Bất Phục - Chương 1
1
Ngày Tết Hoa Triều, thế tử phủ Quốc công là Tống Thời Ngôn hống hách đến lui hôn.
“Thẩm An Bắc, ngươi nhìn xem bản thân mình có đức hạnh gì!”
“Bàn chân thì to lớn thô kệch, xấu xí vô cùng, lấy đâu ra nửa điểm dáng vẻ của khuê nữ nhà cao cửa rộng?”
“Loại người như ngươi, làm tôi tớ hầu hạ ta còn thấy hèn mọn không xứng, lấy tư cách gì mà đòi làm thê tử của ta chứ?”
Ta nhấp một ngụm trà, nhướng mắt bình thản đáp:
“Vậy theo lời ngươi, người nào mới xứng làm thê tử của ngươi đây?”
“Tất nhiên phải là một giai nhân, chân ba tấc vàng rồi!”
Tống Thời Ngôn hách dịch ngồi trước mặt ta, trừng mắt nhìn ta một cách dữ dằn.
“Ngươi nhìn xung quanh xem, có tiểu thư nhà nào đàng hoàng mà lại không bó chân chứ?”
“Chỉ cần bó chân ba tấc vàng đẹp đẽ, thì cho dù là dung mạo bình thường, thân hình tầm thường cũng sẽ nổi tiếng khắp nơi.”
Hắn ta dừng lại một chút, cố ý liếc nhìn đôi chân của ta.
“Ngược lại, cho dù là trán cong mày ngài, môi son răng trắng, chỉ cần dưới váy thuyền sen dài một thước, thì có ích gì?”
Ta mỉm cười khẽ khàng, lạnh lùng nhìn hắn ta:
“Ta từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc, mười bốn tuổi đã theo cha ra trận gi.ết giặc, lập được nhiều chiến công.”
“Chẳng lẽ danh hiệu “Nữ Sắt” khiến man di khiếp sợ còn không bằng một đôi bàn chân nhỏ sao?”
Lời còn chưa dứt, Tống Thời Ngôn đã vọt ngay dậy.
“Hừ, Thẩm An bắc, ngươi còn có mặt mũi mà nhắc đến chuyện này sao?”
“Tiểu thư khuê môn vốn dĩ phải cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, sống giản dị khép kín, không hỏi chuyện đời. Nào có giống ngươi, suốt ngày ra ngoài phô trương thanh thế, đi.ên cuồng không chịu được!”
“Ta nghe nói ngươi còn đích thân giúp những tên nam nhân khác rửa vết thương, thay thuốc. Ngươi chẳng lẽ không biết “nam nữ thụ thụ bất thân” hay sao?”
“Lẳng lơ, bất trinh như vậy, còn dám mơ tưởng gả vào phủ Quốc công, thật là ảo tưởng!”
Ta: ?
Thay thuốc cho thương binh mà lại trở thành hành vi “không đứng đắn, không biết lễ nghi”?
Cái thứ logic quần què gì vậy?
Tên này ăn phải quả óc chó nên đầu cũng bị cửa kẹp luôn à?
Bực mình không muốn đôi co với hắn ta, ta giơ tay định cho hắn một quả đấm thân thương.
Đúng lúc này, biểu muội Thẩm An Nhiên bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển đến gần, giọng nói thánh thót như chim hoàng yến.
“Thời Yến ca ca, biểu tỷ lại làm huynh giận à?”
Nàng mỉm cười e ấp, vô tình vén tà váy, lộ ra đôi hài cong tinh xảo.
Bên trong đôi hài cong, là đôi bàn chân nhỏ nhắn mà Tống Thời Ngôn yêu nhất.
Tống Thời Ngôn nhìn chằm chằm vào tà váy của nàng, ngẩn người hồi lâu, mới cười hì hì nói:
“Bất kể bực mình đến đâu, chỉ cần nhìn thấy An Nhiên muội muội là liền tan biến hết sạch.”
