Báo Ứng - Chương 4
13
Hết thời gian chờ, Cố Chuẩn Niên đến muộn.
Trán anh ta hơi lấm tấm mồ hôi, khi bước lên bậc thang thì muốn nói lại thôi.
Tôi chỉ nhìn một cái rồi đi vào, anh ta thở dài đi theo.
“Cảnh Thanh… Cái này cho em.”
Anh ta lấy một con khỉ bông ra từ trong túi áo, vẫn còn treo cả mác chưa tháo.
Giống hệt con khỉ bông trước đây của tôi.
Trong kỳ trăng mật, chúng tôi đã đi đến một thị trấn nhỏ ở Giang Nam.
Con khỉ bông là hàng may tay, không phải sản xuất hàng loạt.
Anh ta ngập ngừng nói: “Anh cố ý đi một chuyến, may mà người đó vẫn còn ở đó.”
Anh ta vẫn luôn dang tay, ánh mắt đầy khao khát nhìn tôi.
Tôi mím môi: “Đi thôi, tôi chỉ xin nghỉ hai tiếng.”
Không đón lấy, mặc dù nó rất giống với con khỉ bông trước đây.
Đến lúc ký tên, Cố Chuẩn Niên giữ chặt tay tôi.
Có lẽ bị ánh mắt lạnh lùng của tôi đâm trúng, anh ta cười gượng rồi cúi đầu.
“Cảnh Thanh, em không cân nhắc lại sao? Em biết là anh yêu em mà.”
Tôi rút tay lại, nhanh chóng ký tên.
Đồng thời ném bút cho anh ta, cũng cười một cách chân thành.
“Cố Chuẩn Niên, năm năm qua, mỗi kỳ nghỉ hè, chỉ cần anh nghĩ đến cảm nhận của em một lần, chúng ta cũng không đến nỗi phải như thế này.”
Anh ta đã có quá nhiều cơ hội để thành thật.
Đã có quá nhiều khoảnh khắc có thể quay đầu.
Anh ta im lặng, bàn tay cầm bút run rẩy dữ dội.
Tách, nước mắt rơi xuống giấy.
Anh ta vội vàng tránh ánh mắt, giơ tay che lại.
Chữ viết vốn ngay ngắn của anh ta chỉ có ngày hôm đó là ngoằn ngoèo.
Lúc rời đi, anh ta gọi tôi một cách thảm thiết.
“Cảnh Thanh, em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Tôi dừng bước, quay đầu nhìn vào mắt anh ta, thấy thấp thoáng tia hy vọng.
“Nếu kiếp sau có báo ứng, em mong từng tia sét đều đánh trúng anh.”
Tôi không có lòng dạ rộng lượng như vậy.
Tôi yêu sâu đậm, hận cũng sâu đậm.
14.
Trong tình yêu không thành công, có thể công việc lại thật sự suôn sẻ.
Ông chủ rất nhanh đã tự đắc về quyết định sáng suốt của mình.
Sau khi thăng chức tăng lương đúng vào mùa thấp điểm, ông ấy chủ động cho tôi nghỉ phép dài hạn.
Tôi và Trần Đào nhất trí, đặt vé đi du lịch theo kiểu nói đi là đi.
Chúng tôi phơi nắng trên bãi biển, đêm đến thì nhàn nhã uống rượu.
Đến gần ngày về, hôm đó có mưa phùn.
Người trên bãi biển chỉ lác đác, khắp nơi đều toát lên vẻ an nhàn và thoải mái.
Tiếng khóc xé lòng của trẻ con vang lên không đúng lúc.
Tôi và Trần Đào lần theo tiếng kêu nhìn lại, cả hai đều hơi sửng sốt.
Long Nguyên Châu nằm ngửa trên bãi cát ăn vạ, vung cát bay mù mịt.
Miệng còn la hét: “Con không về, con muốn đào cát!”
Đứng trước mặt cậu ta, bất lực không làm gì được là Long Hiểu Đồng.
Bên cạnh, mặt đầy vẻ nhẫn nhịn cơn giận là người chồng cũ mà tôi đã không gặp mấy tháng.
Có lẽ vì quá ồn ào, Cố Chuẩn Niên hơi ngượng ngùng nhìn xung quanh.
Khoảnh khắc chạm mắt tôi, cả người anh ta như bị trúng bùa định thân.
Ngay sau đó, anh ta đi về phía tôi.
Vượt qua anh ta, tôi đã nhìn thấy ánh mắt u ám của Long Hiểu Đồng trong nháy mắt.
Cố Chuẩn Niên ngượng ngùng nhìn tôi.
“Em chuyển nhà rồi à? Anh… Anh đã đến tìm em mấy lần.”
Tôi nghĩ đây không phải là thời điểm thích hợp để ôn chuyện, mặt lạnh không thèm để ý.
Anh ta cười gượng rồi cúi đầu, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón áp út.
Vẫn là chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.
Có hơi cố tình rồi đấy.
Trần Đào cười khẩy, trêu chọc anh ta.
“Cố tổng rảnh thật nhỉ, không đi làm mà ra đây chơi với con nít à?”
Cố Chuẩn Niên nhanh chóng liếc nhìn tôi, mặt càng đỏ hơn.
“Tôi… Tôi đã nghỉ việc rồi.”
Tôi không vạch trần anh ta.
Trâu Đào đã nói gần đây anh ta không được tốt lắm, mấy dự án liên tiếp đều bị người khác giành mất.
Công ty trước là điều chuyển công tác, sau lại còn giảm lương.
Anh ta coi như không còn giữ được thể diện mới nghỉ việc ra đi.
15.
Long Hiểu Đồng đã bế con đi tới, áp sát vào cánh tay anh ta.
Trong đôi mắt có chút khiêu khích, nhưng trên môi lại treo một nụ cười giả tạo.
“Thật khéo quá, thế mà cũng có thể gặp nhau.”
Cố Chuẩn Niên mặt sa sầm, lùi một bước để kéo giãn khoảng cách với cô ta.
Nụ cười giả tạo trên mặt cô ta lập tức biến mất, trong mắt nhìn tôi lại thêm mấy phần hận ý.
Long Nguyên Châu la hét đòi Cố Chuẩn Niên bế, nhưng anh ta như không nghe thấy.
Đứa trẻ tức giận giơ tay về phía tôi vung vẩy: “Mụ đàn bà xấu xa!”
Tôi mỉm cười nhìn thằng bé, từng chữ từng chữ nói:
“Con nói lại câu nữa thử xem, mụ đàn bà xấu xa chuyên xé rách miệng trẻ con hư.”
Thằng bé còn muốn mở miệng thì bị Long Hiểu Đồng đưa tay bịt miệng lại.
Cố Chuẩn Niên như mệt mