Bất Khí Xuân Quang - Chương 3
Kể từ khi rời khỏi Vũ Thành, mỗi lần nửa đêm tỉnh giấc, ta đều vô thức nhìn đôi mắt cầu xin này thành một người khác.
Nếu kiếp trước ta có thể phát hiện ra, về bản chất hắn và Thẩm Khí không phải là một loại người thì cũng sẽ không đi đến bước cuối cùng như vậy.
Ta dùng sức đẩy mạnh, đẩy đầu hắn sang một bên, rồi khẽ nói:
“Ngươi, cũng, xứng sao?”
Đợi đến khi giá trị cuối cùng của Tạ Lan mất đi, ta sẽ trả lại gấp trăm lần kiếp trước.
Nợ nần, phải tính từng khoản một.
Ta quay người kéo rèm lều, định đuổi Tạ Lan đi, nhưng đột nhiên dừng lại.
Ngọn đuốc cháy sáng, ánh trăng trong trẻo.
Trong bóng tối mờ ảo, Thẩm Khí đứng ở trướng bên cạnh, tay cầm một cuốn binh thư có nhiều chú thích chi tiết.
Bóng tối kéo dài.
Không nhìn thấy vẻ mặt dưới lớp mặt nạ của hắn.
Từ góc độ này của hắn, chỉ có thể nhìn thấy Tạ Lan quần áo xộc xệch, nằm rạp trên mặt đất, khóe mắt đỏ hoe.
Ta dừng lại một lúc, tiến lên nắm lấy cổ tay hắn một cách tự nhiên: “Đợi lâu chưa?”
6.
Trên đường đến lều của Thẩm Khí, hắn vẫn im lặng.
Dường như từ khi ta cứu hắn, hắn vẫn luôn như vậy.
Ta thắp nến: “Đã có chuyện, sao không vào tìm ta?”
Thẩm Khí vô thức nắm chặt một góc binh thư, khô khan nói: “Sợ làm phiền chuyện tốt của tướng quân.”
Giọng nói của hắn đã thay đổi rất nhiều.
Ta đoán có lẽ là đã bị hạ độc, nếu không thì cũng là thanh quản bị tổn thương.
Chỉ nghe hắn cẩn thận nói một câu như vậy, trong lòng ta liền bùng lên một cơn giận dữ vô cớ.
Không biết giận thế đạo này, hay giận chính mình.
Hay là giận…
Kiếp trước Thẩm Khí, hẳn đã suy nghĩ những gì, lại hiểu lầm bao nhiêu chuyện?
Ta nhìn hắn chằm chằm: “Ta đúng là có muốn thành việc tốt với một người.
“Nhưng không phải Tạ Lan.”
Ta chậm rãi nói: “Đáng tiếc, người đó đã chết từ năm năm trước, ngay cả thi cốt cũng không còn.”
Thẩm Khí cúi đầu, tay không những không buông ra mà còn nắm chặt hơn, giấy cũng hơi biến dạng.
Hắn nhỏ giọng nói: “Thì ra là vậy, là thuộc hạ hiểu lầm. Nhưng tướng quân đã nguyện ý nói những lời này với thuộc hạ, vậy có một câu không biết có nên nói hay không.”
Ta ôn tồn nói: “Nói.”
“Biết chuyện đã qua không thể truy đuổi.”
Thẩm Khí nói rất chậm, cũng rất nghiêm túc: “Tướng quân không cần vì một người chết mà đau lòng.”
Ta dứt khoát ngắt lời: “Quên không được.”
Giọng nói của Thẩm Khí đầy khô khốc, qua lớp mặt nạ càng thêm nặng nề: “Người là tướng quân, cũng là công chúa, thân phận cao quý không gì sánh được, trời cao biển rộng, về sau đường dài thăm thẳm, trên đời này có vô số nam nhi tốt, người xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.”
Sự tự ti luôn kéo con người ta lại, khiến tình yêu cũng trở nên quanh co.
Chúng ta rất giống nhau, đều vì chút kiêu hãnh còn sót lại mà chống đỡ để tiến về phía trước.
Nhưng hết lần này tới lần khác thứ ta không thể quên nhất, chính là dáng vẻ này.
Mặt nạ bằng đồng chỉ để lộ đôi đồng tử.
Các tướng sĩ đều trêu chọc hắn, ngay cả kiếp trước của ta, cũng từng đùa hỏi, không biết Thẩm tướng quân có tướng mạo như thế nào, không dám để người khác nhìn thấy, có phải rất xấu không?
Không phải.
