Báo Ứng Cho Kẻ Ác - Chương 2
6.
Đang suy tính kế hoạch tiếp theo, wechat liền vang lên.
Du Viễn Khoát đi rồi trở lại, mời tôi đến Bắc Kinh. Cậu ấy nói Bắc Đại sắp tới sẽ tổ chức một số hoạt động, hỏi tôi có muốn tham gia hay không.
Tôi trong nháy mắt liền hiểu được dụng ý của cậu ấy. Ba nguyên tắc lớn trong nghề chính là: phòng c ướp, phòng tr ộm và phòng hậu thủ.
Phòng c ướp cậu ấy đã làm rất tốt, cũng c ướp được người. Bây giờ cậu ấy sẽ phải phòng tr ộm.
Và còn phải làm tốt phòng thủ, để tránh học sinh hôm nay đáp ứng đi theo bạn, ngày mai lại bị trường học đối đầu khuyên nhủ, lại sửa lại chủ ý.
Một chút cũng không khoa trương, đôi khi không chỉ phải dời học sinh đi, mà còn phải dời cả nhà học sinh.
Trong mỗi kỳ thi đại học, báo chí đều đưa không ít tin về loại chuyện này.
Vừa hay tôi cũng định ra ngoài, có thể tận dụng cơ hội này để đi du lịch xa, cũng không tệ.
Thế là tôi hẹn cậu ấy ra ngoài nói chuyện. Ai ngờ vừa ra khỏi phòng, đã bị mẹ kế chặn lại.
Bà ta cười nhăn hết cả mặt, giọng nói nịnh nọt: “Hà Bảo, ta vừa nói chuyện điện thoại với cậu họ con. Cậu ấy nói chỗ đó có thể mua cho anh con một suất nhập học đại học. Vừa lúc chúng ta có học bổng của con, không thiếu tiền. Con nói xem đây là chuyện tốt quá phải không, Hà Bảo.”
Ha ha.
Tôi giật giật khóe môi. Bà đừng gọi tôi là Hà Bảo, cứ trực tiếp gọi tôi là Hà Bao luôn đi!
Bà ta thấy tôi không nói gì, tiếp tục nói: “Ta xem danh sách tuyển sinh cấp ba, em trai con năm nay thi không tốt, nhưng ta là mẹ nó, cũng muốn nó học Thanh Hoa giống con.”
“Bắc Đại.” Tôi sửa lại.
“Đúng đúng đúng Bắc Đại.”
Bà ta gật đầu lia lịa: “Học bổng kia của con, sau khi chuyển tiền mua suất cho cậu họ con, không phải vẫn còn lại hai vạn sao?”
“Ta nghĩ, vừa hay nộp phí chọn trường cho em trai con, trường quý tộc, đắt một chút thì đắt một chút. Chỉ cần nó có thể giống như con, Thanh Hoa Bắc Đại tùy ý chọn lựa là được.”
Tôi cười lạnh: “Bà xác định sự chênh lệch của tôi và hắn chỉ là một trường quý tộc thôi sao?”
“Tư tưởng dùng để học tập.”
Chưa nói xong, bà ta lại nở nụ cười lấy lòng, thân thiết kéo tay tôi.
“Nhưng nó có chị gái như con, nghỉ hè dài như vậy, con vừa vặn phụ đạo giúp nó. À đúng rồi, vừa rồi ta đáp ứng cậu họ con, nghỉ hè cho con của nó tới cùng học tập với con rồi.”
“Còn nữa, cặp song sinh ở nhà chị họ của cậu họ con hơi ồn ào, nhưng phụ đạo 1 đứa cũng là phụ đạo, mà 4 đứa cũng là phụ đạo, một chuyện không phiền hai chủ!”
“Người ta đều chúc mừng con thi đậu Thanh Hoa, chút việc nhỏ này con cũng không thể từ chối.”
Tôi tức giận, nở nụ cười: “Chắc chắn từ nhỏ bà đã giỏi tính toán nhỉ?”
Không đâu!”
Bà ta tự hào lên tiếng: “Sao con biết được?”
“Đánh đến phòng bên cạnh cũng nghe thấy mà.”
Tôi mắng bà ta một câu, trong lòng đột nhiên nổi lên một chút tò mò, rốt cuộc bà ta có thể mặt dày đến mức nào.
Vì thế tôi ngồi xuống bên cạnh, mở miệng nói: “Còn có kế hoạch gì nữa, nói hết ra đi, tôi nghe thử một chút.”
7.
Bà ta lập tức cao hứng.