Biểu muội bước đi với dáng vẻ e ấp, mảnh mai, thân hình yếu đuối như liễu rủ, thật đáng thương. Nhìn mà xót xa!
Nói xong, sắc mặt hắn ta bỗng thay đổi, cố ý liếc nhìn ta một cái.
“Khác xa với một số người nào đó, đi lại hùm hùm như hổ, thân hình vai u thịt bắp, thật ghê tởm!”
Haha.
Tống Thời Ngôn, nhà ngươi có biết từ lịch sự đánh vần như thế nào không?
Ta còn chưa có làm gì ngươi đâu.
Đột nhiên thấy ngứa tay quá đi.
2
Thẩm An Nhiên nở nụ cười phong tình vô hạn, nhẹ nhàng ấn tay ta, quay đầu tiếp tục nhìn Tống Thời Ngôn với vẻ dịu dàng, trìu mến.
“Thời Yến ca ca thích kiểu con gái nào?”
“Là như vậy sao?”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng vén tà áo trắng như tuyết, lộ ra đôi hài cong cong nhỏ nhắn xinh xắn.
Tấm vải quấn chân màu xanh lam được nàng nhẹ nhàng gỡ từng lớp.
Một đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn… hiện ra trước mắt.
Đây… đây chính là “Tam Thốn Kim Liên”* trong truyền thuyết?
*”Tam Thốn Kim Liên” (三寸金莲): Đây là một cụm từ tiếng Trung dùng để mô tả đôi chân nhỏ nhắn của phụ nữ Trung Quốc thời xưa, do phong tục bó chân. “Tam Thốn” (三寸) nghĩa là ba tấc, tượng trưng cho kích thước nhỏ bé của đôi chân. “Kim Liên” (金莲) nghĩa là hoa sen vàng, tượng trưng cho vẻ đẹp thanh tao, quý phái.
Chỉ trong chốc lát, ta đã lấy lại bình tĩnh.
Nàng ta đang làm gì vậy?
Bàn chân nhỏ bé của nữ nhân chỉ được dành cho phu quân mình xem mà thôi, sao có thể phô bày bừa bãi như thế?
Nàng ta cũng ăn phải quả óc chó rồi sao?
Mang đầy bụng nghi ngờ, ta nhìn chằm chằm Thẩm An Nhiên.
Chính xác mà nói thì, Thẩm An Nhiên này đã không còn là Thẩm An Nhiên ban đầu nữa.
Thẩm An Nhiên là biểu muội xa của ta.
Ba năm trước, cha mẹ nàng qua đời, nàng mới phải đến phủ Tướng quân tá túc.
Nửa tháng trước, sau khi suýt bị ch.ết đuối, cơ thể của nàng đã bị một nữ nhân xuyên không có hệ thống chiếm giữ.
Và ta cũng vô tình có được khả năng đọc suy nghĩ, có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng.
Từ cuộc trò chuyện giữa nàng ấy và hệ thống, ta vô tình biết rằng nàng được tạo ra chỉ để “đè bẹp” ta.
Một ngày trước, hệ thống lặp đi lặp lại những lời dặn dò, là phải dứt khoát thực hiện bước đầu tiên để có thể “đè bẹp” ta.
Nhìn hai người đang âu yếm nhau trước mặt, một tia sáng lóe lên trong đầu ta:
Liệu “đè bẹp” mà hệ thống sắp xếp có phải là cướp đi vị hôn phu này của ta không đây?
Thật nực cười, chỉ là một tên nam nhân nông cạn, dâm ô mà thôi, ai thèm quan tâm chứ?
Thà rằng ngươi cướp đi cún cưng của ta ta còn buồn hơn đó!
Cô gái xuyên không ngây thơ này sẽ không bị hệ thống lừa chứ?
Đang thầm nghi ngờ trong lòng, Tống Thời Ngôn lại lộ vẻ điê.n cuồng.
