Bầu Trời Ngàn Sao - Chương 4
Trong thời gian học đại học, để lo liệu cho tương lai, tôi tất bật làm mọi việc.
Bởi vì trong câu chuyện này, gia đình tôi sẽ phá sản, chỉ bằng một câu nói của Lục Tuệ.
Bố mẹ tôi nhờ vào mối quan hệ, ép Trần Lê phải cưới tôi, đảm bảo cuộc sống hậu vận của tôi không thiếu thốn.
Rồi cả tôi lẫn Trần Lê đều trở thành công cụ trên con đường tình yêu của Lục Tuệ và Triệu Tưởng.
Tôi cảm thấy, không thể đặt cược tất cả vào đàn ông, những gì Lục Tuệ nợ tôi, tôi phải tự mình lấy lại.
Vì vậy, tôi loanh quanh bên anh ta, bắt đầu cư xử vô cùng “lố bịch.”
Nói chuyện với tôi một câu cũng phải tốn vài triệu đồng.
Sau này, cứ gặp tôi là Lục Tuệ phản xạ có điều kiện, cúi đầu chuyển khoản. Tôi giữ tay anh ta lại:
“Em thấy như vậy phiền phức quá, chi bằng anh viết cho em một tấm séc, thanh toán một lần đi.”
Lục Tuệ nghiến răng: “Tôi thấy em đúng là điên thật rồi.”
Quay đầu lại, phát hiện Trần Lê đang đứng phía sau yên lặng nhìn tôi.
Hắn có nét đẹp dịu dàng hơn Lục Tuệ, đôi mắt hắn khi chỉ dõi theo tôi giống như chứa cả bầu trời đầy sao.
“Sao em không tìm anh?”
“Anh cũng có tiền, tiền của anh đều có thể đưa cho em.”
Tôi hơi lo lắng, mặc dù không biết liệu cốt truyện có thể thay đổi hoàn toàn không, nhưng tôi có còn kết hôn với Trần Lê hay không.
Nhưng mà…
Bộ dạng ngốc nghếch của hắn, như thể ai cũng có thể lừa được tiền của hắn vậy.
Tôi thật sự rất lo lắng.
“Ai muốn tiền của anh, anh cũng đưa sao?”
“Không.” Trần Lê thẳng thắn lắc đầu. “Nhà anh chỉ có mình anh là con, tất cả đều là của anh.”
“Anh đều muốn cho em.”
Nhìn Trần Lê, tôi có cảm giác như hắn bị tôi bỏ bùa vậy.
“Đừng như vậy.” Tôi nói. “Em còn chưa quyết định sẽ thích anh đâu.”
17.
Trần Lê thật sự khiến người ta phải sợ hãi. Chúng tôi còn chưa chắc về tương lai, vậy mà anh đã nói muốn dành cả tương lai của mình cho tôi.Tôi hỏi Trần Lê:
“Anh thích em đến vậy sao?”
Đôi khi tôi tự nghi ngờ, liệu có phải tôi đã “hạ bùa” anh không. Nhưng nếu biết hạ bùa, tôi nên thử với Lục Tuệ trước mới đúng.
Đúng là trời phạt mà, sao Trần Lê lại xuất sắc đến thế. Anh đẹp trai, dịu dàng, giàu có, lại còn yêu tôi.
Cuối cùng, việc yêu đương với anh diễn ra như một dòng nước chảy trôi, tự nhiên đến bước kết hôn.
Tôi vẫn không thể tin nổi.
“Giả dụ nhé, em nói là giả dụ thôi,” tôi bắt đầu, “giả sử gia đình em phá sản, mẹ em ép anh cưới em để trả ân tình, anh có cưới không?”
“Không ai ép được anh làm bất cứ điều gì.”
“Với lại, anh sẽ cưới em.”
“Dối trá.” Tôi nói.
Anh vẫn sẽ bị ép cưới tôi. Nhưng tình cảm của anh khi ấy không mãnh liệt như bây giờ, và anh cũng sẽ vì thế mà chết.
