Bên Nhau Trọn Đời - Chương 4
11
Nhiều năm ở chốn thanh lâu, thành quả duy nhất ta có được chính là biết nhìn người đoán ý, chỉ cần nhìn thoáng qua, ta có thể biết được người đó đang nghĩ gì và muốn gì.
Công chúa từ nhỏ đã được cưng chiều, ngày đó vì Dư Đình Ân từ hôn, mới khiến nàng tìm mọi cách để có được trái tim chàng.
Hôm nay bày tiệc cũng chỉ là muốn thắng ta, nhìn ta bị báo ứng, chỉ cần thỏa mãn nàng là được.
Trong tiệc rượu, những lời khen ngợi và xu nịnh giống như kiếp trước chói tai, trời dần tối, trăng tròn từ từ di chuyển lên giữa không trung.
Ánh trăng sáng trong khiến mọi người đều phủ một lớp sương mù xanh lam, nhìn có chút đáng sợ, khiến những người này giống như những bức tượng đất sét.
Gió lạnh thổi tan cơn say của ta, cũng khiến ta cảm thấy đầu óc choáng váng buồn nôn, trong tiếng nhạc, mọi người thưởng trăng ngâm thơ.
Công chúa hơi cong khóe miệng, gọi ta đến bên cạnh, nghe nàng lấy cớ điển cố nhắc đến những kỹ nữ nổi tiếng từ xưa đến nay.
Để ta nhìn gần nàng và phò mã ân ái, đàn sắt hòa hợp, lại sờ bụng trách đứa trẻ trong bụng hiếu động.
Ta đều cung kính lắng nghe, cẩn thận khen ngợi, nhẫn nhịn để nàng như ý.
12
Trên đường về, bầu trời đột nhiên đổ mưa lớn, Dư Đình Ân đang cầm đèn che ô đợi ở cửa, dặn người khiêng kiệu và Đái Hỷ cởi áo mưa rồi đến bếp uống vài chén rượu nóng để tránh lạnh.
Chàng dùng áo choàng quấn chặt ta, đến sau nhà lấy canh giải rượu đã hâm nóng từ trước đưa cho ta, nghe ta kể lại những chuyện đã thấy trong tiệc.
Dư Đình Ân nghe rất chăm chú, đau lòng vì ta vô cớ bị hắt hủi, ức hiếp, xoa xoa hai tay ta cho ấm, nói rằng “Sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến nàng ngẩng cao đầu, trở thành Dư phu nhân mà mọi người ở kinh thành đều ngưỡng mộ.”
Chàng cúi đầu buồn bã nói “Đều tại chức quan của ta thấp kém, khiến nàng chịu nhiều ấm ức như vậy…”
Dù ta giải thích thế nào, Dư Đình Ân vẫn cho rằng ta trở nên cẩn thận, nhu nhược, đều vì chàng chỉ là một tu soạn Hàn lâm viện lục phẩm. Ngọn nến nhảy nhót chiếu bóng chúng ta lên tường, rõ ràng chỉ ngồi đối diện nhau nhưng lại giống như đang dựa vào nhau quấn quýt.
Nói là sống tạm bợ cũng được, nói là nhu nhược vô năng cũng được, kiếp trước đã đấu tranh vô ích vô số lần cũng khiến ta trở nên tê liệt, trở nên cam chịu.
Mỗi lần ngẩng đầu nhìn lên, thứ đè nặng trên đầu ta dường như không phải là bầu trời xanh bất tận, mà là chế độ phong kiến nắm quyền sinh sát, là muôn vàn con dân như ta bị coi như lũ sâu kiến.
Ta tự nhủ với bản thân hết lần này đến lần khác, không được oán trách, cũng không được hận thù, chỉ cần như vậy, ta mới có thể sống nhẫn nhịn và hèn mọn…
13
Ngày Dư Đình Ân được thăng chức làm thị độc Hàn lâm viện, ta cũng vừa mua được một căn nhà cũ nát với giá cực rẻ.
Ban đầu công chúa muốn làm khó ta bằng cách trả giá cao hơn nhưng phát hiện ra nơi đó không chỉ đổ nát mà còn chẳng có giá trị gì nên đã từ bỏ.
Bế con trai đi lại trước mặt ta hai vòng, bóng gió châm chọc ta tầm nhìn thấp kém, lấy chồng ba năm mà vẫn không đẻ được một quả trứng.
