Bên Nhau Trọn Đời - Chương 2
05
Ta cúi đầu, không dám nhìn mình trong gương nữa, mặc dù đã sống lại một kiếp nhưng cảm giác bất lực to lớn vẫn gần như nhấn chìm ta.
Trong hơn mười năm bị ép làm kỹ nữ, vô số lần ta mong rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh dậy ta vẫn là tiểu thư nhà họ Chu trong sạch.
Nhưng bây giờ… công chúa vẫn quyền thế ngút trời, nhà họ Dư nhà họ Chu chỉ là tiểu môn tiểu hộ, làm sao có thể chống lại được chứ.
Nếu như, nếu như nàng ta thật sự muốn ép hôn Dư Đình Ân, vậy ta sẽ như ý nàng ta mà chết đi… như vậy sẽ không ai phải khó xử.
“Này, con làm sao vậy, vừa ngẩn người ra đã như biến thành một người khác vậy.” Dư bá mẫu kéo ta ra ngoài “Trở nên giống hệt mẹ con rồi, thấy đông người là buồn phiền à? Lấy khí thế không sợ trời không sợ đất ngày đó ra đây.”
Bà bảo ta ưỡn ngực, ngẩng đầu bước ra ngoài, lúc trước khi ta được tìm về từ thanh lâu, bà và mẹ gần như không nhận ra ta, thấy ta ngay cả ăn cơm cũng cẩn thận từng li từng tí, nịnh nọt lấy lòng từng người, theo thói quen nhắm mắt chờ bị đánh.
Bà vốn cứng rắn, ăn nói lưu loát nhưng lại không thốt ra được nửa lời, đôi mắt đỏ hoe sợ ta đau lòng, lặng lẽ trốn sang một bên lau nước mắt.
“Trạng nguyên lang về rồi, phúc khí đến cửa rồi.” Có người vui vẻ hô to, hai nhà chúng ta ở rất gần nhau, gần như có thể coi là một nhà.
Mẹ ta vội vàng đánh phấn cho Dư bá mẫu, lại đánh son cho mình, hai người gần như đẩy, dìu ta đến cửa lớn nhà họ Dư, vừa đúng lúc Dư Đình Ân cưỡi ngựa về đến nhà.
“Tiểu thư nhà họ Chu ra rồi.” Không biết ai hô một câu “Đại tiểu đăng khoa hỉ tương phùng.”
Các vị khách khứa cũng cười hùa theo, tiếng trống chiêng vốn đã dừng lại lại tiếp tục vang lên.
Dư Đình Ân mặc áo đỏ đội hoa nhảy xuống từ trên lưng ngựa, nghe mọi người trêu chọc mà vành tai và má hơi ửng hồng.
Chàng theo lễ nghĩa mà đáp lễ từng vị hương thân và khách khứa nhưng mắt lại không ngừng nhìn về phía ta, rõ ràng không nói một lời nào nhưng lại như nói cả ngàn vạn lời.
Kiếp này không biết vì sao công chúa lại ghét chàng đến cực điểm, ngay cả nhìn chàng cũng không thèm nhìn, liền chọn Thám Hoa lang làm phu quân.
Còn đích thân xin chỉ dụ ban hôn cho chàng và ta, nói rằng chúng ta rất xứng đôi, còn chúc chúng ta đàn sắt hòa hợp, bạc đầu giai lão.
Cuối cùng cũng đợi đến khi các vị khách khứa tản đi, hai bên cha mẹ cũng không biết bận rộn chuyện gì mà đều không thấy bóng dáng.
Trên người Dư Đình Ân thoang thoảng mùi rượu, có chút luống cuống nhìn ta, khuôn mặt vốn chỉ ửng hồng giờ đã đỏ như đóa hoa đỏ thẫm trước ngực “Từ Quân… ừm… nàng còn chưa ăn cơm tối, đúng chứ.”
Chàng lắp bắp nói, tiếng lè lưỡi chê trách của Dư bá mẫu không biết từ đâu xuất hiện, rồi lại nhanh chóng im bặt.
“Ta đã ăn rồi, chàng đã ăn chưa.” Ta cúi đầu nghịch khăn tay, không hiểu vì sao công chúa lại thay đổi ý định.
“Vậy thì, vậy thì nàng hẳn là mệt rồi.” Dư Đình Ân hoàn toàn không còn vẻ hào sảng như ban ngày, đột nhiên đứng dậy tiến về phía ta, mắt nhìn thẳng vào ta, vô thức liếm môi “Thứ này đã sớm nên đưa cho nàng rồi.”
