Bảo Vệ Bạn Thân Khỏi Cặn Bã - Chương 4
7.
Trên tường thổ lộ tối qua, khoảng hai giờ sáng, có một bức ảnh chụp tôi và Trình Ngữ Vi tay trong tay đi đến khách sạn.
Chú thích có nội dung: “Một cô gái họ Trình, sinh viên năm nhất Khoa Khoa học Máy tính, đã xem một bộ phim và ăn tối với bạn trai máy rút tiền của mình. Sau đó, quay lại và đi ngủ trong phòng với người được gọi là chị em tốt, họ Vu. Thật kinh tởm. Rẻ quá phải không?”
Dưới bức ảnh có rất nhiều dấu chấm hỏi, theo sau là một số người được gọi là người trong cuộc đưa tin.
“Mối quan hệ giữa hai người họ chưa bao giờ là bí mật. Dù ở trong lớp hay đi vệ sinh, họ hầu như luôn dính chặt vào nhau.”
“Nhân tiện, để che đậy mối quan hệ này, cô gái nọ đã tìm bạn trai. Nhìn những bức ảnh họ đăng trên WeChat, về cơ bản mỗi buổi hẹn hò đều có ba người. Chậc, chậc, chậc, người đàn ông đó chỉ là một máy rút tiền thảm hại.”
“Thật khốn nạn. Hai người phụ nữ này cùng nhau lừa dối người đàn ông đó. Mùi hôi đến mức tôi không thể chịu nổi (nôn mửa).”
Những ý kiến dư luận trên đều mang tính phiến diện và phản cảm.
Sắc mặt Trình Ngữ Vi tái nhợt, ngơ ngác, vô thức giải thích ở phần bình luận: “Không, tôi và Yến Yến chỉ là bạn bè thôi, không phải như mọi người nghĩ đâu! Hôm qua, chúng tôi đi xem phim và về khách sạn sau khi đã quá muộn. Chúng tôi đến khách sạn cũng đã đặt hai phòng!”
Cô ấy lo lắng đến mức tay cô ấy run lên khi gõ chữ. Cô ấy vừa gõ xong và chuẩn bị gửi đi, tôi đã giữ tay cô ấy lại.
“Yến Yến ! Đừng lo lắng, chúng ta chỉ cần giải thích thôi.”
Trình Ngữ Vi cố gắng hết sức để nở một nụ cười để an ủi tôi.
Việc giải thích ở đây có thực sự có ích sao? Tôi không chắc.
Họ có thể bôi nhọ tình bạn của tôi với Trình Ngữ Vi chỉ bằng một bức ảnh và một câu nói.
Bây giờ tôi và Trình Ngữ Vi có nói gì hay giải thích gì cũng vô ích, họ cũng không nghe.
Và ưu tiên hàng đầu không phải là giải thích mối quan hệ của tôi với Trình Ngữ Vi cho những người không quan tâm.
“Vi Vi, chúng ta tới cửa khách sạn này đã là hai giờ sáng.”
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Lúc này ai sẽ chụp ảnh chúng ta và đăng lên mạng?”
Trình Ngữ Vi sửng sốt và hồi lâu không hiểu tôi muốn nói gì.
Tôi thở dài, tiếp tục hướng dẫn cô ấy: “Chỉ bằng một bức ảnh mờ chụp từ phía sau, làm sao đối phương có thể biết là hai chúng ta?”
Trên tường thổ lộ có rất nhiều thông tin về tôi và Trình Ngữ Vi.
Trình Ngữ Vi ngơ ngác nhìn tôi, trong mắt có chút lo lắng cùng khẩn trương: “Có ý gì?”
Cô ấy hiểu ý tôi nhưng trong tiềm thức lại không tin.
“Không thể nào.” Trình Ngữ Vi mím chặt môi, vẻ mặt cô ấy nhìn tôi cực kỳ phức tạp, như thể một giây sau cô ấy sẽ khóc.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu gõ chữ trên màn hình điện thoại.
“Chắc chắn không phải là Hạ Chính Thanh. Anh ấy biết tớ và cậu là bạn tốt.” Trình Ngữ Vi vẫn đang cố gắng bảo vệ Hạ Chính Thanh.
Tôi thở dài, ngoài Hạ Chính Thanh, tôi thực sự không nghĩ ra ai có ác cảm với tôi và Trình Ngữ Vi.