Vài quý phụ đi cùng cũng muốn tặng ta phương thuốc sinh con, để tránh bị chồng và cha mẹ chồng ghét bỏ, nạp bảy tám người thiếp vào cửa.
Ngay cả Đái Hỷ nghe xong cũng thấy họ vô cùng nhàm chán, rõ ràng có cuộc sống giàu sang phú quý nhất thiên hạ, chỉ cần hưởng thụ cho tốt là được nhưng lại cứ phải so đo với những kẻ thấp kém trong mắt họ, ngày nào cũng lải nhải không ngừng, mười mấy đôi mắt chăm chăm nhìn ta.
Nhưng ngoài ta ra, những người họ coi thường còn nhiều lắm, họ thường nhìn thấy công chúa ngang ngược, trong lòng chế giễu nàng giả tạo, ai mà không biết nàng cố chấp, phò mã chỉ ôm một con mèo cái thôi mà nàng cũng có thể nổi trận lôi đình.
Lại chê bai thứ nữ của Trương gia bám víu quyền quý, mỉa mai trưởng nữ của Lý gia không biết điều, chế nhạo góa phụ ở phố Tây không nuôi nổi con cái nên phải đi làm kỹ nữ, cười nhạo nha hoàn ở phố Đông vì hai miếng ăn mà trèo lên giường của chủ tử.
Những lời này ta chỉ lặng lẽ lắng nghe, dù họ nói gì, ta cũng không hùa theo cũng không tham gia thảo luận.
Kiếp trước làm cô nương, ta cũng từng thanh cao cho rằng những nữ tử trong miệng họ không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ.
Sau này ta mới dần hiểu ra, người đời chỉ biết trách kỹ nữ hèn hạ, góa phụ lẳng lơ, nha hoàn quyến rũ…
Lấy sự áp bức, khổ nạn và hành động cầu sinh của họ ra làm trò đùa, dường như chỉ cần đè nén họ, bản thân mình sẽ cao hơn một bậc.
Mọi người đều căng chặt sợi dây cung gọi là lễ pháp, trên bãi săn của thế tục dùng những mũi tên làm bằng luân lý để tàn nhẫn siết cổ họ.
Không ai để ý rằng thanh lâu không phải là chốn trăng gió của tài tử giai nhân, mà là những nấm mồ mỹ nhân nhuốm mùi tanh tưởi.
Cũng chẳng có ai quan tâm góa phụ ở phố Tây rằng chồng nàng đã tử trận ngoài tiền tuyến, tiền trợ cấp bị các thúc bá cướp mất, trong nhà đã hết gạo.
Nha hoàn ở phố Đông mới mười bốn tuổi, bị chủ nhân say rượu cưỡng hiếp mang thai, lại khó sinh mà bỏ mạng.
Thứ nữ của Trương gia tài sắc vẹn toàn, chỉ vì gia đạo sa sút nên bị ép gả cho con trai của tể tướng làm thiếp.
Trưởng nữ của Lý gia muốn thi làm nữ quan, không muốn làm kế thất cho người ta nên đã quyết tâm xuất gia.
Hai kiếp làm người, ta quả thật nhát gan và yếu đuối nhưng trong những khuôn khổ cầu sinh chật hẹp. Ta dường như cũng lấy lại được chút dũng khí phản kháng… Dũng khí ít ỏi, như của loài kiến…
Ta không muốn làm Dư phu nhân mà mọi người ở kinh thành đều ngưỡng mộ, ta muốn làm Chu Từ Quân, chỉ làm Chu Từ Quân.
14
Mua căn nhà cũ nát vì nơi đó hẻo lánh và rộng rãi, chỉ cần sửa sang một chút là có thể làm xưởng dệt.
Những cô gái nhà nghèo ở kinh thành vì cuộc sống mà phải làm lụng vất vả, hầu hết đều có tay nghề điêu luyện, biết dệt vải thêu hoa.
Ta muốn thuê họ làm công, để họ có thể dựa vào tay nghề của mình để kiếm tiền nuôi sống bản thân, cũng có thêm nhiều con đường.
“Thời buổi này có tiền thì có tiếng nói, dù là cha mẹ ta hay công bà, nếu muốn tùy tiện mua bán, áp bức họ, cũng phải cân nhắc.” Ta nói xong thì gấp cuốn sổ sách đã tính toán xong để sang một bên.
Dư Đình Ân vâng dạ, rót cho ta một tách trà, cầm bản vẽ khung cửi ta để trên bàn, lại nhìn những mẫu thêu ta mang về.