“Ta nghe cậu họ con nói, ngoại trừ tiền thưởng đại học, các khoản tài trợ của trung học phổ thông và xã hội cũng cho con không ít tiền.”
“Ta và ba con vừa hay muốn đổi xe, cùng đi du lịch, vất vả nhiều năm như vậy cũng nên hưởng thụ một chút.”
“Còn có căn nhà này của chúng ta, là lúc mẹ con chet để lại, vừa rách vừa nhỏ, nào xứng với ba sinh viên tài cao nhà chúng ta chứ, cũng nên đổi cái lớn hơn.”
Bà ta càng nói càng hưng phấn, nét mặt co rúm lại, sắp cười đến r ách miệng luôn rồi.
“Đương nhiên, tiền thưởng chỉ có hơn một trăm vạn, tính ra thì cũng không đủ dùng, ta và ba con chịu vất vả một chút, chi thêm mấy vạn nữa là có thể nâng cao chất lượng cuộc sống của cả nhà chúng ta rồi!”
Tốt, nhà, sống! Tiền này còn chưa tới tay, đã bị bà ta an bài xong rồi. Hơn một trăm vạn, tính toán rõ ràng, chi tiết đến không còn gì luôn.
Tôi nhướng mày: “Vậy còn tôi? Bà suy nghĩ gì cho tôi?”
“Ai ui… ” Bà ta trừng mắt nhìn tôi.
“Con chỉ là một cô bé nhỏ, có thể cần cái gì chứ. Sau này phúc khí của con còn nhiều lắm, không phải trong chốc lát. Hiện tại quan trọng nhất chính là phải tiến bộ, lo kiếm thật nhiều tiền. Về sau anh con cưới vợ, em con đi học gì đó đều phải dựa vào con.”
“Không dám nhận.”
Tôi trực tiếp từ chối: “Tôi không có bản lĩnh đó.”
Bà ta ngẩn người, cúi mặt xuống, mắt trừng tôi, giống như muốn đ ục một lỗ trên người tôi.
“Ý mày là gì? Chim sẻ bay lên đầu cành, thật coi mình là phượng hoàng à? Mày chưa có gì mà đã coi thường chúng tao rồi à?”
Tôi nói thẳng: “Số tiền thưởng này tôi đều có tính toán cả rồi, không thể động vào.”
Bà ta lập tức nóng nảy, giữ chặt tôi, móng tay c ắm sâu vào da thịt, đau thấu tim.
“Mày lớn như vậy, có thể có ích lợi gì?”
Tôi tránh khỏi tay bà ta, cười cười: “Bà rất nhanh sẽ biết thôi.”
8.
Mẹ kế đại khái dự cảm được tôi không có chủ ý tốt gì, sống chet không cho tôi đi.
Kéo qua kéo lại, ánh mắt bà ta đột nhiên thay đổi, ngồi phịch xuống đất, bắt đầu kêu trời gọi đất.
Nói tôi đánh bà ta, nói bà ta không thở được, nói bị tôi đánh khiến bệnh tim tái phát. Nhưng tay nắm cổ tay tôi lại không buông ra chút nào, vẫn giống như một chiếc kìm kẹp chặt.
Hàng xóm vây xem càng ngày càng nhiều, bà ta gào khóc cũng càng hăng hái. Trông như hai đứa con trai của bà đã chet vậy.
Đột nhiên, vẻ mặt bà ta khựng lại một chút, nằm xuống, ôm ngực nói không được không được, thở không ra hơi.
Tôi nhìn về phía sau, quả nhiên là ba tôi đã trở về. Ba tôi trầm mặt, nhìn tôi và mẹ kế.
Tiếp theo, ông ta nhìn quanh bốn phía một cái, giơ tay tát lên mặt của tôi.
“Chát” một tiếng thật lớn, trong miệng liền toả ra mùi máu tanh. Ông ta trợn tròn mắt, nổi trận lôi đình.
“Bình thường tao dạy mày như vậy à? Xin lỗi dì mày ngay!”
Tôi bị đánh đến choáng váng, đầu óc ong ong, cơ hồ nghe không rõ ông ta đang nói cái gì.
Chỉ cảm thấy trong lúc lảo đảo, ông ta đã túm lấy cổ sau của tôi, mạnh mẽ kéo tôi đi. Không bao lâu đã đến bệnh viện.
Mẹ kế được đưa vào phòng cấp cứu. Ba tôi kéo tôi như kéo một con búp bê rách, lao mạnh xuống đất.
