Báu vật - Chương 3
16
Tôi cứng ngắc ngồi ở chỗ đó, mắt thấy hắn sắp đi ra đại sảnh.
“Triệu tổng.”
Tầm mắt của tôi từ bóng lưng cao ngất của hắn chậm rãi trượt xuống.
Cuối cùng dừng lại ở cổ tay trái của hắn.
So với năm năm trước, nơi đó nhiều hơn một chuỗi hạt châu đàn mộc.
Vừa vặn che lại vết cắn cũ kỹ kia.
Không biết tại sao, tôi lại nhớ tới chuyện đã lâu đến mức gần như sắp bị tôi quên lãng kia.
Trong trí nhớ đã sớm mơ hồ nhớ tới một thiếu niên.
Khuôn mặt trắng nõn bẩn thỉu, bộ âu phục phẳng phiu trên người cũng đã sớm rối bời nhăn nhó.
Nhưng đôi mắt kia vẫn ngạo mạn lại quật cường.
Với tất cả sức mạnh của mình, hắn đẩy tôi ra một lần nữa và một lần nữa.
“Tồi tệ, đồ lừa đảo.”
“Các ngươi đều là người xấu!”
“Tôi sẽ không đi theo cô, mẹ tôi nói càng là phụ nữ xinh đẹp càng sẽ hay gạt người!”
Lần cuối cùng hắn đẩy tôi ra.
Tôi tức giận há miệng hung hăng cắn vào cổ tay hắn.
Máu tràn ngập trong miệng tôi.
Tôi hung hăng nhổ xuống, trừng mắt nhìn hắn:
“Đêm nay anh không theo tôi đi, ngày mai bọn họ sẽ bán anh vào trong núi, anh mãi mãi cũng đừng nghĩ về nhà!”
Hắn nắm cổ tay nhỏ máu, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Tôi không để ý tới hắn, xoay người đi lên núi.
Một lát sau, hắn đi theo.
Đêm đó mặt trăng thật to thật lớn, vẫn chiếu đường cho chúng tôi.
Tôi dẫn hắn vượt qua một ngọn núi, dừng bước.
“Anh từ con đường đó đi thẳng về phía trước, có thể đi tới thị trấn.”
“Đừng báo cảnh sát, gọi điện thoại cho người nhà anh, sau đó trốn đi, chờ bọn họ tới tìm anh.”
“Vậy còn cô.”
“Tôi phải trở về.”
“Cô không đi cùng tôi sao?”
“Không theo nữa.”
“Vì sao?”
“Tôi không nhớ nhà ở đâu, cũng không nhớ hình dáng của người trong nhà.”
“Cô đi về nhà tôi đi, về sau cô đi theo tôi.”
Tôi nhìn hắn, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc.
Nhưng tôi vẫn lắc đầu: “Tôi không đi được.”
“Nếu tôi không trở về, những cô gái kia đều sẽ gặp tai ương theo.”
“Nhưng cô trở về, cô thả tôi chạy, bọn họ sẽ đánh cô…”
Tôi khoát tay, cố gắng cười rạng rỡ với hắn: “Tôi bị đánh quen rồi, không sợ đau.”
“Tại sao lại thả tôi đi?”
“Ngoại hình của anh thật sự rất đẹp, nếu ba mẹ anh mất con, sẽ rất đau lòng.”
Nói xong, tôi đẩy hắn đi nhanh: “Anh đi nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian.”
“Cô tên là gì? Chờ tôi về nhà, tôi sẽ cho người tới cứu cô.”
“Tôi không có tên.”
Hắn cau mày suy nghĩ một chút “Vậy cô giữ cái này, sau này tôi đi tìm cô.”
Hắn kéo khóa bạc nhỏ trên cổ ra nhét cho tôi.
“Cô cất kỹ, nhất định phải chờ tôi.”
“Tôi sẽ cứu cô ra.”
“Cô phải chờ tôi.”
17
Triệu Dung Tranh quay người lại nhìn tôi, chờ tôi mở miệng.
Hồi ức cùng hiện thực chồng lên nhau rồi lại rất nhanh mơ hồ không rõ.
Nhiều năm trôi qua, tôi không thể nhớ được dáng vẻ của người thiếu niên đó.
Khóa bạc sau đó bị người ta cướp đi, hoặc là mất đi.
