Bên Nhau Trọn Đời - Chương 1
01
Dư Đình Ân là thanh mai trúc mã, ca ca nhà bên của ta.
Vì hai bên gia đình thân thiết, từ nhỏ chúng ta đã được định sẵn hôn sự.
Chàng thường nói rằng sau khi đỗ trạng nguyên, chàng sẽ rước ta về nhà trong cảnh vinh quang, sẽ xây cho ta một ngôi nhà lớn, xin chỉ sắc phong cáo mệnh cho ta.
Nhưng ta may đi may lại áo cưới, sửa đi sửa lại, cuối cùng lại đợi được một tờ giấy hủy hôn của chàng.
Thậm chí còn có kẻ xấu nói rằng được chàng sai khiến, bắt cóc ta khỏi nhà.
Ta bị mất đi sự trong sạch, lại bị bán vào kỹ viện ở nơi xa lạ, bị tú bà sai người đánh đập đến mức không thể trốn thoát.
Nghe những ân khách tùy tiện chế giễu Dư Đình Ân bị công chúa ép hôn.
Vì thân phận phò mã mà tiền đồ bị hủy hoại, lại thường bị những kẻ quyền quý chế giễu là ăn bám.
Chuyện gia đình ầm ĩ đến mức cả kinh thành đều biết, biết chàng nhớ nhung ” Vong thê.”
Chàng nuôi dưỡng cha mẹ của ” Vong thê “, muốn phụng dưỡng họ đến cuối đời.
Thà ngày ngày say xỉn nằm bên nấm mồ, cũng không muốn đến phòng của công chúa.
Chàng còn từng gào lên rằng nàng ta là hung thủ giết người, dùng giấy hủy hôn giả để ép chết chính thê của chàng, lại dùng tính mạng của cha mẹ để uy hiếp chàng thành thân.
Sau đó, một hoàn khố họ hàng thấy ta quen quen, nhận ba nghìn lượng bạc của Dư Đình Ân, mới báo cho chàng biết tin ta còn sống.
Khi gặp lại chàng, ta vừa tiếp khách xong, trông thật thảm hại, chỉ muốn trốn tránh và rời đi.
Nhưng chàng lại khóc lóc như một đứa trẻ, ôm chặt ta vào lòng.
Ta nói: “Ta đã là thân ô uế, chàng… cứ coi như Chu Từ Quân đã chết từ lâu, như vậy ta cũng coi như được chết một cách trong sạch.”
Chàng dùng tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Những tên đạo sĩ đó đã lừa ta, chúng nói rằng nàng đã uống canh Mạnh Bà rồi đầu thai rồi, tam công tử nhà họ Trương ở Ninh Châu chính là phu quân kiếp này của nàng, hu hu hu.”
“Ta định phái người đi xem thử, tránh để nàng chịu oan ức nhưng lại không yên tâm, tự mình đi tìm và hỏi thăm, nhà họ Trương ở Ninh Châu căn bản không có tam công tử, những tên đạo sĩ đó lại nói rằng nàng đã tự vẫn, không thể chuyển kiếp luân hồi.”
“Ta sợ nàng cô đơn trong mộ nên đã ở bên cạnh canh giữ nhưng nàng… nhưng nàng thật nhẫn tâm, mười mấy năm không chịu vào giấc mơ gặp ta lấy một lần, lấy một lần cũng không có! Nhưng nàng lại nhìn cha mẹ rất nhiều lần, ta đếm không xuể…”
“Ta… ta cưới công chúa, hại nàng bị nhiều người khi dễ như vậy, ta vô dụng, ta lang tâm cẩu phế, ta đọc sách thánh hiền mà vô ích.”
“Từ Quân, nàng, nàng đừng bỏ ta được không… ta… ta sợ lắm… sợ nàng lại rời xa ta.”
Nước mắt nóng hổi của Dư Đình Ân rơi trên bờ vai trần của ta, tiếng tim đập hỗn loạn cách lớp áo truyền đến trái tim ta.
Cổ họng ta nghẹn đắng, cố gắng mấy lần mới miễn cưỡng phát ra được tiếng: “Ta… ta không bỏ chàng.”
“Thật sao? Nàng không được lừa ta nữa.”
“Thật, không lừa chàng.”
02
Nghe tiếng nói cười của cha mẹ, nhìn chiếc khăn tay thêu hoa mơ chưa thêu xong trên tay.
Ta mới tin chắc rằng mình thực sự đã sống lại một kiếp.
