Báo Ứng Cho Kẻ Ác - Chương 1
1.
Khi nhận được điện thoại của tổ tuyển sinh Thanh Hoa, mẹ kế rất bối rối, theo bản năng nhìn về phía anh kế đang học lại của tôi.
Nhưng câu tiếp theo của đối phương: “Là phụ huynh của bạn học Triệu Tiểu Hà sao?”, khiến bà ta càng bối rối hơn.
Đúng vậy. Tôi, đã xuyên vào cơ thể Triệu Tiểu Hà.
Ở trường Nhất Trung tôi nổi tiếng nếu thi đại học ba năm thì năm năm không ra gì, tương lai nhất định sẽ đi rửa chén đĩa.
Hiện tại lại biến hóa nhanh chóng, tôi đã trở thành Trạng Nguyên khoa học tự nhiên toàn tỉnh.
Cái này cũng không phải rất khó. Dù sao, trước kia tôi là thủ khoa của chín tỉnh.
Khoa chính quy của đại học Bắc Kinh, thạc sĩ của đại học Bắc Kinh, trước khi xảy ra tai nạn xe cộ tôi đang học lên tiến sĩ ở đại học Bắc Kinh, hàng ngày còn trà trộn vào tổ tuyển sinh của đại học Bắc Kinh.
Ánh mắt mẹ kế nhìn tôi, không dám tin, chính là không dám tin. Tôi mỉm cười, bình tĩnh trả lời điện thoại.
“Xin chào, tôi là Triệu Tiểu Hà.”
Đối phương lập tức đáp lại:”Bạn học Tiểu Hà, chúc mừng chúc mừng! Thành tích của em có thể đáp ứng đủ yêu cầu cho học bổng giải nhất của chúng ta. Nhưng hiện tại, điểm số còn chưa công bố, không thể hoàn toàn xác định. Tốt nhất là chúng ta tuyển sinh trước, chờ có điểm xong, có thể giúp em xin học bổng.”
Tôi nghe mà thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng. Thanh Hoa này, một chút cũng không thành thật.
Tuy rằng đối với thí sinh cao trung mà nói, còn có hai giờ mới ra điểm.
Nhưng tôi là nữ ma đầu của tổ chiêu sinh Bắc Đại, chẳng lẽ còn không biết mấy người đã sớm lấy được phiếu điểm rồi sao. Còn giả bộ với tôi.
Được, vậy thì chơi đùa với các người chút. Tôi nói chuyện với anh ta vài câu, dò xét một chút, sau đó lập tức cúp điện thoại.
Ánh mắt của mẹ kế trong nháy mắt thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: “Sao mày dám cúp điện thoại của Đại học Thanh Hoa?”
Lời nói cũng không lưu loát: “Mày…mày…mày…”
Tôi đứng vững như một con chó già.
“Không vội, Bắc Đại cũng sẽ gọi tới.”
“Để xem lần này ai sẽ phụ trách c ướp người. À không phải, nghe xem bọn họ nói như thế nào.”
2.
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Vừa nghe thấy tiết tấu dồn dập này, trong lòng tôi liền có chuẩn bị.
Mới vừa cúp điện thoại của Thanh Hoa, người của Bắc Đại đã tới, tốc độ năm nay cũng đủ nhanh.
Tôi mỉm cười mở cửa, lại ngây ngẩn cả người. Đứng ở cửa là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Cao lớn, thanh tú, nhã nhặn, đeo một cặp kính không gọng, ánh mắt sáng ngời.
“Du Viễn Khoát?!”
Tôi buộc miệng gọi tên cậu ấy, ngắt lời “Xin chào…” ôn hoà của cậu.
Năm nay cậu ấy vừa tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, cũng vào tổ tuyển sinh. Nếu hai tháng trước tôi không xảy ra tai nạn xe cộ, thì hôm nay sẽ đến lượt tôi dẫn cậu ấy theo.
Cậu ấy giật mình: “Em biết tôi à?”
Đâu chỉ là biết thôi. Bốn năm trước, chính tay tôi cướp cậu từ trong tay Thanh Hoa. Thật sự là bốn năm Hà Đông, bốn năm Hà Tây mà.
Tôi ho nhẹ một tiếng.
“Em đã nhìn thấy anh trong ảnh của những người tốt nghiệp ưu tú của trường.”
Cậu ấy hiểu ý, mỉm cười gật đầu.
“Đàn em Tiểu Hà, xin chào.”
Tôi mỉm cười, không nói gì. Cậu ấy nhỏ hơn tôi 4 tuổi, tiếng “đàn anh” này, tôi thật sự nói không nên lời.
3.