Chàng nói rằng những năm gần đây chiến tranh loạn lạc, quốc khố ngày càng cạn kiệt, hoàng đế mới thành lập Thị Bạc ti, cho phép Đại Hạ giao thương với các nước khác.
Đã có không ít thương hộ kích động, rộng rãi thu mua tơ lụa, trà, đồ sứ, v.v. để vận chuyển ra hải ngoại, ta có thể mượn cơ hội này mở rộng quy mô phường dệt, thậm chí có thể hợp tác với thương thuyền, bán vải vóc lụa là đi nơi khác hoặc là ngoại bang.”
“Ta còn chưa mua được cả máy kéo sợi.” Lời nói của Dư Đình Ân khiến ta bật cười “Hơn nữa ta đâu có bản lĩnh lớn như chàng nghĩ.”
“Ta tin nàng.” Chàng cười nói “Chỉ cần nàng muốn, nhất định sẽ làm tốt nhất.”
15
Dư Đình Ân cảm thán rằng ba năm trôi qua, ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau những ngày buồn bã.
Mặc dù tính tình vẫn nhu nhược nhưng lại toát lên vẻ điềm đạm, cũng có chút dáng vẻ của người sống.
Lúc đầu, mẹ ta và Dư bá mẫu cho rằng ta bị va chạm, liên tục ăn chay mấy tháng, ăn đến nỗi mắt cứ nhìn thẳng.
Cha ta là người khẩu thị tâm phi, miệng thì nói hai người họ đa nghi nhưng quay mặt đi đã kéo Dư bá bá đến vùng quê xem có phải tổ tiên có vấn đề gì không, ngọn cỏ này mọc kỳ lạ, ngọn cây kia lại mọc kỳ quái.
Khiến cho Dư bá bá nhìn thấy ông là run chân, nhìn thấy mẹ ta và Dư bá mấu là mắt thâm quầng, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên ổn đánh cờ câu cá.
Dư Đình Ân dựa vào cửa sổ, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi có chút thâm quầng, sự gian trá lừa lọc trong quan trường thì không nói, nhưng chàng là tu soạn Hàn lâm viện, hơi bất cẩn một chút sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực.
Kiếp trước chàng là phò mã, chỉ có chức phò mã đô úy, ngay cả họ hàng thân thích cũng không được làm quan, không được cầm quân, càng không được thi cử.
Nhiều năm đèn sách vất vả đều uổng phí, bao hoài bão chí khí đều trở thành vô ích, khiến chàng chưa đến tuổi trung niên đã bạc trắng tóc, vì uống rượu ngày ngày mà ho ra máu.
Kiếp này công chúa có lẽ đã nhận ra điều này nên muốn xin cho Thám Hoa lang một chức quan có thực quyền trong triều.
Nàng ta ầm ĩ đòi hoàng đế phong Thám Hoa lang làm kiến tạo ti lang trung ở công bộ, kiến tạo ti phụ trách giá cả và công tác thẩm tra các công trình trên toàn thiên hạ, công việc này rất béo bở, vừa vặn đối lập với Hàn lâm viện là nha môn trong sạch.
Nàng ta thấy ta cung kính, không bắt bẻ được lỗi gì, thường chế giễu ta xuất thân thấp hèn, đương nhiên cũng muốn chức quan của phu quân mình ở trên đè ép Dư Đình Ân.
Nhưng để ngăn chặn ngoại thích can chính, hoàng đế tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, đã từ chối mơ tưởng của nàng ta lại ban thưởng thêm cho chút vàng bạc.
Công chúa trong lòng bất bình nhưng không có chỗ trút giận, liền đi lại giữa các hoàng tử xúi giục, muốn để họ thay mình cầu xin, làm cho hoàng đế tức giận nổi trận lôi đình.
Dư Đình Ân là cận thần của thiên tử, đương nhiên cũng bị liên lụy, không những bị chỉ trích là dạy học vô năng mà còn bị phạt bổng lộc nửa năm.
Thám Hoa lang cũng bị hoàng đế trách mắng là có dã tâm, những quan viên giao hảo đều bị điều tra sạch sẽ, con cháu trong nhà cũng suýt nữa bị bắt vào ngục.
Thám Hoa lang say rượu kể lể với đồng liêu, nói rằng lần này thật nguy hiểm, thiên tử đa nghi, lần này nếu có chút sai lầm thì cả nhà sẽ bị chém đầu.