Khi đó tuổi còn quá nhỏ, bị đánh quá nhiều, cũng đã không còn nhớ rõ nữa.
Một dấu răng mơ hồ, không xác minh được gì.
Mà có một số giấc mơ, mơ một lần là đủ rồi.
Làm sao có thể hy vọng xa vời lần thứ hai.
Bỗng nhiên tôi tự giễu cười cười:
“Triệu tổng, có thể cầu xin anh để tôi trở về thu xếp ổn thỏa cho con gái tôi không?”
“Thu xếp ổn thỏa cho con gái tôi xong, muốn giết muốn róc thịt, đều tùy anh.”
“Tiết Phù.”
“Tôi cho cô một cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
“Nếu như cô có thể làm hài lòng tôi, tôi sẽ thả cô trở về đoàn tụ với con gái của cô.”
“Triệu tổng?” Tôi có chút không dám tin.
Giống như năm năm trước hắn nói muốn dẫn tôi đi, để cho tôi đi theo hắn, ánh mắt giống nhau.
Triệu Dung Tranh chẳng biết tại sao, khi chạm vào ánh mắt như vậy của tôi, thần sắc đáy mắt hắn tựa như ôn hòa trong chớp mắt.
Nhưng rất nhanh, lại khôi phục sự lạnh lẽo như thường.
“Mười ngày, nếu cô có thể làm vừa lòng tôi.”
“Tiết Phù, tôi sẽ tha cho cô một lần nữa.”
18
Hình như Triệu Dung Tranh vẫn thích gọi cái tên Tiết Phù này.
Tối hôm đó, hắn ấn tôi xuống giường.
Bóp cằm tôi ép tôi hùa theo nụ hôn sâu của hắn.
Hắn hôn thật sâu và nặng.
Lực đạo trên tay lại càng không thương tiếc.
Tôi nhớ đêm đầu tiên của chúng tôi.
Hắn kiên nhẫn chờ tôi tiếp nhận hắn.
Nhưng đêm nay thì khác.
Hắn giống như muốn nhìn tôi đau, nhìn tôi khóc.
Nốt ruồi đỏ nho nhỏ bị răng môi hắn mài mòn.
Một vòng dấu răng nhợt nhạt đỏ như máu, chói mắt mà lại kinh tâm.
Tôi gần như hít thở không thông, rồi lại nếm được khoái cảm khác.
Móng tay cào ra vết máu ở vai lưng bụng hắn.
Đêm dài tựa như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Cho đến khi ngoài cửa sổ lộ ra ánh nắng mờ nhạt.
Cổ họng tôi đã sớm khàn, gọi không ra tên của hắn.
Chỉ có thể dùng một đôi mắt đầy nước mắt, ấm ức nhìn hắn.
Triệu Dung Tranh cuối cùng cũng thỏa mãn, thoát ra, cũng không để ý tới tôi.
Tiện tay cầm áo ngủ lên, cầm bao thuốc lá ra sân thượng hút thuốc.
Hắn đã đi rất lâu, tôi không thể chịu đựng và ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau mở mắt ra đã gần giữa trưa.
Tôi đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt và cơ thể tôi, không khỏi ngây dại.
Năm năm nay, lần đầu tiên tôi nhìn thấy chính mình tỏa sáng rực rỡ khắp nơi như vậy.
Liền như một đóa phù cừ bị mưa tưới triệt để làm dịu.
Chỉ là khuôn mặt kia có bao nhiêu kiều diễm ướt át.
Trên cơ thể liền làm cho người ta “Không đành lòng nhìn”.
Hơn nữa trước ngực và eo mông đều là dấu vết ngón tay rối loạn.
Không có gì thay đổi so với 5 năm trước.
Thích nhất vẫn là những thứ này.
Nghĩ như vậy, lấy lòng hắn hình như cũng không tính là một việc khó.
19
Người hầu trong phòng nói Triệu Dung Tranh ở thư phòng xử lý công việc.
Tôi lấy trái cây và cà phê đã làm sẵn mang lên lầu.
Hắn mặc áo sơ mi trắng, đeo tai nghe ngồi trước máy tính.
Hình như là đang họp, thỉnh thoảng sẽ thấp giọng dùng tiếng Quảng hoặc là tiếng Anh đáp lại vài câu.
Tôi lặng lẽ đặt khay xuống, liền ngoan ngoãn tránh sang một góc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn làm việc.
