ hè, được cha gửi đến để học quản lý.
Khi biết một số khách VIP thích các nữ sinh trẻ trung, anh lập tức chỉ thị thuộc hạ: “Vậy thì đi tìm đi, phải là những cô gái xinh đẹp, trong sáng. Phải rồi, có bao nhiêu người đang nợ tiền đấy?
“Chẳng phải họ có con gái sao?
“Mở mang suy nghĩ ra chút đi, để các cô ấy làm việc ba ngày, thì mỗi ngày tính bớt đi một ngày nợ, thế là quá tốt rồi, phải không?
“Cỏ rác có mục nát cũng không dùng được nữa, nhưng họ vẫn còn thế hệ tiếp theo mà.”
17.
Quá khứ nghĩ lại mà sợ, nhưng tôi vốn đã ở sâu trong vực thẳm.
“Không nhớ rõ à? Để em giúp anh nhớ lại nhé, đó là thứ Năm, trời rất trong xanh, anh tổ chức một buổi tiệc trong bộ đồ ngủ ở căn hộ trên tầng cao nhất. Khi bọn em được đưa đến, bên trong đang bật nhạc rock. Anh mở cửa sau đó trách móc sao lại lâu thế. Sau đó, bốn cô gái chúng em được đưa vào trong.”
“An An, anh sai rồi, anh yêu em…”
Chu Diệp gần như không thể thốt ra lời, giọng van nài đầy hèn mọn: “Lúc đó anh còn trẻ… không hiểu chuyện, đã làm điều sai. Cho anh cơ hội, anh sẽ bù đắp cho em…”
“Anh còn trẻ? Vậy còn em thì sao?” Tôi cúi mặt thấp.
“Anh luôn nói em không vì tiền của anh, điều này thì anh đã đúng.”
Ngay từ đầu, thứ tôi nhắm tới là mạng sống của hắn.
Chu Diệp lúc nào cũng có vệ sĩ bên cạnh, hắn lại rất cảnh giác, tiếp cận hắn đã khó, muốn rút lui an toàn càng khó hơn.
Những năm qua, tôi luôn nghiên cứu về hắn.
Tôi phân tích thói quen sinh hoạt, các điểm yếu tâm lý của hắn, từ việc hắn mất mẹ từ nhỏ mà sinh ra đa nghi, từng bước từng bước phá vỡ phòng tuyến.
Tôi tạo ra các tai nạn, khiến hắn phụ thuộc vào tôi. Tôi tỏ ra không ham vật chất, không quan tâm tiền bạc hay trang sức, để hắn tin tưởng tôi.
Tôi còn tự đề xuất thỏa thuận tiền hôn nhân, chứng minh bản thân không có mục đích gì.
Chu Diệp đau khổ ngẩng mặt lên, căn phòng ngủ nằm trên tầng hai biệt thự, còn người hầu và vệ sĩ đều ở tầng một. Hắn cố hết sức để kêu cứu, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng khò khè yếu ớt.
Mỗi giây phút trôi qua đều kéo dài vô tận.
Âm thanh giãy giụa dần yếu đi, giống như những nỗi khổ đau của cuộc đời, cũng đến lúc lặng yên.
Khi trong phòng chỉ còn lại tiếng thở của một mình tôi, tôi mới nhìn vào gương. Trên gương phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng với nụ cười lạnh lẽo của tôi.
Người đàn ông trong vòng tay tôi mở to mắt, đầu nghiêng qua một bên mềm oặt.
Hắn chết không nhắm mắt, đúng như tôi mong muốn.
Ngay lập tức, nước mắt tôi trào ra, quần áo xộc xệch, tôi hét lên thảm thiết rồi lao ra cửa:
“Cứu với, có ai không, chồng tôi gặp chuyện rồi!”
18.
Thiếu gia nhà giàu đột tử trong đêm tân hôn.
Sự việc này gây ra một cơn chấn động lớn, mọi người đồn đại đủ thứ, từ đột tử vì chơi trò đông người, thuê sát thủ giết người, thậm chí còn liên quan đến tà thuật Thái Lan.
Cảnh sát nhanh chóng kết luận, đây không phải là một tai nạn thông thường.
“Trên cơ thể nạn nhân không có vết thương bên ngoài, nhưng trong cơ thể phát hiện có dư lượng thuốc. Chu Diệp chết do bị mưu sát.”
Đây là trả thù sao? Trong biệt thự có đội ngũ bảo an chuyên nghiệp, cũng không có dấu vết xâm nhập từ bên ngoài, khả năng này cơ bản có thể loại bỏ.
Nếu không phải người ngoài, thì chỉ có thể là nội bộ.
Là vợ, tôi là người đầu tiên bị nghi ngờ.
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát nghiêm khắc hỏi tôi:
“Trong suốt một giờ hai người ở riêng với nhau, cô không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào của anh ta sao?”