“Hãy thành thật một chút đi!” Giọng điệu hung tợn, chỉ hận không thể ăn tôi.
“Dì của mày không sao, nếu như có chuyện gì việc đầu tiên tao làm là giet chet mày!”
Tôi quay mặt, cố gắng kiềm nén lửa giận ngập trời trong lòng.
Nếu không phải nể tình ông là ba ruột của Triệu Tiểu Hà, ai giet chet ai còn chưa biết được đâu.
9.
Bác sĩ nói mẹ kế không sao. Nhưng bà ta vẫn cứ nhăn nhó, kêu “Ai u ai u” mãi. Cuối cùng không thể không cho bà ta ở lại viện.
Tôi biết bà ta có ý gì. Nếu số tiền thưởng này tôi không chịu giao cho bà ta, vậy thì bồi thường cho bà ta.
Buồn cười vô cùng. Thật sự là một phút cũng không ở nổi. Xem ra, tôi phải đẩy nhanh kế hoạch của mình.
Không phải bà ta nói, tôi làm bà ta tức giận đến mức tái phát bệnh tim sao? Vậy tôi sẽ thật sự khiến bà ta tức giận, cứ chờ mà xem!
10.
Tôi tìm cớ để ra khỏi bệnh viện, đi về nhà. Hai ngày trước, Triệu Tiểu Hà vừa tròn 18 tuổi, tôi đã cố ý mở thẻ ngân hàng, chuẩn bị dùng về sau.
Lúc trước đi quá gấp gáp, còn chưa kịp lấy. Tuy nhiên, khi đến trước cửa toà nhà, vừa mở cửa ra đã bị một cái tát vào mặt.
Tôi bối rối. Nhưng may mắn, vừa rồi đã có kinh nghiệm. Tôi hồi phục rất nhanh, và cũng nhìn thấy người đánh tôi.
Là Tiễn Kha.
Người dẫn đầu bắt nạt, làm nhục Triệu Tiểu Hà.
11.
Hai tháng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, tôi xảy ra t ai n ạn xe cộ, sau đó xuyên vào cơ thể Triệu Tiểu Hà.
Đêm đó lúc tắm rửa, tôi phát hiện trên người cô ấy toàn vết bầm tím, có vết bầm rất lớn.
Chắc chắn là do bị đánh liên tục, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại chồng chất.
Lúc đầu, tôi không biết ai đã làm điều đó. Nhưng sau đó, vừa nhìn thấy Tiền Kha, cơ thể Triệu Tiểu Hà tự động run lên.
Cộng thêm ánh mắt và biểu hiện của những người khác, ai là đầu sỏ gây nên, vừa nhìn là hiểu ngay.
Nghe nói trong nhà cô ta rất có bối cảnh, Triệu Tiểu Hà thường bị bắt nạt nhiều nhất. Nhưng đối với những người khác, cũng không giả bộ.
Mọi người chỉ kiêng kị thế lực sau lưng cô ta, không dám giận lại càng không dám nói.
Lúc ấy tôi vì muốn mọi chuyện yên ổn, thuận lợi thi cử, cũng không có lộ ra sự mạnh mẽ của mình, mà là trốn tránh cô ta, chỉ chờ ngày sau tùy thời trả thù lại.
Không nghĩ tới tôi còn chưa động thủ, hôm nay cô ta lại tìm tới cửa đánh người. Trong miệng còn la hét: “Con khốn Triệu Tiểu Hà!”
“Đại học cũng dám gian lận!”
“Hiện tại bạn trai tao chê tao còn không bằng mày, mắng tao là phế vật. Còn chê tao mất mặt, muốn chia tay với tao! Đều tại mày! Con khốn, con khốn!”
Vừa chửi bới, cô ta vừa giơ móng tay dài của mình tới kéo quần áo tôi, còn muốn cào vào mặt tôi.
Tôi mạnh mẽ nắm lấy mái tóc dài của cô ta, kéo mạnh xuống một cái, lại vươn chân làm cô ta té ngã.
Chế ngự cô ta trên đất, liền mạch lưu loát. Cô ta bị chọc giận, càng thêm táo bạo, gọi tôi là con khốn, còn nâng chân lên, đ iên cuồng đá vào bụng tôi.
Trong lúc hỗn loạn tột độ, cuối cùng cũng có người nghe thấy âm thanh và tiến tới tách chúng tôi ra.
Nhưng cô ta quá hung hăng, hai người đàn ông to lớn mới kéo ra được.
Sao bay đầy đầu, tôi thấy rõ người đỡ tôi trước mắt. Là Du Viễn Khoát.