Bí Mật Của Bạn Gái Giả - Chương 4
18
Bà cụ còn có hai chuyến du lịch trong hè này.
Vừa đúng lúc tôi bị Tạ Ngọc nắm được cơ hội đem trở về.
Lúc trước video trong tiệc sinh nhật Tạ Ngọc bị truyền ra ngoài, nhưng rất nhanh đã bị Tạ gia chặn lại.
Đám tiểu thiếu gia trong giới kia khi nhìn thấy tôi thoáng có chút khiếp sợ.
Tạ Ngọc nắm tay tôi, nói cực kỳ nghiêm túc: “Thẩm Lê, vị hôn thê của tôi.”
Mọi người hơi sững sờ.
Bọn họ là những người có tiền có quyền trong giới này, ở tuổi này người sau chơi còn điên cuồng hơn người trước.
Bạn gái gì đó cũng có thể có vô số người, nhưng ba chữ vị hôn thê này, là không được cho phép tùy tiện nói ra.
Tôi âm thầm bóp thắt lưng Tạ Ngọc một cái, hắn ôm tôi càng chặt hơn.
Tôi mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, gượng ép mà kéo kéo khóe miệng.
Nghĩ đến những tin đồn phong lưu “Không đến hai tháng thì lại đổi bạn gái” của hắn.
Tôi có chút mệt mỏi.
Bắt đầu đã sai, có thể có được đáp án đúng sao?
19
Không khí trong phòng có chút áp lực.
Những ánh mắt quan sát này làm da đầu tôi tê dại.
Liền lấy cớ đi vệ sinh.
Trước cửa nhà vệ sinh.
Trong gương xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Chu Trạch Xuyên trước sau như một ôn nhu dịu dàng: “Học muội, lại gặp nhau nữa rồi.”
“Có lẽ, em cần biết được sự thật.”
“Đừng ngốc nghếch nữa, tin anh đi, Tạ Ngọc không phải người tốt, em cho rằng cậu ta đi tìm em là vì cái gì? Đương nhiên là vì trả thù em rồi, chờ đến lúc cậu ta chơi chán rồi, lại vứt em đi, cậu ta là người không có trái tim, cậu ta chính là loại người cặn bã!”
Tôi lau tay: “Học trưởng, rốt cuộc là giữa anh và Tạ Ngọc có mâu thuẫn gì em cũng không biết rõ, đó là chuyện của hai người, em cũng không muốn tham gia vào đâu.”
Xoay người chuẩn bị rời đi.
Chu Trạch Xuyên đột nhiên túm lấy cổ tay tôi.
Đưa điện thoại đến trước mặt tôi.
“Vậy cái này thì sao?”
20
Trong video, vẫn là Tạ Ngọc cùng mấy gương mặt quen thuộc đang ở trong phòng.
“Như thế nào, A Ngọc, còn chưa chơi đủ sao?”
Tạ Ngọc lắc ly rượu đỏ, không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt.
Nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Người đối diện mở miệng lần nữa: “Cô gái cũng có chút thú vị đó chứ.”
Giọng điệu của cậu ta đột nhiên nghiêm túc lên: “A Ngọc, thật sự thua rồi?”
Tạ Ngọc khẽ cười ra tiếng, thờ ơ nói: “Vật nhỏ này cũng to gan lớn mật lắm, nuôi chơi đi.”
Đối diện cụng ly: “Được, nhưng đừng có để bản thân chìm đắm vào là được.”
Video kết thúc ở đây.
Tôi sững sờ đóng băng tại chỗ.
“Thẩm Lê, em đừng có ngốc như vậy nữa.”
Có lẽ là tiếng cãi nhau có chút lớn, người trong phòng lần lượt bước ra.
Người trong video xấu hổ gãi đầu: “Chị dâu, là em đùa với A Ngọc thôi.”
“Lúc đó A Ngọc uống nhiều quá, chị đừng có để ý nha.”
Tạ Ngọc nhìn tôi, giọng nói có chút run rẩy: “Lê Lê, em…”
Tôi mím môi, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Tạ Ngọc, anh thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
21
Rời khỏi nơi ngột ngạt này mà không quay đầu lại.
Trong suốt một tuần sau, Tạ Ngọc mỗi ngày đều xuất hiện ở dưới lầu nhà tôi.
Cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn tôi.
Trong lòng tôi nghẹn một hơi.
“Tạ Ngọc, anh cút đi có được không vậy, anh thật sự rất phiền phức, nhìn thấy anh, ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.”
Sắc mặt hắn tái đi một chút: “Lê Lê, xin lỗi em.”
“Là tôi không hiểu chuyện, là tôi mạnh miệng, làm tổn thương đến em.”
“Tôi cũng không phải là có ý đó.”
Tôi ngắt lời hắn: “Tôi không muốn nghe, không có ý nghĩa.”
“Buông tay đi, Tạ Ngọc.”
Hắn im lặng trong giây lát, gió thổi bay mái tóc trên trán, hắn rũ mắt không nói gì nữa.
Cả bầu trời bị những đám mây che phủ.