Lúc hai giờ sáng lang thang bên ngoài, tình cờ đi tới cửa khách sạn và chụp ảnh. Bức ảnh lại được đăng lên tường thổ lộ của trường.
Tin nhắn vừa gửi qua điện thoại di động đã nhanh chóng được phản hồi.
Tôi mở bức ảnh bên kia xem, sau đó đặt ảnh chụp màn hình trước mặt Trình Ngữ Vi.
“Tớ có quen một người bạn trực diễn đàn ở trường chúng ta. Tớ đã nhờ cô ấy chụp màn hình xem hai giờ sáng ai là người đăng lên tường thổ lộ. Trên đây là ảnh chụp màn hình hình đại diện và tài khoản QQ của người đóng góp.”
Người tung tin có chút thông minh, hắn đang dùng một tài khoản ảo.
Nhưng khi vào ảnh đại diện vẫn có thể thấy hắn thích chơi bóng rổ và chơi Vương giả.
Ngoài ra còn có một ảnh chụp màn hình trong Vương giả, trên đó có ID của hắn “Hạ đại gia”.
Tất cả bằng chứng đều chỉ về Hạ Chính Thanh, cho dù Trình Ngữ Vi không tin thì trái tim cô ấy cũng phải dao động.
“Nhưng anh ấy không có lý do gì để làm chuyện như vậy.”
Trình Ngữ Vi mím môi: “Tớ gọi điện cho anh ấy để hỏi rõ ràng.”
Trình Ngữ Vi cầm điện thoại di động gọi đi.
Tôi không ngăn cản cô ấy vì tôi biết tên cặn bã kinh tởm Hạ Chính Thanh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.
Không biết lần này hắn sẽ lấy cớ gì để đối phó với Trình Ngữ Vi.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, giọng nói của Trình Ngữ Vi trong điện thoại đột nhiên nghẹn ngào nức nở.
“Anh rõ ràng biết chuyện gì xảy ra!”
“Vậy bây giờ anh không tin em à? Anh định chia tay với em sao?”
8.
“Làm sao anh biết mối quan hệ của em là gì?”
Giọng nói có chút giễu cợt của Hạ Chính Thanh phát ra từ điện thoại di động của Trình Ngữ Vi.
Trình Ngữ Vi tức giận đến toàn thân run rẩy, còn chưa kịp cúp điện thoại, Hạ Chính Thanh lại lên tiếng: “Em nói là bạn tốt, là bạn bè mà ngủ chung phòng?”
“Anh là bạn trai của em, anh đi mua sắm và xem phim với em, nhưng em lại bỏ đi cùng Vu Yến vào đêm đó mà không hề quay đầu lại. Em muốn anh nghĩ gì?”
Trình Ngữ Vi tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng cô ấy lại vụng về, chưa kịp phản bác đã bị Hạ Chính Thanh ép buộc.
“Nếu em không muốn chia tay cũng được, vậy chia tay với Vu Yến đi. Chúng ta sẽ không chia tay.”
Tôi đã hủy hoại rất nhiều việc tốt của hắn, Hạ Chính Thanh quyết tâm loại tôi ra khỏi cuộc đời Trình Ngữ Vi.
Thấy Trình Ngữ Vi không nói chuyện, đầu bên kia điện thoại cười nói: “Nếu em cắt đứt với cô ta, anh sẽ giải thích cho em trên tường thổ lộ, thế nào?”
“Vi Vi, em mới là sinh viên năm nhất, em không muốn bị chỉ trích là đồng tính trong ba năm tới, phải không?”
Nghe Hạ Chính Thanh đe dọa và xúi giục, tôi cười khẩy trong lòng.
Người đàn ông này thực sự không ra gì.
Đầu tiên hắn ném Trình Ngữ Vi lên sân khấu, sau đó nói rằng hắn có thể giúp một tay miễn là cô ấy trả một cái giá nhỏ.
Trình Ngữ Vi lo lắng nhìn tôi và nhắn tin cho tôi trên điện thoại di động: “Yến Yến, vấn đề vẫn chưa quá mức, tớ sẽ giả vờ đồng ý với yêu cầu của anh ấy để anh ấy làm rõ cho chúng ta trước.”
