Bí Mật Của Bạn Gái Giả - Chương 2
7
Tạ Ngọc thật sự là đã say, rượu có lẽ đã lên đến não luôn rồi.
Lời nói ra luôn mang ý tứ đùa giỡn điên cuồng, mặc dù chỉ trong nháy mắt.
Hắn chỉ vào một thân cây trong biệt thự lẩm bẩm.
Quay đầu nhìn về phía tôi, trong mắt lộ rõ sự ngu ngốc: “Cục cưng, sao hắn ta lại không nói lời nào vậy?”
“Là trời sinh không thích nói chuyện sao?”
Tôi: Ngài làm ơn ngậm miệng lại dùm tôi đi.
Khó khăn lắm mới đưa được người lên lầu.
Nhét hắn vào chăn.
Hắn cau mày, lôi kéo cổ tay tôi: “Bẩn lắm, phải đi tắm.”
Tôi sửng sốt một lát.
Hắn có chút không kiên nhẫn, nhìn tôi không chớp mắt.
“Lê lê, em tắm, cho tôi đi.”
Nói xong liền không thành thật cởi quần áo của mình.
Lộ ra xương quai xanh tinh xảo gợi cảm.
Tôi đè tay hắn lại, nuốt một ngụm nước bọt: “Anh, đứng đắn chút đi.”
Hắn liếm liếm môi, ánh mắt có chút mê ly, đột nhiên đứng dậy, túm cổ tay tôi, lảo đảo kéo tôi đi vào phòng tắm.
Mí mắt tôi giật giật: “Tạ Ngọc, nghe lời, hôm nay không tắm nữa, có được không.”
Hắn lại giống như một con lừa bướng bỉnh, nheo nheo mắt lại.
“Không được mà, muốn đi tắm.”
“Em không tắm cho tôi, có phải em không còn yêu tôi nữa không?”
“Em thay đổi rồi, trước kia em không phải như vậy mà.”
Khóe miệng tôi giật giật, trước kia ở đâu ra chứ?
8
Nhiệt độ trong phòng tắm rất cao, tôi quay đầu chạy trối chết.
Tạ Ngọc đi ra, bên hông quấn khăn tắm, xem ra là đã tỉnh rượu.
Nhìn tôi ngây người, trong mắt hắn hiện lên một tia tà ác: “Hài lòng với những gì em nhìn thấy không? Lê Lê.”
Tôi lấy cớ đi vệ sinh, cấp tốc chạy trốn.
Lúc đi ra, Tạ Ngọc đã an tĩnh nằm trên giường đưa lưng về phía tôi.
Tưởng hắn ngủ rồi, tự mình lăn qua lăn lại nửa ngày, mệt muốn chết, tôi nhỏ giọng nói thầm: “Đồ chó.”
Lại ngước mắt lên, người trên giường vẫn đang nằm nghiêng nằm trên đó.
Nắm cái gì đó trong tay.
Điện thoại của tôi.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy có cái gì đó đang vỡ vụn.
Thì ra thứ gì đó vỡ vụn chính là tôi.
Bị đóng băng bởi đôi mắt hẹp dài của hắn.
Nguy hiểm tới cực điểm.
Khóe miệng Tạ Ngọc nhếch lên một nụ cười, đáy mắt cảm xúc cũng không thân thiện: “Cục cưng, lại đây.”
Tim tôi đập rất nhanh, đến gần để xem nội dung trên điện thoại.
Là tin nhắn Chu Trạch Xuyên gửi tới.
[Học muội, nghỉ ngơi chưa?]
[Mạo muội quấy rầy em một chút, xin hỏi em và Tạ Ngọc quen biết nhau sao?]
[Vốn dĩ anh cũng không muốn nói đâu, nhưng học muội em là một cô gái tốt.]
[Em thật sự hiểu được Tạ Ngọc là người như thế nào sao?]
Tôi nhíu nhíu chân mày, mơ hồ cảm giác được giữa hai người này dường như có mâu thuẫn gì đó.
Tạ Ngọc gửi đi một tin nhắn thoại.
Thanh âm có chút khàn khàn: “Em ấy đã ngủ rồi.”
“Cút.”
Tôi: “?”
Đối phương bên kia không có tin tức gì nữa.
Một giây sau, trời đất quay cuồng.
Bàn tay Tạ Ngọc vuốt ve cổ tôi, giống như một con rắn độc đang âm lãnh bò trường lại gần: “Lê lê, em nói yêu tôi đi.”
Tôi sửng sốt một lát, vẫn là sợ hãi: “Tạ Ngọc, anh buông em ra trước, em, yêu anh.”
Hắn hài lòng cúi đầu cọ cọ cổ tôi, giọng nói không chút để ý, lại nghe ra vài phần hung dữ: “Em mà lừa tôi, tôi nhất định sẽ bóp chết em.”