Giọng điệu rất nghiêm khắc, rõ ràng là muốn gây áp lực cho tôi, tôi biểu cảm đờ đẫn, đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đào vì khóc:
“Khách mời đến đám cưới rất đông, Chu Diệp uống nhiều rượu, tôi cũng vậy, đầu óc choáng váng, thật sự không để ý gì cả.”
“Chu Diệp nổi tiếng là tay chơi, từng có quan hệ với rất nhiều phụ nữ. Có phải tình nhân cũ của anh ta cũng đến dự đám cưới?”
Nghi ngờ chuyện tình ái sao, tôi nghẹn ngào, lòng như đứt từng khúc:
“Đúng vậy, chính tôi là người mời họ đến. Thưa cảnh sát, quá khứ của chồng tôi, tôi hiểu rõ hơn ai hết. Nếu ngay cả chuyện này tôi không thể chịu được, thì sao có thể làm dâu nhà họ Chu?
“Hơn nữa, chúng tôi đã ký thỏa thuận trước hôn nhân, chồng tôi chết đi, tôi có thể được gì? Ngay cả người thụ hưởng bảo hiểm cũng là mẹ chồng tôi.”
Bản báo cáo cho thấy Chu Diệp đã trúng một loại độc mãn tính.
“Không có tác dụng ngay lập tức, mà cần ít nhất ba giờ để phát tác. Thời điểm Chu Diệp bị đầu độc, An Duệ đang ở phòng trang điểm thay váy cưới, có nhân chứng suốt từ đầu đến cuối, cô ấy không có thời gian gây án.”
“Chuyện làm ăn của nhà họ Chu không trong sạch, có lẽ chúng ta nên điều tra theo hướng trả thù.”
Không có điều kiện gây án, cũng không có động cơ, nghi ngờ về tôi nhanh chóng được gạt bỏ.
Khi rời khỏi phòng thẩm vấn, tôi gặp một người quen đi ngang qua.
Tôi mệt mỏi gật đầu chào, vừa đóng cửa lại, tôi nghe thấy cảnh sát trẻ tán gẫu: “Đội trưởng Đường, anh quen cô ấy à?”
Đội trưởng Đường nhìn theo bóng lưng tôi, hơi ngẩn ngơ: “Ừ, quen biết. 15 năm trước, cha cô ấy trốn nợ, mẹ cũng bỏ rơi cô ấy. Tôi là người đã giúp cô ấy đuổi bọn cho vay nặng lãi.
“Cô ấy là một cô gái rất có chí tiến thủ, đáng tiếc… số phận không tốt.”
19.
Số phận tôi thực sự không tốt.
Trong câu chuyện tôi kể, mẹ tôi rất yêu thương tôi.
Bà không bao giờ bỏ rơi tôi, bà chuyển trường cho tôi, làm việc xuyên đêm để kiếm tiền, khi biết tôi bị ức hiếp, bà đã liều mình với cha tôi.
Trong căn nhà thuê tối tăm, ẩm ướt, nơi chuột chạy tán loạn, hai mẹ con chúng tôi sống dựa vào nhau.
Tôi thật sự rất mong có được một người mẹ cùng chia sẻ khó khăn như vậy.
Nhưng tiếc thay, sau khi cha tôi mắc nợ, mẹ đã nhanh chóng ly hôn.
Bà đã quá chán ngán sự bất tài của cha tôi và quyết định từ bỏ quyền nuôi con để bỏ trốn cùng tình nhân.
Tại nhà ga, tôi quỳ xuống cầu xin mẹ đưa tôi đi cùng, bà gỡ từng ngón tay tôi ra, không chút lay động: “An An, cha con cần con. Mẹ không thể ích kỷ mang con đi được. Chú Trần cũng không dễ dàng gì. Thế này đi, nếu có chuyện gì, con cứ gọi số này, mẹ sẽ cố gắng giúp.”
Sau khi bị làm nhục, tôi dùng chút tiền ít ỏi gọi điện thoại cầu cứu.
Từ đầu dây bên kia, chỉ có giọng nói máy móc đầy tuyệt vọng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không có thật…”
Mẹ đã lừa tôi, đó là một số điện thoại ảo.
“Mẹ ơi, con đau lắm, đau lắm.”
Tôi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, ẩm ướt, quần áo xộc xệch, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường loang lổ phía trên. Bức tường trắng bẩn thỉu, bị mốc meo ăn mòn từng lớp.
“Ai đó, hãy cứu tôi với.”
Trong câu chuyện tôi kể, tôi rất muốn đối xử tốt hơn với chính mình trong quá khứ, vì vậy tôi đã có một người mẹ không rời bỏ mình, có bà Trương sẵn sàng đứng ra giúp đỡ khi gặp nguy hiểm.
Nếu nhân vật là hư cấu, vậy…
Đêm tàn nhẫn đó.
Liệu có thật sự tồn tại?
Cha tôi, rốt cuộc đang ở đâu?