Chàng nhét vào tay ta một thứ lạnh ngắt nhưng rõ ràng đã được hơi ấm cơ thể làm nóng lên, sau đó ngượng ngùng quay người đi về phía sân “Ta ra ngoài… cho tỉnh rượu.”
Mượn ánh nến, ta thấy rõ đây là một chiếc vòng ngọc, trên đó còn khắc một hàng chữ nhỏ đã cũ: Dư Đình Ân, Chu Từ Quân tương nhu dĩ mạt, nguyện vi thử hoàn, vĩnh bất phân ly.
06
Ngày thành thân, mẹ nắm tay ta xem đi xem lại, ngắm đi ngắm lại, rõ ràng chỉ là kiệu hoa rước dâu, của hồi môn đi vòng quanh thành một vòng, rồi lại phải quay về nhà họ Dư bái đường.
Nhưng bà lại như thể ta đi lấy chồng xa vậy, đôi mắt ướt đưa ta lên kiệu hoa, dặn dò hết lần này đến lần khác.
Hôm nay là ngày đã được tính toán kỹ càng, không chỉ tốt lành mà còn thích hợp để cưới gả, công chúa và Thám hoa lang cũng thành hôn vào ngày hôm nay.
Một người là Trạng nguyên, một người là Thám hoa lang, một người cưới con gái nhà buôn bán gạo, một người rước công chúa được cưng chiều về phủ.
Bất kể là cố ý hay vô tình, vẫn có những kẻ thích chuyện thị phi đi so sánh cao thấp, dò hỏi của hồi môn mấy chục khiêng của ta có phải có đồ giả không, lại dò hỏi của hồi môn mười dặm gấm vóc của công chúa có những bảo vật gì.
Ngay cả tiệc cưới, trà rượu bánh mừng cũng phải so sánh cao thấp, khi đoàn rước dâu của hai nhà đụng nhau, càng như giọt nước nhỏ vào dầu, cả kinh thành đều sôi sục.
Ta vén rèm kiệu, lén nhìn ra ngoài, bên phía công chúa ai nấy đều mặc đồ mừng, Thám hoa lang cưỡi ngựa cao đầu, mặt mày hớn hở, đang có người phát kẹo đường bánh mừng dọc đường.
Đoàn rước dâu của chúng ta suýt nữa thì bị xô đẩy, may mà không xảy ra chuyện gì quá lớn, vẫn tiếp tục thổi kèn đánh trống tiến lên.
Ta định buông rèm kiệu nhưng lại phát hiện không biết từ lúc nào công chúa cũng đã vén rèm, vẻ mặt kiêu ngạo, đang khinh thường nhìn ta.
Ta lập tức cảm thấy tim mình như ngừng đập, kiếp trước lần đầu gặp mặt, nàng đã nhìn ta như vậy, thẳng thừng nói ta là một kỹ nữ, trà ta kính cũng toàn là mùi tanh hôi bẩn thỉu.
Vì lúc đó ta đã là một “Người chết”, không thể dùng tên Chu Từ Quân nữa, cha mẹ liền đổi tên ta thành Chu Thanh Chính, ý là trong lòng trong sạch, quang minh lỗi lạc.
Nhưng công chúa lại thấy ba chữ này đặc biệt chướng mắt, trong những lần tụ họp với các phu nhân khác, nhiều lần ám chỉ ta đức không xứng danh, chế giễu nói rằng hơn phân nửa nam nhân kinh thành đi ngoại địa đều đã từng lên giường với ta, từng cùng ta cá nước thân mật.
Thấy những người từng thân thiết với ta vì nịnh bợ công chúa, cũng công khai chế giễu ta dơ bẩn, ta liền cắt đứt quan hệ với người ngoài.
Dư Đình Ân thấy ta suốt ngày buồn bã trong phòng, quan hệ với công chúa càng thêm tệ, thậm chí muốn tấu lên hoàng đế xin hòa ly.
Công chúa đương nhiên không muốn, nàng ta nói nếu không phải vì ta xuất hiện, nàng ta và Dư Đình Ân đã sớm nảy sinh tình cảm, đã sớm sống hạnh phúc vui vẻ, sao lại có thể trở thành kẻ thù như vậy.
Ta buông rèm, ngăn cách ánh mắt của công chúa ở bên ngoài, kiếp này nàng ta đã đưa ra lựa chọn khác, ta cũng hy vọng nàng ta có thể sống vui vẻ như ý, cùng Thám hoa lang bạc đầu giai lão.