Ba tôi trước khi ra ngoài đã nói, hôm nay sẽ có khách. Cho nên tuy rằng mẹ kế đối với việc tôi thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại rất khiếp sợ, nhưng đối với việc Du Viễn Khoát đến cũng không ngoài ý muốn.
Sau khi cậu ấy ngồi xuống, câu nói đầu tiên chính là: “Đàn em Tiểu Hà.Thành tích của em có thể đạt được yêu cầu học bổng giải nhất của chúng tôi. Nhưng hiện tại điểm số còn chưa công bố, nên cũng không thể hoàn toàn xác định.”
Tôi cười. Lời này rất quen tai. Đã từng ở phòng chiêu sinh Bắc Đại, sao tôi có thể không biết chiêu thức của các người?
Những từ cậu ấy đang dùng bây giờ là trước đây do tôi nghĩ ra!
“Em biết.”
Tôi cười cong mắt, đơn thuần vô hại. Mở miệng là giọng nói ôn nhu: “Vừa rồi Thanh Hoa cũng nói như vậy.”
Sắc mặt cậu ấy khựng lại, yết hầu hơi giật giật, lộ ra vài phần khẩn trương.
“Em đáp ứng bọn họ rồi?”
Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn.
“Vẫn chưa.”
Nhìn cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, tôi lại b ổ thêm một nhát.
“Nhưng mà, nếu điểm số đã đạt đủ yêu cầu, để chọn bên nào em phải suy nghĩ thật kỹ.”
“Đúng đúng.”
Cậu ấy lập tức lên tiếng: “Em có ý kiến gì, cứ việc nói.”
Tôi nhìn cậu ấy, khóe môi không khỏi nở một nụ cười.
“Con người em tương đối để ý đến phong cách trường học, cho nên ở Bắc Đại có nhiều trai đẹp không?”
“Nhiều! Rất rất nhiều! Em xem anh đi, anh là người khó coi nhất ở trong trường.”
Mở mắt ra là nói dối. Cậu rõ ràng là một hệ thảo*.
{* 系草 /Xì cǎo/: ai hiểu nghĩ của từ này thì giải thích giúp mình với nhé.}
Nhưng cuối cùng cậu ấy cũng tìm được bước đột phá, giống như một con công xoè đuôi.
“Bạn cùng phòng của anh là giáo thảo, vẫn còn độc thân, anh có thể lập tức giới thiệu nó cho em!”
“Anh còn có một bạn cùng phòng khác, là một nhạc sĩ tài năng, vừa mới thất tình, cũng available!”
“Còn có bạn thân của anh nữa, là một nam thần y học, bây giờ anh sẽ bắt nó chia tay ngay!”
“Phụt!”
Cậu cứ nói dóc nữa đi! Cậu ở phòng dành cho hai người, tôi là người xin giúp cậu đó!
Nhưng mà trong lòng tôi vẫn âm thầm đánh giá cậu ấy.
“Tùy cơ hành sự, linh hoạt biến báo. Hợp ý, đúng bệnh hốt thuốc.”
“Rất tốt, rất chuyên nghiệp.”
Cậu ấy gật đầu một cái, ánh mắt lấp lánh, giống như một con cún lớn được khen.
“Trường chúng ta không chỉ có trai đẹp nhiều, mỹ nữ cũng không ít đâu, tùy em lựa chọn.”
“Phụt!”
Tôi thật sự là không nhịn được, cười ra tiếng. May mắn lúc này, chuông cửa lại vang lên.
4.
Mở cửa, người Thanh Hoa cũng tới. Là một chú khoảng bốn năm mươi tuổi, thật thà đáng tin cậy, nụ cười khả ái.
Vừa mở miệng chính là lão hồ ly, à không, lão giang hồ, một giọt nước cũng không lọt.
“Đồng nghiệp của ta nói cuộc gọi với con đột nhiên gián đoạn, lo lắng cho an toàn của con, vừa lúc ta ở gần đây nên tới xem thử.”
Tôi mời chú ấy vào cửa, lại nhìn Du Viễn Khoát. Cậu ấy rõ ràng không nghĩ tới, mình sẽ đụng phải tổ chiêu sinh của Thanh Hoa.
Biểu cảm mơ hồ. Chờ sau khi chú ấy ngồi xuống, cậu ấy càng bối rối hơn.
Bởi vì vị trí của hai người bọn họ là cách một bàn trà, ngồi đối diện nhau. Nhưng dù sao đều là người có văn hóa, quan trọng nhất chính là nhã nhặn, hữu lễ.
Sau một phen xấu hổ, hai người bắt đầu lao vào tranh cãi.
Thanh Hoa nói giáo viên đại học Bắc Kinh không được, tư tưởng cổ hủ, không thích nghi được với những thay đổi mới.