Ngược lại, dung mạo tuyệt đẹp, không ai sánh bằng.
Tạ Lan chỉ được ba phần thần thái của hắn.
Ta mềm lòng với Tạ Lan, cũng vì như vậy.
Bởi vì đã từng vô số lần nhìn xuyên thấu qua đôi mắt của Tạ Lan mà nghĩ:
Trước khi chết, hắn có cầu xin như vậy không, có nghĩ đến việc có ai cứu hắn không?
Bây giờ, ta đã biết câu trả lời.
Hắn sẽ không.
Chân hắn có thể què.
Mặt hắn có thể bị xăm mặt, khắc chữ “Tặc”.
Hắn có thể thất vọng nghèo túng, có thể tự xưng là bỏ đi, có thể vì chút kiêu hãnh còn sót lại mà âm thầm che giấu, không cho ta phát hiện.
Nhưng tuyệt đối sẽ không cầu xin, không bán thảm xin tha thứ.
Câu trả lời của hắn là con dao găm lướt qua cổ.
Là sự kiêu hãnh không chút do dự đâm vào tim, thà chết chứ không chịu nhục.
Vì vậy, ta ra tay nhanh như điện, giật phăng mặt nạ của hắn.
Ta nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của hắn, nhìn hắn che mặt định bỏ chạy.
Ta kéo chặt hắn: “Bạch Tử Độ, ta không muốn những điều tốt nhất.”
“Ta chỉ muốn ngươi.”
Ta hung hăng hôn lên môi hắn, một nụ hôn vượt qua hai kiếp, nhưng lại khiến hắn hoảng sợ, vô thức đẩy ra.
“Không.
“Con của tội thần, kẻ đáng chết, sao dám si tâm vọng tưởng?”
Thẩm Khí giãy giụa đến mức môi răng đều bật máu, hắn hoảng loạn bỏ chạy: “Khí* không dám, tướng quân nên nghỉ ngơi.”
* KHÍ: bỏ đi, vứt đi
Ta cúi đầu, một lần nữa kéo hắn lại.
“Đây là lều của ngươi.
“Ta đi.”
Thẩm Khí che chữ khắc ở khóe mắt mình, đột nhiên nhắm mắt lại.
Hắn nói: “Ta đi, thật xin lỗi, điện hạ.”
Ta nhìn bóng lưng hắn, sờ lên đôi môi vẫn còn vết máu.
Hắn gọi ta là điện hạ.
Nhưng lại gọi mình là Khí.
Người bị bỏ rơi.
Hắn thừa nhận thân phận, nhưng lại không dám quay về như trước.
Ai còn biết chàng thiếu niên họ Bạch kinh diễm tuyệt luân năm nào ở Vũ Thành?
Hắn vốn không tên là Thẩm Khí.
Nhiều năm trước, ở Vũ thành, hắn tên là Bạch Tử Độ.
Độ, nghĩa là trở về.
Nụ hôn ngây ngô, bối rối, không có chút phép tắc nào, thậm chí còn mang theo chút mùi lưu huỳnh sắt thép trong quân doanh.
Đưa ta trở về Vũ thành năm đó.
Tính ra, đây là nụ hôn thứ hai của chúng ta.
7.
Lần đầu tiên ta gặp Bạch Tử Độ là khi có người báo quan.
Lúc đó, người nắm quyền vẫn là phụ hoàng chưa băng hà.
Hai nho sinh vì biên quan mấy năm nay càng ngày càng không yên ổn mà tranh cãi không ngớt, ầm ĩ đến mức không thể hòa giải.
Một người tay trái cầm bình rượu, một người tay phải cầm ghế.
Đều là học sĩ đã đỗ đạt, phủ doãn không dám coi thường, đá bóng qua đá bóng lại, cuối cùng thành ra ta dẫn người đi thay phụ hoàng xem thử.
Xa xa đã nghe thấy một đám nho sinh cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.
Chỉ có hắn được mọi người vây quanh, lại có thể điều hòa mọi chuyện đâu ra đấy, thỉnh thoảng lại chen vào nói vài câu.
Nghe lý lẽ của một người xong, hắn liền trầm ngâm: “Bắt đầu không vững chắc, cuối cùng ắt sẽ héo úa. Ngươi chủ hòa, có mấy phần đạo lý. Nền tảng không vững, hao tổn sức dân, bách tính lưu lạc khắp nơi, khổ không thể tả. Người làm vua, đúng là nên lo cho dân sinh, tính kế lâu dài.”
Nho sinh được khen ngợi hừ hừ thở mạnh qua lỗ mũi.
