Bên Nhau Trọn Đời - Chương 3
08
Trưởng bối thường nói nữ tử mới gả làm dâu, bà mẫu dù là dạy dỗ hay đánh mắng cũng đều phải nghe theo, phải vô cùng cung kính hiếu thuận.
Nhưng Dư bá mẫu lại không thích nhất cái kiểu này, ta liên tục mấy ngày đều đi thỉnh an, ngược lại khiến bà nhíu mày khó chịu, cả người không thoải mái.
Liếc nhìn Dư Đình Ân nghiêm chỉnh thì lo lắng, lại liếc nhìn ta đã thay đổi tính nết thì càng lo lắng hơn, rõ ràng là tân hôn yến nhưng lại kính trọng nhau như lão phu thê, không trốn tránh nói những lời ngọt ngào, cũng không giấu giếm thân mật.
Dư Đình Ân đời này được bổ nhiệm làm tu soạn Hàn lâm viện, tuy chỉ là chức quan từ lục phẩm nhưng mới nhậm chức đã bị tiền bối ức hiếp, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, thường là nửa đêm mới về nhà.
Có lúc ta chờ đến ngủ thiếp đi, chàng mới cẩn thận nằm bên cạnh, ngày hôm sau lại đi sớm, chỉ để lại cho ta hơi ấm bên gối.
Cuối cùng chàng cũng có mấy ngày nghỉ, Dư bá mẫu Dư bá phụ, thêm cả cha mẹ ta cứ như ve sầu kêu râm ran, nhất quyết phải nhìn chúng ta quấn quýt bên nhau mới vui lòng, một đôi nói du ngoạn ngắm cảnh là thú vui nhân gian, một đôi nói leo núi kính thần là bồi dưỡng tình cảm nhất.
Sự hoảng hốt của họ có liên quan rất lớn đến lời đồn đại trong dân gian, người người đều nói thám hoa lang và công chúa ân ân ái ái, thường xuyên cùng nhau đi lại, còn ta và Dư Đình Ân lại như đậu phụ trộn hành lá, nhìn vào đã thấy nhạt nhẽo.
Vì vậy ta đành phải cùng vị phu quân đậu phụ trắng đó, mặc cho cha mẹ chồng và cha mẹ đẻ trang điểm như kim đồng ngọc nữ, người mù cũng có thể nhìn ra là một đôi, sau đó bị “Đuổi ra khỏi nhà.”
Dư Đình Ân đỡ ta lên thuyền du ngoạn, bên cạnh chàng có một khoảng trống lớn, nhất định phải chen vào ngồi cùng ta, còn nói đùa “Người ta phu thê ân ái mặn nồng, chúng ta lại là đậu phụ trộn hành lá, ôi…”
Chàng thở dài rồi lại tủi thân nói ta không chịu gọi chàng là phu quân, tướng công hay lang quân, vẫn suốt ngày gọi Đình Ân ca, Đình Ân ca.
Thấy ta buồn cười, chàng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán ta, nhìn về phía xa xa là ngọn núi xanh mờ sương, kể lại chuyện thú vị thời thơ ấu chúng ta cùng nhau cắt lau sậy, cùng nhau bắt đom đóm làm đèn lồng.
Năm Dư Đình Ân tám tuổi, ta sáu tuổi, kinh thành cũng từng có một lần trạng nguyên dạo phố, dung mạo người đó thế nào ta đã sớm quên nhưng ta nhớ hắn mặc áo bào đỏ, mũ cắm hoa cung, cưỡi ngựa cao đầu oai phong lẫm liệt, lúc tế lễ Khổng miếu vẫn ung dung tự tại, khiến ta luân hồi hai kiếp vẫn nhớ mãi.
Chúng ta chạy theo sau đoàn người dài, vừa chạy vừa hâm mộ, Dư Đình Ân cũng là vào ngày đó nắm tay ta, nói sau này muốn thi trạng nguyên, kiếm cáo mệnh về cho ta, xây một ngôi nhà thật lớn thật lớn, bên trong chất đầy tất cả những thứ ta thích, ở đầy tất cả những người ta thích.
Suy nghĩ của trẻ thơ vẫn luôn ngây thơ đáng yêu như vậy, luôn cho rằng mọi chuyện trên đời đều như ý muốn, lớn lên mới biết kẹo cũng có vị đắng, trăng cũng không phải lúc nào cũng tròn.