Tôi không muốn nói nhảm với hắn nữa.
Tôi khoát khoát tay: “Tùy anh vậy.”
Cầm lên được, buông xuống được, đó là lý tưởng sống của tôi.
22
Mắt không thấy, tim không đau.
Tôi gần đây có chút bận rộn.
Lúc đến phòng hội trưởng hội sinh viên trình bản kế hoạch.
Qua cửa sổ.
Chu Trạch Xuyên ngồi ở trước bàn.
Khuôn mặt vốn ôn nhu nho nhã hiện đầy sự lạnh lùng.
Hắn thưởng thức con rắn nhỏ toàn thân đang biến thành màu đen trong tay.
Một giây sau, cây bút máy đâm vào đầu con rắn.
Hắn ngẩng đầu, cười cười với tôi.
“Đến rồi.”
“Không ngờ tới chỉ vì một người con gái mà đã làm cho Tạ Ngọc đánh mất đi bản thân thân như vậy, anh còn đang muốn cảm ơn em đây, học muội.”
“Nhưng mà gần đây cậu ta ép anh có chút gấp gáp, xem ra vẫn phải tìm chút chuyện gì đó cho cậu ta làm mới được.”
Trong không khí, lan ra một mùi hương kỳ lạ.
Trước khi mất ý thức.
Tôi đã đoán được thân phận của Chu Trạch Xuyên.
Đúng là kịch bản máu chó mà.
Đứa con riêng của Tạ gia không ai biết đến.
23
Chu Trạch Xuyên là một tên biến thái thích nuôi rắn độc.
Gã trói tôi lại nhốt tôi vào một nhà máy bỏ hoang.
Bể bơi bị đóng cửa chậm rãi mở ra.
Hàng trăm con rắn độc đập vào mắt.
Ghê tởm vô cùng.
Gã vui vẻ đứng ở bên cạnh thưởng thức từng con từng con một.
“Cô biết không, khi còn bé, vì để cho Tạ Ngọc sống sót, tôi vì tình thân mà cam tâm tình nguyện che chở cho cậu ta, nhưng con rắn độc tính không đủ mạnh.”
Đáy mắt gã hiện lên một tia điên cuồng: “Nhưng mà, hôm nay, nó sẽ không được may mắn như vậy nữa.”
Tôi vô cùng bất ngờ, đây chính là nguyên nhân Tạ Ngọc sinh ra bóng ma với rắn sao.
Chu Trạch Xuyên lại gần tôi: “Cô nói xem, cô ở trong tay tôi rồi? Nó có ngoan ngoãn nghe lời tôi không.”
Tôi liếc mắt một cái: “*Phi, cách xa tôi một chút, toàn thân đều là mùi cặn bã.”
(*Kiểu chê phun nước miếng đồ nha mn.)
Nụ cười trên gương mặt gã đông cứng lại.
Lúc Tạ Ngọc đi tới đây, á khí xung quanh cơ thể hắn rất thấp.
“Lê Lê, em không sao chứ?”’
Tôi lắc đầu.
Chu Trạch Xuyên cười to ra tiếng: “Đừng nói nhảm nữa, Tạ Ngọc, mày nhảy xuống, tao sẽ tha cho cô ta.”
Tạ Ngọc nhếch khóe miệng.
Đôi môi mỏng khẽ nhấp: “Ngu ngốc.”
“Thật đúng là thứ không biết tốt xấu gì hết.”
Chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Chu Trạch Xuyên có chút vỡ tan: “Chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng, mày thật sự không quan tâm đến sống chết của cô ta à.”
Tôi cầm lấy một cục gạch đập lên trên người Chu Trạch Xuyên, gã bị đau ngã xuống đất.
“Kêu anh câm miệng anh cũng không chịu câm, nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, có biết không?”
Tiếng còi dần dần vang lên.
Căn cứ bí mật của Chu Trạch Xuyên bị bại lộ, tội ác bị hắn che giấu cũng lộ ra như ánh mặt trời.
Tạ Ngọc kéo tôi vào trong ngực, hung tợn cắn tôi một cái: “Lần sau không được lấy thân mạo hiểm nữa.”
“Nếu em mà xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ điên mất.”
24
Ngay từ lúc ở trên núi.
Tạ Ngọc cũng đã thẳng thắn là mình có oán hận với Chu Trạch Xuyên.
Một đứa con riêng tâm lý vặn vẹo, tìm mọi cách muốn thay thế vị trí của Tạ Ngọc.
Phàm là thứ Tạ Ngọc hơi để ý.
Chu Trạch Xuyên luôn dùng âm mưu sau lưng để đoạt được.
Lúc Tạ Ngọc năm tuổi, có nuôi một con thỏ nhỏ.
Chỉ vì nói một câu nói thỏ con thật đáng yêu.
Ngày hôm sau, thỏ đã bị Chu Trạch Xuyên lột da.
Chu Trạch Xuyên rất biết ngụy trang, lừa gạt tất cả mọi người.
Nhưng không thể nào lừa được Tạ Ngọc.