Trường Đại học Bắc Kinh bác bỏ Thanh Hoa quá kém, thiếu tư tưởng, giáo điều cứng nhắc.
Anh tới tôi đi, rất náo nhiệt. Mỗi người đều nói lên những ưu thế của mình, mỗi người cũng đưa ra điều kiện riêng của mình.
Cuối cùng, tôi sờ sờ chóp mũi, cảm giác tiếng ồn sắp kết thúc, mở miệng chọn Bắc Đại.
Lão hồ ly Thanh Hoa ngây ngẩn cả người, hỏi tôi vì sao.
Còn có thể vì cái gì? Năm nào chú cũng theo tôi cướp người, mỗi năm thắng thua khác nhau. Năm nay đến phiên tôi tự mình chọn, tôi còn để bị chú cướp sao?
Nhưng cũng không thể nói trực tiếp như vậy. Vì thế tôi nói, bởi vì lúc trước lúc thi mô phỏng, Bắc Đại cho tôi danh ngạch tự tuyển, còn Thanh Hoa không cho.
Chú ấy chớp chớp mắt, giọng tiếc nuối: “Con người ta, vẫn luôn tin tưởng vào vận mệnh.”
Còn con người tôi vẫn luôn mang thù.
5.
Cuối cùng sau khi đàm phán thỏa đáng, tôi tiễn lão hồ ly Thanh Hoa và Du Viễn Khoát đi.
Mẹ kế lập tức tươi cười tiến tới, giọng điệu thân thiết chưa bao giờ có.
“Hà Bảo, Thanh Hoa Bắc Đại coi trọng con như vậy. Ta yêu cầu bọn họ cho anh con một suất, mà sao bọn họ không đáp ứng vậy chứ?”
“Cũng quá keo kiệt rồi? Trở về con nói lại với bọn họ đi!”
Tôi liếc bà ta một cái, không nói gì, tiếp tục đi vào trong phòng. Bà ta lại đuổi theo hỏi: “Có được hay không vậy hả? Con cho ta một câu trả lời chính xác đi!”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Bà nghĩ đây là chuyện mua thức ăn ở chợ à, còn muốn mua 1 tặng 1?”
“Cái này có gì mà không được? Hiện tại Thanh Hoa Bắc Đại đều muốn con kia mà!”
“Nếu Bắc Đại không cho anh con 1 suất, vậy con nói với họ con sẽ không đến đó mà đổi qua Thanh Hoa, ta xem bọn họ có sợ hay không!”
Tôi lười nói chuyện với bà ta, đi vào nhà rồi đóng cửa. Bà ta chống cửa, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, kéo dài giọng: “Triệu Tiểu Hà, có phải mày không muốn giúp anh trai mày không? Mày khinh thường nó, cũng khinh thường cả tao.”
“Tao đã sớm nhìn ra, nuôi mày lớn như vậy, nhưng mày lại là một con sói mắt trắng!”
Tôi không thể kiềm chế được lửa nữa, cười lạnh: “Thứ nhất, tôi không giúp được, có giúp được thì cũng không muốn giúp.
Thứ hai, tôi không phải khinh thường các người, tôi là đến nhìn cũng không muốn nhìn các người.
Thứ ba, tôi không phải do bà nuôi lớn, chỗ tôi ở là phòng mẹ tôi để lại, tiền tôi tiêu là tiền mẹ tôi để lại.”
“Còn nữa, hai năm trước mẹ tôi chet như thế nào, chắc bà hiểu rõ hơn tôi.”
Bà ta ngẩn người, giọng điệu rõ ràng có chút chột dạ, ánh mắt lơ đãng, láo liên.
“Đó là do cô ta nghĩ không thông, không trách người khác được……”
Lời còn chưa dứt, thấy thần sắc lạnh lùng của tôi, bà ta lập tức im lặng.
Nhưng vẫn không chịu buông cửa, ngang ngược nói: “Tiểu tử kia nói, mày thi đậu Bắc Đại còn có mấy vạn tiền thưởng đâu! Lúc nào tiền tới tay, mày nhớ chuyển cho tao.”
“Vừa rồi tao đã đồng ý với anh trai mày, mua cho nó một cái máy tính Apple. Mua điện thoại di động cho em trai mày. Còn có tao……”
Tôi liếc mắt một cái, rồi đóng sầm cửa lại.
Chờ chút.
Những phần thưởng này, bà ta không thể tiêu dù chỉ một xu.
Không chỉ như thế, di sản mà mẹ Triệu Tiểu Hà để lại, bà ta cũng phải nhổ ra hết cho tôi.
Những năm này cô ấy ở nhà phải nuốt hết mọi ấm ức, ở trường học thì bị bắt nạt, còn bị các con của bà ta khinh nhục, đều phải TRẢ LẠI GẤP ĐÔI!