Cô ấy cũng lo lắng đến mức không nghĩ tới, đây đơn giản là một cái bẫy do Hạ Chính Thanh giăng ra cho cô ấy.
Tôi ấn vào tay Trình Ngữ Vi, sau đó lắc đầu với cô ấy, quay sang Hạ Chính Thanh ở đầu bên kia điện thoại nói: “Anh chụp bức ảnh đó ở khách sạn phải không?”
Hạ Chính Thanh ở đầu bên kia điện thoại dừng một chút, sau đó giễu cợt: “Ồ, hóa ra hai người ở cùng nhau.”
“Hai thật sự không thể tách rời.” Hạ Chính Thanh chế giễu.
Tôi không tức giận, theo tôi, thủ đoạn của hắn cực kỳ vụng về.
“Anh đăng ảnh lên tường thổ lộ nhằm cố ý hủy hoại danh tiếng của tôi và Vi Vi. Tôi không hiểu, tôi và Vi Vi đã xúc phạm gì anh?”
Tôi giữ thái độ nhún nhường, như thể tôi đang chân thành xin hắn chỉ điểm.
Hạ Chính Thanh hừ lạnh một tiếng, thấp giọng mắng: “Trong lòng cô không biết rõ sao?”
“Tôi chỉ đang không hiểu thôi. Chẳng lẽ kiếp trước tôi nợ cô sao mà hết lần này đến lần khác cô phá hư việc tốt của tôi. Cô có bệnh không?”
Những gì hắn nói quả thực là đúng, kiếp trước Hạ Chính Thanh đã nợ tôi và Trình Ngữ Vi!
“Điều tốt mà anh đang nói đến là việc anh lấy thức ăn thừa từ bữa tối mà anh mời chúng tôi ra mời bạn bè của anh, đồng thời còn rủ họ cùng chia tiền, nhưng cuối cùng cũng bị chúng tôi phát hiện ra chuyện đó?”
“Hay là anh đang nói đến lúc quấy rối Vi Vi nhưng tôi ngăn cản?”
“Hay là anh đang ám chỉ việc tối qua anh muốn ở chung phòng với Vi Vi nhưng vì cô ấy bị tôi dẫn đi nên anh cố tình vu khống tôi trên tường thổ lộ?”
“Chinh xác thì anh đang nhắc đến chuyện nào?”
Tôi bình tĩnh hỏi Hạ Chính Thanh ở đầu bên kia điện thoại: “Anh đã làm quá nhiều điều ngu ngốc. Tôi thực sự không biết điều gì đã khiến Hạ đại gia không vui.”
Hạ Chính Thanh bùng nổ sau khi nghe những gì tôi nói.
Những lời nói bẩn thỉu phát ra từ miệng hắn, xen lẫn với một vài từ đe dọa như “Tôi sẽ giết cô”, khiến khuôn mặt của Trình Ngữ Vi trở nên tái nhợt.
Tôi đợi hắn mắng tôi xong mới chậm rãi hỏi: “Gì vậy, tôi chọc đúng vào điểm đau à của anh rồi à? Anh đang nhảy lên đấy à?”
Hạ Chính Thanh vừa mới nguôi cơn giận, lập tức bị tôi chọc tức, bắt đầu điên cuồng chửi bới cả nhà tôi.
“Con khốn! Chờ tao đi. Nếu tao không đánh mày đến bỏ học thì tao sẽ không phải tên Hạ Chính Thanh!”
Hạ Chính Thanh hét lớn rồi cúp điện thoại.
Hắn giở trò tàn nhẫn đến mức khiến Trình Ngữ Vi sợ đến tái mặt, nắm chặt tay tôi: “Yến Yến, làm sao đây?”
“Tớ sợ hắn dám nói nhưng không dám làm đây.” Tôi cười, giơ điện thoại lên cho Trình Vũ Vi xem file ghi âm.
Hạ Chính Thanh thích chơi sau lưng, vậy nên tôi sẽ vạch trần tất cả những việc xấu mà hắn đã làm.
Tôi đi chân đất và không sợ người đi giày, chắc chắn tôi sẽ hủy hoại danh tiếng của Hạ Chính Thanh, một kẻ cặn bã ngu ngốc.
9.