Bạch Tử Độ phe phẩy quạt xếp, nghe lý lẽ của một người khác, lại trêu chọc: “Nghi ngờ hành động thì không có danh tiếng, nghi ngờ sự việc thì không có công lao. Ngươi chủ chiến, cũng không tệ. Bó tay bó chân, mặc cho người khác chém giết, chỉ khiến cho khí thế ngạo mạn càng tăng. Tính tình người Bắc Lộc tàn bạo, nếu cứ tiếp tục như vậy, không nhổ cỏ tận gốc, ắt sẽ rơi vào thế bị động, liên tục bị xâm phạm.”
Một nho sinh khác ngẩng cao khuôn mặt đỏ bừng.
Lũ nho sĩ này, trái một câu, phải một câu, lúc kích động thì nước bọt văng tung tóe.
Ta đến đúng lúc nghe Bạch Tử Độ nói một câu như thế này:
“Đạo lý trên đời này, quan điểm khác nhau, tranh luận không dứt, mỗi người có lý của riêng mình. Cho nên Bạch mỗ thấy, nói không bằng làm.”
Hắn hứng khởi xắn tay áo, ngồi xuống một cách đường hoàng: “Nếu thật sự muốn bảo vệ đất nước, Bạch mỗ sẽ là người đầu tiên đến biên cương, giết người Bắc Lộc.
“Các vị huynh đài.”
Hắn hào khí ngất trời: “Ai cùng đi?”
Ta đáp lại hắn bằng một tiếng cười nhẹ và cả hội trường im phăng phắc.
Ta dẫn theo thị vệ mang đao, miễn đi hành lễ, đối với hắn nảy sinh hứng thú rất lớn.
Ta cười nói: “Ngươi đúng là dám nói.”
Bạch Tử Độ sửng sốt một chút, sau đó buông chân đang bắt chéo xuống, nghiêm mặt khiêm tốn nói: “Bạch mỗ không dám.
“Trên đời này có mười phần đạo lý, cũng chỉ dám nói tám phần mà thôi.”
Vừa kiêu ngạo vừa khiêm tốn, kiêu căng tự phụ.
Ta đột nhiên bị chọc cười, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng ngứa ngáy.
Những năm gần đây, Vũ thành xa hoa dâm dật, phong khí an dật thịnh hành.
Thiếu niên tài tử, cãi nhau ầm ĩ, miệng lưỡi trơn tru.
Dám thật nói chuyện, có tài thật, ngày càng ít.
Vì vậy, ta nói: “Bản cung phụng mệnh bình loạn, người lại khuyên nhủ họ thay cho bản cung trước. Để tỏ lòng cảm tạ, bản cung mời ngươi đến Bát Tiên Cư thế nào?”
Bạch Tử Độ nhìn ta một lúc, mặt hơi đỏ nói: “Công chúa mời, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ngày hôm đó ở Bát Tiên Cư, chúng ta trò chuyện suốt đêm.
Thế lực họ Bạch rất lớn, bên cạnh Bạch Tử Độ cũng có nhiều người nịnh bợ hắn.
Điều đáng quý là hắn không giống mấy người huynh đệ của hắn, được nâng niu quá mức nên phóng túng, đắm chìm trong tửu sắc.
Ngược lại, hắn đầy nhiệt huyết, một thân khí khái.
Nói chuyện một lúc, trong lòng ta càng ngày càng ngứa ngáy.
Khi trời vừa sáng, ta mở rộng tấm bản đồ thường mang theo trong lòng, đặt lên bàn, đầu ngón tay chỉ vào vùng biên cương.
“Ngươi có đầy bụng kinh luân, cùng đám chỉ biết bàn binh trên giấy, làm loạn phong hoa tuyết nguyệt kia, thật đáng tiếc. Không bằng cùng bản cung bàn luận về việc trị quốc an bang, binh pháp trong quân đội thế nào?”
Bạch Tử Độ trầm ngâm một chút, vui vẻ đồng ý.
Sau đó, ta và hắn kết thành tri kỷ.
Chúng ta thảo luận về quân pháp, thường có ý kiến trái ngược nhau.
Ta nói hắn dùng kế nhanh chóng, hấp tấp, như ngựa hoang thoát cương.
Hắn nói ta dùng binh trước sau lo lắng, như rùa đen rụt cổ.
Càng quen thuộc, chúng ta càng thường cãi nhau dữ dội.
Lần cuối cùng ta gặp hắn, là ngày hôm sau ta sắp đến biên quan.