Bên Nhau Trọn Đời - Chương 6
20
Đại phu nói trước đây ta suy nghĩ quá nhiều nên mới khó có thai.
Giờ đã có thai rồi, không được vất vả như trước nữa.
Tiệm gạo và các cửa hàng khác có phụ thân ta giúp, mọi việc trong nhà cũng có hai mẫu thân trông nom nhưng xưởng dệt là do ta bỏ tâm huyết, tự tay gây dựng nên.
Kiến Châu quanh năm như mùa xuân, kinh tế phồn vinh, bách tính cũng phần lớn là thương nhân giàu có, vải bông mềm mại, thoáng khí lại thoải mái, là lựa chọn hàng đầu của họ để may quần áo hoặc làm chăn đệm.
Nếu lần hợp tác với tiệm may này suôn sẻ, ta có thể tá cơ mở rộng thị trường Kiến Châu, xưởng dệt có nguồn khách hàng ổn định, ta cũng không cần phải suốt ngày chạy đôn chạy đáo, các nữ công cũng có thể nhận được nhiều tiền công hơn.
Lần trước Dư Đình Ân tuy bị liên lụy đến chuyện của công chúa và phò mã nhưng vì năng lực xuất chúng nên được hoàng đế đề bạt làm Hàn lâm học sĩ, là chính ngũ phẩm, tốc độ thăng quan không tính là nhanh nhưng cũng rất vững chắc, người tinh mắt đều có thể nhìn ra tiềm lực của chàng.
Nhiều người mời chàng đi uống rượu xã giao, thậm chí có người còn mượn danh nghĩa ta đã có thai để muốn tặng cho chàng mỹ nhân giải khuây.
Dư Đình Ân thường thẳng thừng từ chối “Lòng tốt” của họ, danh tiếng “Sợ vợ” của chàng vang xa, chỉ hai ba lần là không còn ai làm chuyện vô ích này nữa.
Nhưng hôm nay, trước cửa Dư phủ lại có một cô nương ăn mặc rách rưới, chỉ vài ba câu đã khiến người giữ cửa cho nàng ta vào, lại còn đi báo cho chủ nhà.
21
Cô nương này trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đánh giá ta từ trên xuống dưới, hỏi: “Ngươi là Chu Từ Quân?”
Y phục của nàng ta trông rách rưới nhưng lại sạch sẽ, thần sắc cũng không hề hèn kém.
Trong giọng nói lộ ra sự tự tin: “Ta tên là Giang Sinh, từ Nam Hương đến, muốn tìm một công việc ở đây.”
Ta thấy chân trần của nàng ta đầy máu, cổ tay và mắt cá chân cũng toàn là vết thương, vội vàng đưa nàng ta vào phủ để chữa trị.
Nàng ta đắp thuốc xong, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, tuy đói bụng đến mức ăn liền ba bát cơm nhưng không hề có chút vội vàng nào.
Đái Hỷ sợ nàng ta bị nghẹn, vừa múc canh vừa rót trà, nàng ta ăn no uống đủ mới từ từ kể lại kinh nghiệm của mình.
Giang Sinh đến từ Nam Hương, gia đình cũng là nhà tử tế, đến tuổi lấy chồng thì chiêu một chàng rể ở rể.
Người đó là một tú tài, nhân phẩm và tướng mạo đều không tệ, chỉ là giống như cha mẹ nàng, yểu mệnh.
Cũng khiến nàng trở thành miếng thịt mỡ không chủ trong mắt người khác, có phú hộ thèm thuồng nghề dệt và cửa hàng bán lụa của nhà nàng, cũng có họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới muốn gia sản nhà nàng.
Một hôm, đột nhiên một đám người xông vào nhà nàng, hóa ra là những người họ hàng muốn gả nàng cho phú hộ làm thiếp, vừa khéo lại hợp cả đôi bên.
Giang Sinh miệng thì đồng ý nhưng tối đó đã chuốc thuốc mê tất cả mọi người rồi châm lửa đốt, thiêu chết phú hộ cùng mấy người họ hàng xa.
Theo luật pháp Đại Hạ thì phải xử tử nhưng quan huyện địa phương cho rằng nàng cương liệt, thủ tiết vì phu quân đã mất, giết người để tự vệ.
Miễn cho nàng tội chết, tịch thu gia sản, đánh năm mươi trượng, trục xuất khỏi địa phương, vĩnh viễn không được quay về.
Quan huyện còn lén đưa cho nàng ngân phiếu, phái người đưa nàng ra khỏi quê nhà, để nàng đến kinh đô mưu sinh.
Trên đường đi, nàng bị gia đinh của phú hộ truy đuổi, gặp phải sơn tặc cướp bóc, cũng gặp được đoàn thương nhân tốt bụng giúp đỡ, đến kinh đô thì không còn một xu dính túi, đánh nhau giành địa bàn với ăn mày, may mắn thắng.
Hiểu rằng ăn xin không phải là kế lâu dài, sau nửa tháng quan sát tìm hiểu, nàng đã để mắt đến xưởng dệt của ta.
22
Nàng nói nhẹ tênh nhưng Đái Hỷ và ta vừa nghe vừa hồi hộp vừa thở dài.
Giang Sinh uống cạn một chén trà rồi nói: “Chu nương tử, ta biết xưởng dệt của các người đang đau đầu vì kéo sợi dệt vải quá chậm, ta có năng lực và cũng tự tin giải quyết được vấn đề này nhưng trước hết ta muốn được trả năm lần tiền công và được làm quản sự.”
Trong thời gian lang bạt kỳ hồ, nàng đã từng thấy một loại kỹ thuật dệt khác, có thể nâng cao chất lượng vải một cách đáng kể.