9
Tạ Ngọc đang cùng người lớn trong gia tộc bay ra nước ngoài trong vòng ba ngày.
Tôi đang chuẩn bị tài liệu cuộc thi.
Hắn lại đặc biệt dính người.
Rốt cục, cuộc gọi video thứ năm trong hôm nay vang lên, tôi không thể nhịn được nữa, mím môi: “Tạ Ngọc, anh có thể cho em chút không gian riêng tư được không?”
Trong video, nụ cười của hắn lạnh đi vài phần: “Được.”
Tạ Ngọc đơn phương chiến tranh lạnh với tôi, đã hai ngày rồi vẫn không tìm đến tôi.
Thay vào đó tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc thi kết thúc, hội học sinh tổ chức hoạt động du xuân.
Nói là năm nay có “Kim chủ” giàu có đứng ra tài trợ.
Xe buýt chạy đến dưới chân núi.
Vừa xuống xe, đã bị Chu Trạch Xuyên gọi lại đi bàn bạc phương án hoạt động lần này.
Hắn vẫn luôn tốt tính, cũng coi như là quý ông đàng hoàng.
Đối với chuyện lần trước cũng không đề cập tới, tôi cũng giảm bớt được một chút xấu hổ.
Xung quanh lại truyền đến tiếng nghị luận.
Liền thấy Tạ Ngọc tựa vào bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ.
Trong tay cầm một bó hoa hồng.
Có nữ sinh vây quanh đi lại bắt chuyện với hắn, hắn tựa hồ có chút không kiên nhẫn.
Nhìn thấy tôi, hắn bước qua đây.
Tay ôm lấy eo tôi.
Không coi ai ra gì.
“Cục cưng, đừng giận dỗi nữa, được không?”
“Là lỗi của tôi là tôi sai rồi.”
Xung quanh xôn xao một trận.
Chu Trạch Xuyên duy trì mỉm cười: “Bạn học Tạ Ngọc, cậu tới đây làm gì?”
Tạ Ngọc ngắm nghía sợi tóc của tôi, khẽ cười ra tiếng: “Tôi là ba cậu đó.”
“Kim chủ ba ba.”
Kiêu ngạo tới cực điểm.
Mục tiêu thách thức cũng trắng trợn như thế.
Tôi kéo kéo Tạ Ngọc.
Hắn cúi đầu nhìn tôi, không nhanh không chậm mở miệng: “Đùa thôi mà, đương nhiên là đến cổ vũ cho bạn gái tôi. Chủ tịch đại nhân không phải đã tức giận rồi chứ?”
Chu Trạch Xuyên sửa sang lại tư liệu trong tay, thản nhiên nói: “Không sao đâu.”
Tạ Ngọc kéo cổ tay tôi rời đi.
Tôi chậm rãi mở miệng thăm dò: “Tạ Ngọc, anh quen Chu Trạch Xuyên à?”
Hắn bóp thắt lưng của tôi, giọng điệu trêu tức: “Cục cưng, tôi không thích từ trong miệng em nghe được tên người đàn ông khác.”
Tôi nhu thuận gật đầu.
Tôi cũng không quá quan tâm đến những thứ này, hiện tại chỉ có thể thuận theo hắn, chỉ hy vọng về sau lúc hắn khôi phục trí nhớ, đừng quá thù hận tôi.
10
Kế hoạch hoạt động lần này, chủ yếu là muốn học sinh tự hỗ trợ lẫn nhau.
Buổi tối dựng lều ngủ ngoài trời như đi dã ngoại.
Không nghĩ tới là thiếu gia Tạ Ngọc làm việc cũng coi như nhanh nhẹn.
Hắn hai cái ba cái đã giúp tôi dựng xong lều.
Vào ban đêm, tôi nằm trong lều hít thở không khí trong lành của thiên nhiên.
Bên ngoài lều có chút động tĩnh.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Ngọc cười cười: “Lê Lê, tôi có thể vào không?”
Tôi nhìn không gian nhỏ hẹp của cái lều này.
Tôi không chút lưu tình từ chối hắn: “Không thể được.”
“Em chắc chưa?”
Một giây sau, giọng nói của hắn trở nên lớn hơn, mang theo vài phần đùa giỡn, giọng điệu kéo dài: “Chị dâu mở cửa, em là anh trai em đây.”
Tôi: “?”
Đúng là quá xấu hổ, tôi một phen kéo hắn đi vào.
Trong đôi mắt hắn xẹt qua một tia ánh sáng, ấn môi mình vào môi của tôi.
Cùng với việc chiếc lều mới vừa dựng lên sắp sập.
Thì tôi chính là khóc không ra nước mắt.
Tạ Ngọc ở một bên cà lơ phất phơ nhìn tôi, nụ cười tà ác: “Lê lê, mặt em đỏ quá.”
“Dễ dàng thẹn thùng như vậy à.”