Yết hầu hắn ta lăn lên lộn xuống, cảm tưởng như sắp lao tới ôm bàn chân nhỏ bé của biểu muội ta vào lòng rồi nh.ai n.uốt luôn rồi.
“Mềm mại như ngọc, dáng người thon thả.”
“Bước đi nhẹ nhàng như hoa sen.”
“An Nhiên muội muội, đôi bàn chân ngọc ngà của muội giá trị ngàn vàng đấy!”
Cái gì?
Chỉ có vậy thôi?
Mà trị giá ngàn vàng?
Ta mở to mắt, nhìn kỹ hơn đôi chân nhỏ nhắn của Thẩm An Nhiên.
Thành thật mà nói thì, đây là lần đầu tiên ta nhìn cận cảnh bàn chân của một nữ nhân khác.
Bốn ngón chân cùng với lòng bàn chân bị g.ãy, cong về phía lòng bàn chân, vặn vẹo biế.n dạ.ng, cả bàn chân trông giống như một búp măng.
Có vẻ như còn có một mùi hương kỳ lạ nào đó.
Đây… đây chẳng phải là hai cái móng giò luộc chín hay sao?
Ngoài việc vặn vẹo đến bi.ến th.ái ra, thì có chỗ quái liên quan đến từ “đẹp” vậy?
Với đôi chân như vậy, đi lại còn khó khăn, huống hồ gì cưỡi ngựa đánh trận?
Ta thầm chê bai trong lòng, nhưng Tống Thời Ngôn đã bị mê muội đến thần hồn điên đảo.
Hắn ta quỳ gối một nửa trên mặt đất, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đôi chân nhỏ bé biến dạng.
“An Nhiên muội muội, chỉ có nàng mới xứng đáng với ta. Ta nguyện ý cưới nàng làm vợ.”
“Còn tỷ tỷ nàng, để cho nàng ta làm thiếp đi!”
“Ta đây cảm ơn tổ tiên mười chín đời nhà ngươi! Ai thèm làm thiếp cho loại ngu ngốc như ngươi!”
“Cái loại ngu ngốc thi.ểu năng như ngươi, một nhát kiếm ta chém được người 5 ngươi luôn đó, hiểu không?”
Tiếng hệ thống vang lên trong đầu Thẩm An Nhiên:
“Ký chủ, người không được yêu mới là kẻ thứ ba, đừng mang gánh nặng tư tưởng gì cả, nhanh chóng cướp đi vị hôn phu của nàng ta đi.”
Tuy nhiên, vẻ ngoài của Thẩm An Nhiên vẫn tỏ ra yếu đuối, dịu dàng, nàng nhìn Tống Thời Ngôn với ánh mắt đắm đuối.
Nhưng trong lòng lại luôn c.hửi bới, c.ãi cọ với hệ thống.
“Nghe cái logic này của mày, chắc là trực tràng mày thông với đại não đúng không?”
“Mày không phải chỉ không có gánh nặng tư tưởng không đâu, mà liêm sỉ cũng không có nốt!”
“Dù được yêu đến đâu thì con giáp thứ 13 mãi mãi vẫn là con giáp thứ 13. Đừng có chơi trò chữ nghĩa để che đậy sự dơ bẩn của nhà mi!”
“Hơn nữa, cướp một tên đàn ông tồi tệ như ch.ó giống tên này mà tính là “đè bẹp” nàng ta cái gì hả?”
“Cái thể loại đàn ông kh.ốn nạn bẩn thỉu như vậy, ném xuống mương cũng không ai thèm vớt, vậy mà nhà mi dám bắt ta phải đi dụ dỗ hắn, để hắn ta ở đó mà đắc ý. Ta lại cảm ơn nhà mi nhiều quá!”
“Ép ta chinh phục cái loại đàn ông này, thà ngươi bắt ta ăn c.ứt luôn cho rồi! Rốt cuộc là đứa nào thiết kế ra cái hệ thống th.iểu năng trí tuệ như nhà ngươi vậy, rồi cả cái đôi chân xấu xí này nữa???”