Tôi đã in hơn năm mươi tờ giấy có mã QR và dán ở cổng trường, trên đó viết ngắn gọn về những ân oán giữa tôi và Hạ Chính Thanh. Chỉ cần có người quét mã QR, họ có thể nghe thấy đoạn Hạ Chính Thanh mắng chửi tôi.
Tôi đã dán mã QR này lên toàn bộ các bảng thông báo của trường.
Để nhiều người biết toàn bộ câu chuyện, tôi đã mượn một chiếc loa từ người chủ quầy bán hoa quả, cắt bỏ phần đầu và phần cuối của đoạn ghi âm, chỉnh sửa đoạn tuyệt vời trong lời chửi thề của Hạ CHính Thanh và phát đi phát lại dưới bảng thông báo.
Tôi chỉ ngồi dưới bảng thông báo, bên cạnh có một tấm poster của Hạ Chính Thanh có chữ “cặn bã” ở má trái và chữ “xấu xa” ở má phải.
Tôi cũng giới thiệu với những người tôi gặp: “Đây là nhân vật chính của vụ việc. Các bạn có thể quét mã QR để biết thêm chi tiết.”
Trình Ngữ Vi có chút hoảng hốt đi theo tôi, có chút sợ hãi kéo góc quần áo của tôi, thấp giọng hỏi: “Yến Yến, chúng ta làm như vậy không tốt lắm đâu.”
Tôi vỗ vai cô ấy nói: “Đừng sợ. Hạ Chính Thanh cố tình vu khống chúng ta, nhưng mỗi câu, từ, dấu chấm câu chúng tôi nói đều cực kỳ đúng, người khác không thể tìm ra lỗi.”
“Hơn nữa, nếu như Hạ Chính Thanh có thể hãm hại chúng ta, cố ý tạt nước bẩn vào người chúng ta, hắn hẳn không tưởng tượng ra rằng sẽ có ngày như vậy đến với hắn.”
Trình Ngữ Vi do dự gật đầu, cô ấy quá mềm yếu, kiếp trước bị tên cặn bã Hạ Chính Thanh dẫn dắt.
Tôi lặng lẽ thở dài, không sao đâu, từ nay chúng ta hãy bắt đầu thay đổi cuộc sống này.
Tôi và Trình Ngữ Vi ngồi cạnh bảng thông báo cả buổi sáng, Hạ Chính Thanh nhận được tin tức và vội vàng chạy tới.
“Cô đang làm cái quái gì vậy?” Hạ Chính Thanh tức giận mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt, trán nổi gân xanh, biểu cảm dữ tợn rất đáng sợ.
Trình Ngữ Vi sợ hãi vô cớ lùi về phía sau hai bước, tôi nhanh chóng bước tới, đứng trước mặt Trình Ngữ Vi.
“Mẹ kiếp, Vu Yến, cô đang muốn tìm chết, đúng không?” Hạ Chính Thanh vung nắm đấm, chuẩn bị đánh tôi.
Tôi không thể tránh, tôi chỉ chờ cú đấm của hắn.
Nhưng tôi không ngờ rằng ngay khi Hạ Chính Thanh chuẩn bị đánh xuống thì Trình Ngữ Vi, người đang rất rụt rè và run rẩy vì sợ hãi đột nhiên đứng trước mặt tôi, cũng giống như kiếp trước, hắn đánh rất mạnh.
Tôi choáng váng tại chỗ, còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì nắm đấm của Hạ Chính Thanh lại bất ngờ giáng xuống, đập vào mắt Trình Ngữ Vi.
“Vi Vi!” Nước mắt tôi trào ra, tôi lao tới như điên, cắn mạnh vào cánh tay Hạ Chính Thanh.
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, những người có mặt nhanh chóng tới can ngăn.
Mặc dù Hạ Chính Thanh đang bị giữ lại nhưng hắn vẫn đánh đám loạn xạ và cố nhảy tới đánh tôi và Trình Ngữ Vi.
Tôi không quan tâm đến việc đánh hắn và vội vàng giúp đỡ Trình Ngữ Vi.
Cô ấy nắm tay tôi và nở một nụ cười an ủi.
Khi nhìn đôi mắt sưng đỏ và đôi má xanh xao của cô ấy, tôi chợt nhớ đến kiếp trước cô ấy nằm trong phòng ICU mà nước mắt không ngừng chảy xuống.