Nước mắt từng giọt rơi xuống mu bàn tay, ta mới bàng hoàng tỉnh ngộ, từ bao giờ ta lại trở nên nhu nhược vô năng như vậy… Đối mặt với kẻ thù mà ngay cả dũng khí để hận cũng không có…
Dư Đình Ân thường nói ta là người dám yêu dám hận, bảy phần thông minh ba phần ngang tàng, may vá thêu thùa thì qua loa nhưng tính toán sổ sách và cưỡi ngựa thì lại đều tinh thông, còn dũng cảm hào sảng hơn cả nam nhân bình thường.
Nhưng cũng chính tính cách không chịu khuất phục này đã khiến ta chịu đủ mọi cực hình tra tấn, những cách hành hạ người của tú bà có thể gọi là cực hình.
Khiến người ta sống không bằng chết, muốn tìm cái chết cũng không dễ dàng, cứ thế biến một cô nương tốt đẹp thành quỷ dữ, cũng khiến ta mất đi diện mạo vốn có.
07
Kinh thành tuy lớn nhưng rồi cũng có lúc đi đến nơi, kiệu hoa vững vàng hạ xuống, bên ngoài có người trêu chọc nói Dư Đình Ân nóng vội.
Tiếng cười nhẹ của chàng phá vỡ những tiếng trống náo nhiệt chui vào tai ta, ta nhận lấy lụa đỏ chàng đưa, theo sự chỉ dẫn bái tổ tiên, bái trời đất.
Dư Đình Ân dường như vẫn bình tĩnh như thường nhưng chỉ có ta phát hiện được sự run rẩy nhẹ truyền đến theo lụa đỏ và ánh mắt nóng bỏng bên ngoài khăn trùm đầu.
Sau khi lễ thành, ta ngồi một mình trong phòng tân hôn, nhân lúc không có ai tỉ mỉ ngắm nhìn chữ hỷ đỏ chói và nến rồng phượng tinh xảo, hóa ra chúng trông như vậy, hóa ra khi nữ tử thành hôn, trong lòng sẽ thấp thỏm, sẽ mong chờ vui mừng nhưng lại không hề có tự ti và sợ hãi.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia nói còn phải náo nhiệt một lúc nữa, bảo nô tỳ mang đến cho người chút đồ ăn.” Một tiểu nha hoàn nhẹ nhàng bước vào phòng, trên tay bưng khay, bên trong bày đủ các món rượu thịt, đều là những món ta thích ăn và muốn ăn.
Nàng đặt đồ ăn xuống, nói vài câu chúc mừng, nhận tiền thưởng rồi mới bước ra khỏi cửa, một lúc sau, lại bưng một khay đầy ắp quay lại “Thiếu phu nhân, lão phu nhân sợ người đói, cũng bảo nô tỳ mang đồ ăn đến cho người.”
Đại Hỷ nói Dư bá mẫu bận đến nỗi tóc tai sắp dựng đứng, thật không dễ dàng có lúc rảnh rỗi nhưng thấy bếp mới làm xong món trân châu viên nóng hổi, vội vàng bảo nàng mang đến cho ta.
Nhìn hai phần đồ ăn gần như giống hệt nhau, ta có chút buồn cười, hai mẹ con này thường bị người ta trêu chọc, con trai thì già dặn đĩnh đạc, mẹ thì lại tùy tiện nhưng thái độ của họ đối với ta lại hiếm khi giống nhau, sợ ta bị đói bị lạnh.
Bình thường có đồ ăn gì ngon, nồi còn chưa vớt ra, họ đã đút trước vào miệng ta và mẹ ta.
Nến rồng phượng cháy thành từng lớp, bên ngoài truyền đến tiếng nói cười và trêu chọc, ta vội vàng đậy khăn trùm đầu lại, ngồi nghiêm chỉnh trên giường.
Cửa kẽo kẹt mở ra, rồi lại kẽo kẹt đóng lại, những tiếng ồn ào kia cũng dần dần xa.
Ta không khỏi nín thở nhưng tim lại đập như trống, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.
Dư Đình Ân cầm lấy ngọc như ý, nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu của ta lên, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng như rượu mạnh, khiến ta chỉ nhìn một cái, đã say đến mê man.
Chàng vốn là người kiềm chế, ngay cả khi uống rượu giao bôi cũng chỉ nhấp môi nhưng khi chén rượu còn chưa kịp đặt xuống, môi lưỡi đã in lên khóe miệng ta.
Động tác rõ ràng còn bỡ ngỡ mang theo chút thô bạo khó khăn, vị quân tử khiêm nhường lại mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta, nhỏ giọng nói “Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng thôi.”