Bí Mật Của Chồng Tôi - Chương 1
01.
Chu Diệp cười phá lên.
“Em yêu à, em giận vì câu vừa rồi của anh phải không? Chỉ đùa thôi mà, anh chỉ thích vẻ ghen tuông của em thôi.”
Chu Diệp là một phú nhị đại nổi danh, là tay chơi lão luyện trên tình trường, từng trải qua vô số người. Việc anh đồng ý kết hôn với một cô gái bình dân như tôi đã làm mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Trước khi quyết định dừng chân, chơi nốt ván cuối cùng cũng là điều không thể tránh khỏi.
Chu Diệp hào hứng thúc giục: “Để đổi lại, em cũng phải nói ra một bí mật của mình.”
Nhất định phải nói sao? Tôi khó xử vuốt ve gương mặt điển trai của chồng mình: “Được thôi, nhưng sau khi nghe xong, anh không được hối hận đâu đấy.”
“Chắc chắn rồi.”
Hơi men dâng lên, khiến ký ức chôn sâu nhất trong tâm hồn bắt đầu trỗi dậy. Tôi nhìn thẳng vào chồng mình.
“Em đã giết người, cách đây mười lăm năm. Mà người chết là…”
“Chính là cha ruột của em.”
02.
“Cha em, trước khi trở thành một con bạc, là một người tốt.”
Ông ấy từng là kế toán của một nhà máy quốc doanh. Cuộc sống không giàu có, nhưng ấm cúng.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi vào năm 2007, khi thị trường chứng khoán sụp đổ.
“Năm đó, ai cũng phát cuồng vì chứng khoán, cha em cũng không ngoại lệ. Ban đầu, ông chỉ dùng tiền nhàn rỗi để chơi, nhưng càng chơi càng nghiện. Ông thấy vốn ít nên đã nảy sinh ý định lấy trộm tiền hàng của nhà máy, càng lấy càng nhiều. Để bù đắp khoản lỗ, ông ta tìm đến vay nặng lãi năm mươi triệu để đổ vào thị trường, hy vọng kiếm được tiền rồi lấp lại, không ai hay biết.”
Nghe đến đây, Chu Diệp không nhịn được cười nhạo: “Mấy tên ngốc trong thị trường chứng khoán lúc nào cũng ngây thơ đến vậy.”
“Đúng vậy, cha em cứ nghĩ mình có thể xoay chuyển tình thế. Mỗi lần thua, ông lại càng muốn thắng trở lại. Ông mất việc, bán nhà, bán xe nhưng vẫn không trả hết nợ. Bọn cho vay nặng lãi đánh ông bầm dập, còn dọa giết. Mẹ em không còn cách nào khác, phải mặt dày đi vay mượn khắp nơi, thậm chí bán cả căn nhà và mảnh đất bà ngoại để lại để trả nợ cho ông.”
Chúng tôi ôm nhau khóc nức nở, cha thề sẽ làm lại cuộc đời.
Nhưng rồi, ông lại đi vay nặng lãi.
“Bao giờ mới trả hết khoản nợ này đây?” Ông tự tin nói: “Một ván bài có thể thắng mười triệu, vận may tốt chỉ cần ba bốn lượt là trả hết nợ!”
Sau khi cha bỏ trốn, mẹ dẫn tôi trốn chạy khắp nơi, nhưng dù chúng tôi có chuyển đi đâu, bọn cho vay nặng lãi đều tìm ra. Cuộc đời tôi nhanh chóng rơi vào bế tắc, càng vùng vẫy càng chìm sâu hơn.
Một ngày nọ, cha bất ngờ đến đón tôi tan học.
Sau mấy tháng biệt tích, ông nói rằng mình đã tìm được công việc mới, sớm thôi, chúng tôi sẽ được đoàn tụ.
Khi đó tôi mới học lớp mười, còn ngây thơ về bản chất con người. Tôi tin rằng cha chỉ lầm đường trong chốc lát và chắc chắn sẽ hối cải.
Tôi nắm chặt tay cha, vui mừng kể rất nhiều chuyện.
Tôi kể mình đã đứng đầu khối và được chọn đi thi toán quốc tế: “Cha, con nhất định sẽ cố gắng, lên đại học con sẽ vay vốn học tập, không cần nhà mình phải lo đâu!”
Cha lơ đễnh lắng nghe, luôn cảnh giác xung quanh. Khi tôi nói khát, ông đưa cho tôi một chai nước ngọt.
Cha thật chu đáo, ông còn mở nắp giúp tôi nữa.
Chỉ là tay ông không ngừng run rẩy, khiến bọt khí trong chai trào ra. Tôi đón lấy chai nước, không nhận ra sự giằng xé thoáng qua trong mắt cha.
Cứ thế, tôi uống hết chai nước ấy.
Chai nước đã thay đổi cả cuộc đời tôi.
03.