Tôi từng gặp Trần Lê khi còn bé. Là tôi thật sự, không phải cơ thể của nhân vật chính trong câu chuyện.
Hồi đó, mẹ tôi nấu ăn vẫn dở như thường lệ, nên tối đến, ba tôi lén dẫn tôi ra ngoài ăn khuya. Không may bị mẹ bắt quả tang, cuối cùng cả nhà cùng nhau ra ngoài ăn.
Đêm ấy, bầu trời trong và đầy sao. Quán ăn lề đường chỉ có lác đác vài bàn khách.
Nhân lúc ba không chú ý, mẹ dụ tôi ăn thử một miếng mực xào ớt cay.
Tôi cay đến chảy nước mắt, tay ôm ly sữa uống ừng ực.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy một cậu bé nhỏ nhắn ngồi ở bàn đối diện.
Cậu mặc đồ rất chỉnh tề, yên lặng nhìn tôi, rồi bất ngờ bật cười.
Cậu nói gì đó với người bên cạnh, rồi ngay lập tức chạy về phía tôi.
Trong lòng bàn tay cậu là những viên kẹo được bọc trong lớp giấy màu sặc sỡ. Cậu mỉm cười hỏi tôi:
“Cậu có muốn ăn kẹo không?”
Tôi trả lời:
“Tớ muốn ăn ba cái.”
Trần Lê đưa hết cho tôi.
Cậu bé có chút tiếc nuối:
“Cho cậu hết, cậu đừng khóc nữa nhé.”
Khi ấy tôi cứ nghĩ cậu chỉ tiếc kẹo thôi.
Tôi muốn mãi tin rằng cậu chỉ tiếc kẹo.
Nhưng thật ra, không phải như vậy.
“Nhà cậu ở đâu? Tớ có thể đến chơi với cậu không?”
“Ở Phủ Xuân Hòa. Tớ chờ cậu.”
Thành phố này không có Phủ Xuân Hòa, nhưng trong truyện thì có.
Căn biệt thự mà tôi tỉnh dậy, có tên là:
Phủ Xuân Hòa.
Ngoại truyện:
Tô Vân Lai là người thông minh nhất mà tôi từng gặp.
Nhiều cô gái gây ấn tượng ban đầu bởi vẻ ngoài xinh đẹp.
Tô Vân Lai cũng rất đẹp.
Nhưng điều khiến người ta chú ý đầu tiên lại không phải vẻ đẹp của cô ấy, mà là sự thông minh.
Cô ấy hiểu chuyện, khéo léo, thẳng thắn và tự tin. Dù đối mặt với người nóng tính như Lục Tuệ hay những nhân vật lớn, cô vẫn luôn bình thản như không.
Cô ấy từng nhiều lần hỏi tôi, vì sao lại thích cô ấy.
Nhưng tôi chưa từng trả lời.
Bởi tôi không biết phải nói sao.
Tôi đã gặp cô từ rất lâu trước đây.
Đôi khi, tôi có cảm giác như mình bị đưa đến một nơi xa lạ. Dù mọi thứ ở đó vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Ở đó không có tôi, nhưng có Tô Vân Lai.
Tôi đã nhìn cô ấy trưởng thành, tỏa sáng, lớn lên trong tình yêu.
Tôi nghĩ, cô ấy nên như thế.
Sau này, tôi không còn bị đưa đến những nơi xa lạ nữa, nhưng thế giới của tôi bỗng có một cô gái tên Tô Vân Lai.
Cô ấy như thể vốn thuộc về nơi này. Gia đình chúng tôi dường như là bạn lâu năm.
Mọi người đều có ấn tượng như vậy.
Chỉ riêng tôi thì không.
Cô ấy đến từ một nơi khác. Nhưng dù thế, cô ấy vẫn quen thuộc với tôi.
Lần đầu gặp cô ấy, khi thấy cô ấy lao nhanh đến trước mặt mình, hào hứng hỏi:
“Anh đẹp trai, có thể kết bạn WeChat không?”
Tôi chỉ ngẩn người một lúc, rồi mỉm cười gật đầu.
“Lâu rồi không gặp, Vân Lai.”