Quan trọng hơn là, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của gia đình, nàng có thể cải tiến xe kéo sợi tay một trục thành xe kéo sợi ba trục, có thể nâng cao hiệu suất kéo sợi lên gấp ba lần so với trước.
Nàng rất tự tin, cũng chuẩn bị rất đầy đủ, để tỏ lòng thành ý còn chỉ ra tốc độ tách hạt thủ công của xưởng dệt hiện tại quá chậm, chỉ cho ta dùng lược dài và mảnh cắm sâu vào bông, xoay tròn là có thể dễ dàng tách hạt bông ra khỏi bông.
Phái người đi điều tra lai lịch của nàng thì thấy đúng là sự thật, lại thử tài năng của nàng thì ta liền cùng nàng ngày ngày nghiên cứu cách cải tiến máy dệt.
Nhưng Dư Đình Ân lại hiếm khi phản đối, ngay cả hai người phụ thân cũng không đồng ý để ta tiếp tục vất vả.
Nói ta trực tiếp sắp xếp nàng vào xưởng dệt làm quản sự đã khiến các nữ công khác bất mãn, những người đó tranh cãi suýt nữa đẩy ta ngã.
Bây giờ lại theo Giang Sinh chạy đôn chạy đáo tìm thợ thủ công, sợ thân thể ta không chịu nổi mệt mỏi.
Ta tự biết mình có lỗi, cũng không dám cãi lại, chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu: “Vậy… vậy ngày mai ta nằm trên giường nghỉ ngơi…”
Dư Đình Ân nghe ta nói vậy thì tức giận vô cùng: “Nàng còn là quả hồng mềm sao, ta thấy nàng chính là một tảng đá cứng, mà còn là tảng đá chỉ cứng với ta.”
Hốc mắt chàng đỏ hoe, trông vô cùng tủi thân, còn giận dỗi như trẻ con, từng điều một kể tội ta.
Lúc đầu ta đột nhiên thay đổi tính tình, chàng là người khó chịu nhất, cũng là người dễ dàng cảm nhận nhất.
Ta lo được mất, chàng liền hết lần này đến lần khác khẳng định tấm lòng của mình với ta. Ta gặp ác mộng, chàng cũng theo ta mà nửa đêm giật mình tỉnh giấc, ta buồn bã, chàng liền nghĩ mọi cách để ta vui vẻ.
Công chúa sau khi rạn nứt quan hệ với thám hoa lang, đã theo trang phục trước khi ta thành hôn mà ăn mặc, lại bắt chước tính tình lúc đó của ta để tiếp cận chàng, muốn cùng chàng nối lại duyên xưa.
Sau vài lần “Tình cờ” gặp gỡ, công chúa cố tình sắp xếp ở riêng, chàng liền trằn trọc suốt đêm, nhìn ta thế nào cũng thấy tủi thân, cảm xúc dồn nén cuối cùng cũng bùng nổ vào hôm nay.
23
“Chu Từ Quân, trong mắt nàng, ta là một tên khốn không đáng tin sao? Nàng giấu ta mọi chuyện, không nói cho ta biết gì cả.”
“Người… người làm sao có thể chỉ vì vài cơn ác mộng mà thay đổi tính tình được chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là ai đã làm hại nàng? Khiến nàng đau khổ đến vậy, khiến nàng có lúc ngay cả ta cũng sợ…”
“Hôm đó công chúa mặc bộ y phục nàng yêu thích nhất trước kia, đeo trâm cài tóc nàng yêu thích nhất, giống như nàng lúc trước thích cười thích nhảy, ngay cả cách gọi Đình Ân cũng gần giống, nàng ta cười vui vẻ như vậy nhưng nàng lại rất ít khi cười.”
Dư Đình Ân quay người đi.
Ta khẽ thở dài, từ phía sau ôm lấy chàng, nước mắt nóng hổi của chàng như kiếp trước rơi xuống mu bàn tay ta “Dù có thay đổi thế nào, ta vẫn là ta mà.”
“Từ Quân, ta cũng sẽ sợ hãi, ta cũng sẽ lo lắng…” Dư Đình Ân nghẹn ngào không nói nên lời.
Ta hiểu ý chàng, hành động của công chúa không khiến chàng thay lòng đổi dạ, ngược lại còn khiến chàng gợi lại nỗi lòng, càng so sánh ta với dáng vẻ trước kia, càng thấy đau lòng xót xa, sợ ta lại bị tổn thương đe dọa, sợ ta sẽ rời xa chàng.
Ta dỗ dành mãi, chàng mới quay người ôm ta vào lòng, nghe ta kể lại những chuyện kiếp trước như một cơn ác mộng.
Dư Đình Ân nghe xong im lặng hồi lâu, cánh tay run rẩy lại để lộ cảm xúc thật của chàng.
Ngay sau đó lại nhẹ giọng nói ta nên nói cho chàng biết sớm hơn, dù chỉ là mơ, cũng không nên một mình chịu đựng, cũng hiểu được tại sao ta lại muốn mở xưởng dệt, tại sao lại kiên trì với xe kéo sợi cải tiến của Giang Sinh.
Giống như hồi nhỏ ta học thuộc lòng thiên tự văn một cách mù quáng, chàng như trước gõ vào đầu ta “Nàng còn đang mang thai, làm việc cũng phải nghỉ ngơi chứ.”
Ta hiếm khi gọi phu quân để làm nũng, kéo dài giọng nói “Biết rồi.”
Quả nhiên chàng giãn mày, yêu cầu ta phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi, còn phải ăn cơm và uống thuốc an thai đúng giờ.
“Thôi, bên cha mẹ lại chỉ có ta gánh vác cho nàng thôi.” Dư Đình Ân cười nhạt.