Dư Đình Ân cầm nửa hộp thức ăn cho cá ném xuống hồ, liếc thấy trên những thuyền du ngoạn đi lại có không ít tiểu thư trẻ tuổi đang truyền tình bằng ánh mắt, bỗng nói “Chúng ta cùng nhau lớn lên, lại sớm định hôn sự, từ khi có trí nhớ, ta đã coi nàng là thê tử của ta, là người yêu mà ta không thể nào rời xa, định mệnh là phải cùng nhau sống đến già.”
“Nhưng mà… nàng có cho rằng những ngày như thế này có quá vô vị nhạt nhẽo không? Từ Quân, sau khi thành hôn, thời gian chúng ta ở bên nhau đã ít đi rất nhiều nhưng ta thấy nàng đã thay đổi, trở nên có chút xa lạ, không quen biết.”
“Ta… ta…” Ta không biết nên bắt đầu từ đâu, là sự tủi nhục khi kiếp trước làm kỹ nữ, hay là sự cẩn thận từng li từng tí khi làm thiếp, hay là nỗi hận giết con đau đến tận xương tủy nhưng không thể nói ra.
“Rất nhiều lần nàng đều gặp ác mộng, kêu đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, nàng sẽ nghe lời, sẽ không chạy trốn nữa, hoặc là kêu cháy rồi.”
“Ta ôm chặt lấy nàng nhưng nàng lại càng sợ hãi hoảng hốt, tỉnh dậy lại tiếp tục cố tỏ ra vui vẻ, coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng mà, nhưng mà, nàng cố tỏ ra vui vẻ trông thật khó coi.”
“Là ta làm chưa đủ tốt sao? Nàng từng nói chúng ta phải thành thật với nhau, bất kể sóng gió trắc trở nào, đều cùng nhau đối mặt giải quyết, nàng… lại lừa ta.”
Dư Đình Ân nhẹ giọng hỏi.
“Ta sẽ không thấy những ngày như vậy nhạt nhẽo vô vị, ta chỉ thấy có chàng ở bên ta vượt qua tháng năm dài đằng đẵng thật tốt.”
“Còn những chuyện đó… chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.” Ta hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười.
09
Trên hồ gợn sóng lăn tăn, thuyền du ngoạn hoa lệ như dệt, ta dựa vào lòng Dư Đình Ân, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình dịu dàng.
Kiếp trước ta đã từng vô số lần tưởng tượng đến cảnh tượng như ngày hôm nay, cũng từng phản kháng khi làm thiếp thất, từng tố cáo hành vi độc ác của công chúa.
Nhưng lại khiến bản thân bị hành hạ đủ kiểu, suýt chút nữa thì tay chân đều bị bẻ gãy, nhị lão nhà họ Dư nhiều lần tức giận đến mức bệnh tình nguy kịch, cha mẹ ta cũng vì bị người hầu gây khó dễ mà tiều tụy héo hon, Dư Đình Ân vì giúp ta cũng bị đàn áp rất nhiều.
Năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác tuyệt vọng bất lực, khiến ta… thực sự bị đánh gãy xương sống, không thể sinh ra nửa phần dũng khí nào…
Kiếp này, ta chỉ muốn quên đi mọi đau khổ kiếp trước để đổi lấy sự bình an cho gia đình, Dư Đình Ân được toại nguyện, quan lộ không trở ngại, Trùng Nương cũng có thể chuyển thế như ta, trở về trong bụng ta.
Nhưng công chúa rõ ràng đã có được người chồng ân ái lại vẫn luôn nhắm vào ta, cố ý hay vô ý cô lập ta trong số nữ quyến kinh thành, lại nhiều lần ngấm ngầm chế giễu ta là tiện nữ thương hộ không lên được mặt bàn.
Nhưng nhà họ Dư đối với ta mà nói cũng không phải là hang ổ hổ sói, Dư Đình Ân và ta ít khi gặp nhau nhưng tình cảm lại càng sâu đậm, cha mẹ ta kinh doanh tiệm gạo nhiều năm, cơ nghiệp tích cóp được đều giao cho ta quản lý.
Ta không bao giờ mơ ước đại phú đại quý, chỉ cầu cuộc sống bình đạm bình thường, cũng cố gắng không có bất kỳ giao thoa nào với công chúa.
Ngày này, thiệp mời của phủ công chúa lại được gửi đến phủ của ta, hóa ra là nàng đã mang thai hơn ba tháng, theo chẩn đoán của thái y thì rất có thể là một nam thai, liền nhân danh thưởng trăng ngày rằm mà bày tiệc.