Người đàn ông chăm chú giống như đặc biệt có mị lực.
Tôi nhìn nhìn, liền nhìn đến mê mẩn.
Cho đến khi hắn tháo tai nghe, cầm lấy cà phê, lại nhìn tôi: “Tiết Phù, cà phê nguội rồi.”
Tôi vội vàng đứng dậy đi pha.
Khi trở về, dường như hắn có chút mệt mỏi, tựa vào ghế xoay, nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi đặt cà phê xuống, đi tới phía sau hắn, ngón tay mềm mại đặt trên thái dương hắn.
Mái tóc đen nhánh của hắn cọ qua ngực tôi có chút ngứa.
Lực đạo trên tay tôi tăng thêm, thân thể cùng hắn dán sát hơn một chút.
Triệu Dung Tranh không mở mắt, giọng nói mệt mỏi: “Lại nghĩ nữa à?”
Tôi nào có nhìn người qua góc độ đó, nhưng vẫn là sự anh tuấn khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Đầu ngón tay từ huyệt thái dương của hắn trượt xuống, dọc theo sườn mặt của hắn đi xuống.
Cuối cùng trượt vào từ cổ áo mở rộng, chạm vào cơ bắp rắn chắc nóng bỏng.
Mà hơi thở nóng bỏng của hắn, cách một tầng quần áo mỏng manh trên người tôi, cùng nhịp tim dần dần chồng lên nhau.
“Triệu tổng…… Tôi đang lấy lòng anh.”
Triệu Dung Tranh vẫn nhắm mắt, nhưng ngón tay thon dài, cách áo sơ mi đè tay tôi lại: “Ngồi lên.”
20
Thư phòng của Triệu Dung Tranh là tông màu đen trắng xám đơn giản nhất.
Giống như lời đồn bên ngoài hắn lạnh lùng cấm dục.
Nhưng giờ phút này tại thư phòng rộng lớn này.
Lại có không khí nhu mị, ướt át mê ly.
Hắn biết cô sinh ra đẹp, dáng người càng đẹp.
Nếu không phải như thế, năm năm trước hắn cũng sẽ không bị cô lừa gạt xoay như chong chóng.
Nhưng năm năm sau, hắn đã qua tuổi ba mươi, cô cũng không còn là thiếu nữ mềm mại năm đó.
Nhưng so với năm năm trước còn đẹp hơn bảy phần.
Càng làm cho hắn ý loạn tình mê chính là.
Có lẽ là do đã từng sinh con, cô bây giờ ngược lại cực kỳ thoải mái.
Hắn muốn cô ngồi lên, cô cũng không biết xấu hổ mà ngồi lên.
Giống như là tuyết rơi đầy cây hồng mai bị người ta lay động cành cây.
Tuyết rơi ào ạt, lộ ra hồng mai mềm mại đỏ tươi.
Thanh âm cô dần dần càng lúc càng lớn.
Hắn lại không thể không hôn cô, ngăn chặn tiếng kêu làm cho người ta thần hồn điên đảo kia.
Đến cuối cùng tuyết tan thành nước xuân liên miên.
Gần như nuốt chửng hắn.
Triệu Dung Tranh đẩy cô lên bàn, hô hấp nặng nề.
Cô lại ôm lấy cổ hắn, dịu dàng gọi hắn:
“Triệu tổng…… Tôi có thể cầu xin anh một chuyện không?”
Lúc này miệng cầu xin hắn, hắn thật sự bị cô nắm chặt.
“Cầu xin cái gì.”
“Tôi muốn gọi video với Sơ Bảo, chỉ năm phút, hoặc ba phút…”
Ngón tay thon dài của hắn nắm lấy bắp chân tôi, đẩy lên cao.
Cúi người xuống, dùng đôi mắt tràn đầy dục sắc nhìn về phía tôi.
“Được.”
Tôi còn chưa kịp vui mừng, thanh âm đột nhiên đã bị đụng đến vỡ nát.
Giấy tờ trên bàn lộn xộn.
Giấy tờ bay đầy đất, không biết từ nơi nào nhiễm lên vết nước loang lổ.
Triệu Dung Tranh thích quan sát vẻ mặt trầm lặng của tôi.
Vốn hắn cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Cho nên hắn và cô mới là trời sinh một cặp.