Không nhịn được nữa, tôi cho hắn một quyền.
Hắn bắt được tay tôi, kéo tôi đi vào phòng của hắn.
Đại thiếu gia đúng là rất giàu có, ở trong núi này mà cũng có biệt thự của mình.
Vừa bước vào.
Bật đèn lên.
Trong phòng truyền đến thanh âm “Tê tê tê”.
Có rất nhiều rắn đang bò trườn uốn éo khắp phòng.
Nhìn đến da đầu người ta tê dại.
Giống như là nhìn thấy mục tiêu tấn công, bầy rắn lao về phía chúng tôi.
Tạ Ngọc ở phía sau sắc mặt có chút tái nhợt, túm lấy tay tôi: “Đi.”
Cửa phòng bị khóa lại.
Sắc mặt Tạ Ngọc lại trắng bệch, bảo vệ tôi ở phía sau.
Cảm giác được tình huống của hắn có chút không đúng lắm.
“Tạ Ngọc, anh sợ rắn sao?”
Hắn buồn bực “Ừ” một tiếng.
Hắn nắm chặt tay tôi, cười cười, giống như là đang an ủi tôi: “Đừng sợ, nó cắn tôi, sẽ không cắn em đâu.”
Tôi mạnh mẽ kéo hắn ra phía sau: “Mấy con sâu nhỏ này có gì đáng sợ chứ.”
Một người từ nhỏ đến lớn đã trưởng thành ở trên núi sâu.
Đồ vật gì kỳ lạ cổ quái mà chưa từng thấy qua.
Đánh rắn phải đánh bảy tấc.
Mấy con rắn bị tôi nhốt vào trong nhà vệ sinh.
Tôi đắc ý hất cằm, nhân cơ hội sờ sờ đầu hắn: “Không sợ nữa nha, có em bảo vệ anh.”
Trong đôi mắt đen kịch của hắn, một mảnh rực cháy: “Được.”
Một tiếng còi huýt sáo rất nhỏ vang lên, mấy con rắn trong phòng nhao nhao đập đầu vào cửa phòng tắm tự sát.
Tôi và Tạ Ngọc liếc nhau một cái.
Có gì đó rất kỳ lạ.
Từ trước đến nay tôi vốn luôn rất mẫn cảm với mùi hương đặc biệt là đối với những mùi hương quen thuộc.
Trong đầu tôi hiện lên một dáng người ôn nhuận nho nhã kia.
Chu Trạch Xuyên.
Tạ Ngọc ôm tôi vào trong ngực, nở nụ cười.
Đáy mắt thâm trầm, đập đờn gợn sóng, thấp giọng nói: “Lê Lê, Lê Lê của tôi.”
11
Ngày hôm sau sẽ phải rời đi rồi.
Tạ Ngọc hình như có việc gấp, nên đã đi trước tôi.
Đi ngang qua Chu Trạch Xuyên, tôi một lần nữa xác định mình ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Hắn nhìn qua đây, trong ánh mắt tràn đầy ý cười: “Làm sao vậy? Học muội.”
“Gió nổi lên rồi, chú ý an toàn nha.”
Tôi gật đầu.
Ánh mắt nữ sinh đang đi tới trước mặt tôi nhìn tôi hiện rõ địch ý.
Chạm vai nhau đi qua, cô ta hung tợn gọi tôi lại.
“Thẩm Lê, cô cho rằng kịch bản lãng tử quay đầu sẽ xuất hiện ở trên người cô sao?”
“Cô không biết đúng không, bất kỳ ai được làm bạn gái của Tạ Ngọc chưa từng vượt qua hai tháng, chờ anh ấy chơi chán rồi, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị vứt đi như rác rưởi thôi.”
Nói xong, cô ta đắc ý nhíu mày nhìn tôi: “Huống hồ chi, cô lại lừa anh ấy, cô nhất định sẽ chết rất thảm.”
Tôi cười cười: “Liên quan gì đến cô?”
Cô ta tức giận giậm chân.
Trên đường trở về trường học, tôi nhận được cuộc điện thoại đã để lại khi ở bệnh viện chăm sóc Tạ Ngọc.
Bác sĩ nói đã có báo cáo kiểm tra mới nhất của Tạ Ngọc.
Máu tụ trong não nhiều nhất ba tháng sẽ tan hết, 98% sẽ khôi phục trí nhớ.
Đầu óc tôi chết máy trong chốc lát.
Tự mắng mình vì sao lúc trước phải nói dối.
Lần này, chơi dại rồi.
Cuộc gọi điện thoại của Tạ Ngọc cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
“Cục cưng, hai ngày này tôi có chút bận, ba ngày sau sinh nhật của tôi, tôi đi đón em.”
Trước khi cúp điện thoại, mơ hồ nghe thấy bên kia ồn ào, giọng nữ nũng nịu: “A Ngọc.”
Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng tôi.