Ta nhìn tấm thiệp mời dát vàng lộng lẫy, trong lòng hiểu rõ đây là công chúa đang khoe khoang thị uy với ta.
Ngày đó, e rằng lại là một trận Hồng Môn Yến âm thầm phân cao thấp.
10
Phủ trưởng công chúa chiếm diện tích hơn sáu trăm mẫu, là tòa nhà nguy nga tráng lệ nhất kinh thành, biển hiệu do hoàng đế đích thân đề, đồ dùng đều là đồ ngự ban.
Ngay cả nô bộc trong phủ cũng kiêu ngạo hơn vài phần, người hầu dẫn đường thấy ta ăn mặc bình thường, trang sức cũng chỉ ở mức trung bình, liếc xéo ta vài cái, lại thấy không có khách quý nào khác đến, mới miễn cưỡng chỉ dẫn ta và Đái Hỷ đến chỗ ngồi.
Công chúa còn chưa ngồi xuống, ta yên lặng ngồi tại chỗ của mình, nghĩ rằng hôm nay đông người, lát nữa có thể trà trộn vào đám đông, tùy tiện ứng phó xong là có thể về nhà.
Dư Đình Ân biết ta thích đọc sách, lúc tính sổ sách thì thích ăn chút đồ vặt, hôm nay chàng rảnh rỗi cố ý đi mua một ít, chỉ chờ ta về để khoe công.
Mẹ ta thường nói chàng không có dáng vẻ của một quan lại, những chuyện vụn vặt này giao cho người hầu làm là được nhưng chàng lại nói ta kén ăn, chỉ có chàng mới có thể mua được đồ vừa ý.
Gần đây đã có gió thu, buổi sáng và buổi tối cũng có chút se lạnh, ta ước tính phải chuẩn bị lò sưởi và nước nóng ở nhà, để Dư Đình Ân ra ngoài về nhà cũng có thể sưởi ấm cơ thể, bốn vị trưởng bối cũng phải thêm vài chiếc áo bông dày, thêm bông vào quần áo mùa đông cho nô bộc trong phủ.
Những người khuân vác gạo ở bến tàu gần đây đã có chút mâu thuẫn với người làm trong cửa hàng, cần phải hỏi rõ nguyên do kịp thời, để an ủi họ.
Có một cửa hàng ở phố Đông vừa mới trống, cha ta và Dư bá phụ lại bắt đầu nhàn rỗi đến phát hoảng, muốn mở một tiệm trà…
Dòng suy nghĩ miên man trong đầu ta bị tiếng nói của mấy nữ tử lạ mặt cắt ngang, họ bàn tán về việc ta không lên được mặt bàn như thế nào nhưng lại không nhận ra người chính chủ đang ở ngay sau lưng.
Ta ngăn Đái Hỷ đang tức giận, dù họ có nói khó nghe đến mấy, ta cũng không mất đi miếng thịt nào, nếu nhất thời bốc đồng, Đái Hỷ mới thực sự sẽ bị đánh đòn.
Lại qua nửa nén hương, khách khứa lần lượt đến, cuối cùng cũng có người nhận ra ta, tò mò chào hỏi ta.
Vài nữ tử lạ mặt kia thấy vậy thì mặt mày tái mét, nhìn nhau vài lần, ăn ý tránh xa ta.
Sau một hồi chào hỏi, công chúa và tân khoa thám hoa mới chậm rãi đến, quả nhiên hai người họ giống như lời đồn đại, ăn mặc đều rất sang trọng và đẹp đôi.
Nàng ta cố ý chống nạnh, ưỡn bụng ngồi xuống, tân khoa thám hoa tuấn tú khôi ngô, công chúa hừ lạnh một tiếng, liền ân cần bảo người dọn rượu trước mặt đi.
Khiến cho các vị khách khứa nữ quyến liên tục khen ngợi và hâm mộ, ánh mắt kiêu ngạo của công chúa thỉnh thoảng lại nhìn về phía ta, ánh sáng lấp lánh giữa những viên trân châu va chạm nhau vô cùng chói mắt, ta cũng chiều ý nàng tỏ ra vẻ ghen tị và không cam lòng, liên tục nhìn nàng và tân khoa thám hoa.
Ta đã sớm đoán được nàng cũng đã được tái sinh, cho nên trên điện Kim Loan mới chọn tân khoa thám hoa, bây giờ xem ra đúng là có chuyện này.