Mặc dù Trình Ngữ Vi có trái tim mềm yếu và tính cách hiền lành nhưng cô ấy dường như luôn bảo vệ tôi trong mọi thời điểm nguy hiểm.
“Sớm muộn gì tao cũng sẽ giết chết hai con khốn này!” Hạ Chính Thanh vẫn đang tức giận chửi bới.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta rồi gọi cảnh sát và 120.
Trình Ngữ Vi đang ở bệnh viện khám, tôi đã cố gắng hết sức để giúp cô ấy có được giấy chứng nhận thương tật cấp độ mười. Thêm bằng chứng cho thấy Hạ Chính Thanh đã vu khống chúng tôi, tôi trực tiếp đâm đơn kiện hình sự.
Hạ Chính Thanh không chỉ bị phạt hành chính mà còn bị giam giữ hình sự vì tội cố ý gây thương tích.
Nếu chúng tôi không tha cho hắn thì hắn sẽ bị kết án sáu tháng tù.
Nhìn thấy hắn kết thúc như thế này, tôi rất vui.
Nhưng không ngờ tên vô liêm sỉ này lại gọi điện cho Trình Ngữ Vi, hắn thú nhận lỗi lầm của mình trong nước mắt.
Tôi đứng bên ngoài phòng của Trình Ngữ Vi, nghe thấy giọng nói nức nở của Hạ Chính Thanh từ đầu bên kia của điện thoại: “Vi Vi, vì lợi ích của chúng ta, hãy khuyên Vu Yến rút đơn kiện. Nếu anh ngồi tù, tương lai của anh sẽ bị hủy hoại!”
“Anh thừa nhận, lúc nhìn thấy em đi cùng cô ta, anh thực sự rất tức giận nên đã đăng hình lên tường thổ lộ. Sau này anh rất hối hận. Anh không biết tại sao mình lại làm như vậy. Rõ ràng là anh yêu em rất nhiều, rõ ràng là anh không muốn làm tổn thương em.”
Khi đến cao trào, Hạ Chính Thanh khịt mũi, giọng nói càng lúc càng trầm: “Em còn nhớ lúc trước khi đã khuya mà em nói muốn ăn mực nướng, anh đã ra ngoài mua mực nướng cho em không? Chúng ta ở tầng dưới trong ký túc xá của em, em một miếng anh một miếng. Lúc đó, chúng ta thật ngọt ngào, nhưng kể từ khi em chơi với Vu Yến, mọi thứ đã thay đổi.”
“Em không nhận ra à? Chính cô ta là người đã chia rẽ chúng ta. Cô ta đã tẩy não em.”
Hạ Chính Thanh thực sự rất giỏi trong việc chuyển hướng đổ lỗi, khi nói đến khả năng tẩy não, hắn là một cao thủ.
Nếu tôi là Trình Ngữ Vi, tôi đã bị hắn tẩy não thành công trước khi có thể nhìn thấu bản chất thực sự của hắn.
Trình Ngữ Vi trong phòng bệnh không nói nên lời.
Tuy nhiên, dựa vào tính tình và sự mềm lòng của Trình Ngữ Vi, ước tính có đến tám mươi phần trăm khả năng cô ấy sẽ bị hắn thuyết phục.
Tôi thở dài, nhưng lại nghe Trình Ngữ Vi ở bên trong nói với Hạ Chính Thanh ở đầu bên kia điện thoại: “Xin đừng nói xấu bạn tôi trước mặt tôi.”
“Khi anh vu khống tôi một cách ác ý thì giữa chúng ta sẽ không còn mối quan hệ nào nữa.”
“Tôi chỉ biết rằng Vu Yến là người đã đứng ra bảo vệ tôi trong thời khắc nguy hiểm, còn anh là kẻ vung nắm đấm vào tôi.”
“Chúng tôi sẽ không rút đơn kiện, vì vậy xin đừng liên lạc với tôi nữa.”
Lời nói vừa dứt, Trình Ngữ Vi liền cúp điện thoại.
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, tôi đứng ở cửa phòng, lau nước mắt, sau đó nở nụ cười đẩy cửa đi vào.
“Vi Vi, xem tớ mang cho cậu gì này! Đây là món súp sườn ngô cậu thích nhất!”
-HẾT-