Không bị “Hủy hôn”, không bị bắt cóc đi nơi khác, càng không phải sinh con rồi bị thiêu sống.
Hôm nay là ngày yết bảng, Dư bá mẫu vừa bái Phật Như Lai lại cầu Văn Xương Đế Quân, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tổ tiên nhà họ Dư, nhà họ Chu trên trời có linh thiêng, phù hộ cho Đình Ân nhà ta thi đỗ.”
Mẹ ta vừa cười bà nói nhảm, vừa mặc áo choàng hoa sen cò trắng, thắp hương vái lạy nhanh hơn ai hết “Liên tiếp đỗ đạt, quan lộ thuận lợi.”
Cha ta nói không sao, bảo nhà bếp làm bánh trạng nguyên, lại nấu cháo đậu xanh, lẩm bẩm rằng sẽ nhuộm đỏ hết bút trong nhà.
“Từ Quân à, khăn tay của con còn phải thêm hai cành hoa quế nữa, thiềm cung chiết quế, lấy điềm lành.” Dư bá mẫu nói.
“Đúng đúng đúng, tốt nhất là thêm hai con uyên ương nữa, lúc đề tên trên bảng vàng, động… khụ khụ, ý nghĩa tốt.” Mẹ ta kịp thời dừng lời.
Ta thậm chí không cảm thấy kim đâm vào đầu ngón tay, ngây ngốc nhìn cảnh tượng quen thuộc mà ấm áp này.
Tiếng pháo nổ vang lên, cha ta nhảy khỏi ghế, nhanh chóng chạy đến cửa, vừa vặn đụng phải Dư bá bá với vẻ mặt mừng rỡ.
Ông nhìn mọi người đang nín thở, đắc ý vuốt râu, chắp tay nói: “Chúc mừng mọi người, hôm nay phủ đệ có song hỷ lâm môn, nhà họ Dư có một trạng nguyên, nhà họ Chu được một chàng rể tốt.”
Hai người cha này gọi nhau là thông gia, lúc thì tính toán bánh mừng nến đỏ, lúc thì lại lo liệu tiệc tùng cho khách khứa.
Cha ta vui vẻ nói sau này muốn để ngoại tôn rót rượu, Dư bá bá thì vui vẻ muốn dạy tôn nữ tính nhẩm, vẽ tranh.
Vẫn là hai bà mẹ chu đáo, tưởng lời nói của hai ông khiến cô con gái nhỏ khóc đỏ cả mắt, mỗi người liền mắng chồng mình một trận.
Đưa ta vào phòng, lại đỏ mặt đẩy nhau “Này, bà nói đi, bà là bà mẫu, bà hiểu biết hơn chứ.”
“Bà còn là mẹ ruột nữa đó, vừa rồi lời bà nói, ta nghe rõ lắm, hừ hừ, đừng nghĩ là có thể chối cãi.”
“Ta nói gì chứ, ta chỉ là lỡ lời mà thôi.” Mẹ ta là người Giang Nam, tính tình nhu mì hơn.
“Chậc, con rể bà vừa mới đỗ trạng nguyên, tiệc quỳnh lâm yến còn chưa mở, sao đã bàn đến chuyện cưới xin rồi.” Dư bá mẫu thích nhất là trêu chọc bà.
03
Kiếp trước, công chúa luôn nói nhà họ Dư là hang ổ hổ lang, nàng ta ở trong đó chịu đủ sự lạnh nhạt và giày vò.
Dư bá mẫu là bà mẫu độc ác ăn thịt không nhả xương, Dư bá bá là công công nhu nhược sợ vợ.
Cha mẹ ta là người ở nhờ, luôn châm dầu vào lửa lại còn cay nghiệt với thân thích nghèo khó.
Còn Dư Đình Ân là người tệ nhất, công chúa hạ mình, hèn mọn yêu chàng hơn mười năm.
Nhưng vẫn không bằng một kỹ nữ bị ngàn người cưỡi, vạn người giẫm, bị chơi đùa đến hỏng bét.
Cho dù nàng ta bị ốm nặng vì mưa, cũng chỉ đổi lại được một câu “Tìm ta vô dụng, tự đi mà mời đại phu.”
Còn ta lại dựa vào thủ đoạn hồ ly tinh, mê hoặc Dư Đình Ân đến mức mất hồn mất vía.
Còn giả vờ yếu đuối, tỏ ra vô tội trước mặt mọi người, sau lưng thì không biết độc ác đến mức nào.