“Cha em… đã bỏ thuốc vào trong đó à?”
Giọng Chu Diệp căng thẳng, không thể tin nổi.
“Nghe có vẻ kỳ quặc lắm sao? Con bạc đến cuối cùng sẽ mất cả nhân tính, huống hồ danh phận cha con cũng chỉ là một thứ mơ hồ.”
Sau khi uống xong chai nước, tôi hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi tỉnh dậy, tôi nằm trên giường của một khách sạn cao cấp.
Trong phòng tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc. Cha tôi mỉm cười dịu dàng bên cạnh, ân cần nói rằng tôi bị say nắng, khuyên tôi sau này đừng học hành quá căng thẳng.
Cả người tôi đau nhức, không thể nhớ được đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần nghĩ đến là đầu đau như búa bổ, những hình ảnh mơ hồ rời rạc cứ lướt qua, ký ức hoàn toàn trống rỗng.
Tôi sợ hãi vô cùng, mơ màng rời khỏi khách sạn.
Cha còn dặn đi dặn lại: “Mẹ con không cho cha gặp con, nhớ giấu mẹ nhé. Con phải tin rằng cha nhất định sẽ làm lại cuộc đời, cho con học trường tốt nhất, đưa con đi du học nước ngoài!”
Tôi đâu có ngốc.
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Vùng dưới của tôi bầm tím nặng, dù toàn thân đã được tắm rửa sạch sẽ nhưng bên trong vẫn còn vết máu.
Bộ đồng phục của tôi cũng đã bị thay đổi, không phải bộ tôi mặc lúc đầu.
Mỗi bước đi, cảm giác đau nhức lạ lẫm từ cơ thể dâng lên từng cơn.
Tôi hoảng sợ, buộc phải kể hết mọi chuyện cho mẹ.
Mẹ lập tức đưa tôi đi khám, kết quả cho thấy tôi đã bị xâm hại. Không chỉ bởi một người.
Mà là… nhiều người.
Thế giới của tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, không gặp bất kỳ ai. Tôi từng nghĩ đến cái chết, nhưng tôi không cam tâm, tôi không thể chấp nhận bị cha đối xử như vậy.
Cha từ nhỏ rất thương tôi. Dù mọi người trọng nam khinh nữ, cha không như thế, ông luôn đăng ký cho tôi học những lớp học thêm đắt đỏ nhất.
Nói đến đây, mắt tôi ướt đẫm, giọng nói bất giác dịu lại.
“Con gái của giám đốc nhà máy học đàn piano, cha thấy tôi thích, liền đi làm thêm ngoài giờ, bán đồ điện tử cũ để mua cho em một cây đàn piano mới tinh.”
Hồi nhỏ, từ nhà máy đến khu ký túc xá công nhân phải đi qua một con đường lầy lội, cha thấy tôi không muốn làm bẩn đôi giày mới, liền bế tôi lên vai.
“Công chúa, ngồi vững nhé, chúng ta về cung thôi!” Cha cười vui vẻ.
Tầm nhìn bỗng mở rộng, tôi dang tay cười khanh khách. Ánh hoàng hôn xa xa, gió lướt qua chúng tôi thật vui vẻ.
Tôi sẽ mãi nhớ khoảnh khắc cha bế tôi trên vai.
Một người cha như thế.
Sẽ đem tôi dâng cho những gã đàn ông lạ hay sao?
04.
Cha tôi vẫn tìm ra chỗ chúng tôi đang trốn.
Ông quỳ xuống trước mặt tôi, van xin: “Con gái, con muốn nhìn thấy cha bị chém chết sao? Cha thật sự không còn cách nào nữa. Hàng trăm triệu, cha làm sao trả được đây! Bọn họ giờ đã nương tay rồi, chỉ cần con ra ngoài làm việc năm năm thôi, là sẽ xóa hết nợ cho cha. Năm năm thôi mà!”
Thế giới thật xa lạ, thật vô lý.
Cha tôi nước mắt giàn giụa, vừa quỳ vừa dập đầu liên tục: “Chỉ năm năm thôi, ngày thường chỉ cần uống nhiều thuốc là được… Uống nhiều sẽ không có thai đâu. An An, cứu cha với!”
Mẹ tôi sau khi đi làm về nhìn thấy cảnh tượng này, tê tâm liệt phế nhào tới: “Ông không phải là người! Cút ngay cho tôi!”
Hai người lao vào đánh nhau, cha tôi bóp chặt cổ mẹ tôi, mắt mở to vì sợ hãi: “Tôi còn có cách nào khác? Bà không biết chúng tàn nhẫn thế nào đâu! Tôi đã tận mắt chứng kiến chúng hành hạ người khác, chúng thật sự sẽ chặt tay, cắt cơ quan nội tạng người ta!”