Vì đề phòng thủ đoạn đê tiện vô sỉ của gã.
Tạ Ngọc cũng bắt đầu chơi cung tâm kế.
Chu Trạch Xuyên muốn cướp đi tất cả của Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc trở thành thiếu gia ỉu xìu hư hỏng.
Cùng chơi đùa với gã.
Trung bình hai tháng tìm một nữ sinh ký thỏa thuận hợp tác.
Thời gian lâu dần, Chu Trạch Xuyên không chú ý tới.
Tạ Ngọc thông minh cỡ nào, sao có thể bị Chu Trạch Xuyên giám sát chứ.
Hắn là vì không muốn Chu Trạch Xuyên để mắt tới tôi.
Lúc ấy tôi mới kịp phản ứng lại, nháy mắt với Tạ Ngọc phối hợp diễn trò với tôi.
Tạ Ngọc cũng giở trò xấu sau lưng.
Mục đích là để ép quả bom hẹn giờ Chu Trạch Xuyên lộ ra dấu vết.
25
Tạ Ngọc rất khó chịu với kế hoạch này của tôi.
Ban ngày, hắn phải ở dưới lầu cùng tôi diễn cảnh người khổ vì tình.
Khi đêm đến.
Tôi mở tivi lên, bảo hắn phải học tập chăm chỉ, nhìn mặt nam diễn viên trên tivi không khỏi cảm thán: “Đẹp trai quá đi.”
Tạ Ngọc ở một bên âm trầm mở miệng: “Vậy sao, Lê Lê.”
Tôi lắc đầu: “Đương nhiên là không phải, anh mới đẹp trai nhất.”
Hắn dán lên người tôi: “Muộn rồi, tôi nghe thấy hết rồi.”
Không ngờ Chu Trạch Xuyên lại thiếu kiên nhẫn như vậy.
Tôi tự ý chủ trương giả bộ bị gã tính kế.
Cái này cũng không có trong nội dung diễn kịch của tôi và Tạ Ngọc.
Xe đang trên đường về nhà.
Hắn không nói một lời.
Tôi khều khều tay hắn.
Hắn gạt tay tôi ra.
Tôi chọc chọc cánh tay hắn.
Hắn vẫn không có nhúc nhích gì hết.
Rốt cục tôi cũng không thể nhịn được nữa.
Nắm lấy cổ áo hắn kéo xuống: “Nói chuyện.”
Hắn ngoan ngoãn cúi đầu.
Khóe miệng hắn ẩn chứa ý cười, là cố ý câu dẫn tôi, quanh quẩn bầu không khí đều là cảm giác khó nói ra: “Lê lê, rất vội sao?”
“Ngoan, lập tức về đến nhà.”
Mí mắt tôi giật giật.
26
Sau khi xuống xe, thấy tình hình không ổn.
Tạ Ngọc không nhanh không chậm đi ở phía sau tôi.
Nắm lấy cái gáy của tôi.
Tôi lập tức chuyển chủ đề.
“Tạ Ngọc, rốt cuộc là anh có mất trí nhớ hay không vậy?”
Tạ Ngọc gật gật đầu.
Hắn ôm tôi vào lòng, thì thầm vào tai tôi: “Lúc đó đầu óc trống rỗng.”
“Em nói em là bạn gái của tôi, tôi nhìn thấy em cũng là một cô gái xinh đẹp.”
“Thật ra, vừa nhìn em thì tôi đã biết được? Em là vợ tôi, Lê Lê.”
Tôi im lặng một lúc, cảm thấy thế giới này là một trò lừa bịp cực lớn: “Cho nên anh đối với em…”
Hắn cười khẽ ra tiếng, thanh âm có chút khàn khàn: “Đối với em là thấy sắc mà ham.”
Ngoại truyện:
Sau khi tôi đính hôn với Tạ Ngọc, liền bắt đầu cuộc sống ở chung.
Buổi tối tôi họp ở khoa trong trường.
Mười hai giờ, tôi cẩn thận nhỏ nhẹ mở cửa nhà.
Trong phòng khách, Tạ Ngọc mới vừa tắm rửa xong.
Bên hông lỏng lẻo treo một cái khăn tắm.
Lộ ra cơ bắp vô cùng gợi cảm.
Hắn mở một chai Coke bằng một tay.
Cười rất xấu xa: “Em xong rồi hả, mười hai giờ rồi, anh muốn đi mách lẻo với mẹ của chúng ta.”
Tôi: “?”
Tạ Ngọc rất được mẹ tôi yêu thích, địa vị gia đình còn vượt qua tôi.
Nghĩ đến mẹ tôi mỗi lần nói chuyện là liên miên và cằn nhằn.
Tôi chống lại ánh mắt không có ý tốt của hắn: “Chúng ta thương lượng một chút có được không? Bảo bối.”
Hắn liếm liếm môi: “Được.”
Từ từ tiến đến gần tôi.
Tôi vô thức lùi lại.
“Anh làm gì vậy?”
“Ăn lê.”
(Hết)