Cho dù ta có giải thích, cầu xin thế nào, nàng ta vẫn cho rằng ta là người khiến phu quân nàng ta thay lòng đổi dạ, khiến công bà ghét bỏ nàng ta.
Còn ký ức cuối cùng của ta về kiếp trước, chính là Dư Đình Ân chạy về phía ta trong biển lửa.
Công chúa gào thét thảm thiết “Ta đã vì chàng mà trả giá nhiều như vậy, tại sao chàng không chịu thừa nhận rằng chàng yêu ta.”
Lửa càng lúc càng lớn, ta không còn sức để bảo Dư Đình Ân mau đi, chàng nhìn đứa trẻ đã sớm tắt thở, mỉm cười nói “Là một bé gái, đôi mắt giống nàng, chiếc mũi giống ta, lớn lên nhất định sẽ dũng cảm và xinh đẹp như nàng.”
“Chàng đi đi, vì ta mà chết… không đáng chút nào.” Ta đã bị khói làm cho ngạt thở đến mức sắp mất đi ý thức.
Chàng không trả lời, ôm chặt lấy ta, để ta dựa vào lòng chàng, ngân nga bài đồng dao mà chúng ta thường hát hồi nhỏ.
” Trùng nương cũng nhất định sẽ thích bài đồng dao này, năm nàng ba tuổi không chịu ngủ, ta đã phải hát nó để dỗ nàng.”
“Chàng đặt tên cho con gái thật khó nghe…” Ta cố gắng giữ tỉnh táo, máu dưới thân gần như đã bị lửa thiêu khô.
“Tên hèn thì dễ nuôi…”
“…”
04
Tiếng trống chiêng rộn ràng cắt ngang dòng hồi tưởng của ta, bên ngoài tiếng chúc mừng ồn ào, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Dư bá mẫu kéo mẹ ta ra ngoài đi một vòng, rồi lại vội vã quay về.
Hai người, người tìm đồ trang sức thì tìm đồ trang sức, người lật quần áo thì lật quần áo, hận không thể lật tung cả căn phòng.
Ta hít mũi, cố kìm nén giọng nói hơi nghẹn ngào, hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
“Đình Ân ca ca của con đã về rồi, cưỡi ngựa cao đầu, vừa mới đến trước đầu phố.” Dư bá mẫu tính tình hào sảng, nói chuyện cũng rất sinh động “Ôi chao, đằng sau còn theo một đám lão già, như tiêm máu gà vậy, muốn bắt thằng bé về làm rể.”
“Ta nhìn kỹ lại, trên quán trà lâu ở ven đường ngồi đầy, dựa đầy những cô nương lớn nhỏ đang e thẹn, các cô nương đều trang điểm như tiên nữ, cũng đều nhìn chằm chằm vào Đình Ân ca ca của con.”
Mẹ ta cầm phấn hồng thoa lên khuôn mặt không còn chút máu của ta, mỉm cười nói: “Cho nên Từ Quân à, con cũng phải ra ngoài lộ diện mới được.”
Dư bá mẫu nhìn trái nhìn phải, cầm lấy mấy chiếc trâm vàng cài lên tóc ta “Đẹp đẽ một chút thì tốt, nhìn càng giống ta hồi trẻ.”
Mẹ ta cũng nhìn trái nhìn phải, chọn một bộ quần áo giản dị “Vẫn là giản dị một chút thì tốt, tránh quá phô trương, gây ra lời bàn tán.”
Dư bá mẫu vốn định phản bác vài câu nhưng bà luôn nói không lại mẹ ta, lại lặng lẽ đổi trâm vàng thành trâm ngọc “Hình như cũng đúng, hì hì.”
Kiếp trước hôm nay cũng náo nhiệt như vậy, lúc đó ta vui mừng khôn xiết chạy ra đón nhưng chỉ thấy người báo tin.
Nghe khách khứa bàn tán xôn xao, nói rằng Dư Đình Ân ở điện Kim Loan đã từ chối hôn sự với công chúa trước mặt mọi người, nói rằng mình đã sớm định hôn.
Vì vậy, chàng được hoàng đế và hoàng hậu khen ngợi, đặc biệt mở tiệc rượu khoản đãi trong cung, tiệc rượu này kéo dài hơn nửa tháng.
Sau đó, chính là tin tức chàng và công chúa ngày đêm ở bên nhau, nảy sinh tình cảm…