Mẹ tôi giãy giụa, hai tay cố gắng vùng vẫy như người chết đuối, khí quản phát ra những tiếng khò khè, nhưng cha tôi vẫn không có ý định buông tay, ông ấy dùng sức đến mức gân xanh nổi lên. Đúng lúc đó.
Phập —
Cha tôi kinh ngạc quay đầu lại.
Là tôi, tôi đã giơ cao chiếc cúp.
Dồn toàn bộ sức lực, tôi đập mạnh xuống sau đầu cha mình.
05.
Chiếc cúp vô địch toán toàn tỉnh, nặng và cứng, đủ để giết người.
Đầu óc tôi lúc đó hoàn toàn trống rỗng, cha tôi đưa tay lên giãy giụa, mẹ tôi hoảng loạn dùng một đoạn dây điện siết chặt cổ ông ấy.
Mẹ cố gắng siết chặt, đến mức mắt cha tôi lồi lên, tôi tranh thủ cơ hội dồn hết sức đập thêm một lần nữa.
Cha tôi mềm nhũn đổ gục xuống đất không còn động tĩnh. Phải mất một lúc lâu sau, mẹ tôi run rẩy đưa tay lên kiểm tra hơi thở: “Không… không còn thở nữa.”
Chúng tôi, đã hợp mưu giết chết cha.
Bảo vệ tôi là phản xạ tự nhiên nhất của mẹ. Mẹ muốn bảo vệ tôi thì có gì sai? Tôi không muốn bị bán nữa, điều đó thì có gì sai?
Nhưng một khi báo cảnh sát, chúng tôi sẽ luôn là kẻ sai.
Cả đời sẽ mang theo tội giết người.
Tương lai của tôi, sự trong sạch của tôi, cuộc đời của tôi sẽ bị hủy hoại từ đây.
Chúng tôi vừa hoảng loạn, vừa sợ hãi, không biết bước tiếp theo phải làm gì. Mẹ tôi rón rén nhìn ra ngoài, cả con hẻm chỉ có ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng.
Ở đầu hẻm, có người.
Đó là bà lão bán hàng ở cửa hàng tiện lợi, bà Trương.
Nhưng may mắn thay, bà ta bị mù.
Chúng tôi nhét cha vào một chiếc túi sọc xanh đỏ, một người trước, một người sau từ từ kéo đi. Khi chúng tôi đi qua bà Trương, bà ta bỗng nhiên lên tiếng: “Mẹ của An Duệ, sao giờ này còn ra ngoài vậy?”
Bà lão lưng còng ngồi trong bóng tối, đôi mắt đục ngầu trắng dã, như thể không có đồng tử, nhìn về phía này.
Mẹ tôi giật mình, buông tay ra, cái túi xác rơi xuống đất.
Giọng mẹ tôi căng thẳng như muốn bật ra khỏi cổ họng: “Không có gì đâu, chỉ là… đi đổ chút rác thôi.”
Bà lão không tỏ vẻ gì, lạnh lùng nhìn về phía chúng tôi.
“Nhưng cái đống rác này cô quá to, quá mới, thế này thì không được đâu.”
06.
Tôi hoàn toàn choáng váng.
Hóa ra bà Trương bẩm sinh có mắt dị thường, nhưng thực ra không hề bị mù.
Bà ta chỉ luôn giả mù để lừa lấy thêm trợ cấp.
Mồ hôi lạnh chảy khắp lưng, nỗi sợ hãi hoàn toàn chiếm lấy linh hồn tôi, tôi gần như không thở nổi nữa. Phải làm sao đây? Bà ta sẽ báo cảnh sát sao?
Hay là tống tiền? Nhưng tôi không có đồng nào, biết đưa gì cho bà ta đây?
Đôi mắt đục ngầu của bà lão, dần dần xoay về phía tôi.
“Tôi có thể giúp cô, nếu cô chịu tin tôi.”
07.
Kể đến đây, tôi cảm thấy khát nước.
Chu Diệp chăm chú lắng nghe, thúc giục tôi kể tiếp, rõ ràng là anh đã bị cuốn hút bởi câu chuyện.
Tôi không vội, mà hỏi ngược lại: “Nếu là anh, anh sẽ làm gì?”
Anh suy nghĩ một lúc: “… Anh sẽ đồng ý. Dù sao thì chuyện cũng đã đến nước này, chi bằng liều một phen. Năm 2005, camera chưa phổ biến như bây giờ, vẫn có khả năng thoát tội. Nhưng một bà lão thì có thể làm gì chứ?”
Tôi dường như không hài lòng với câu trả lời này.
“Thật ra, không phải chỉ có một lựa chọn đâu.” Một nửa khuôn mặt tôi chìm trong bóng tối, cười khẽ.
“Ở đây có hai người chúng ta, bà Trương chỉ là một bà lão mù không thân thích.
“Vậy nên, chúng ta cũng có thể chọn giết người diệt khẩu.”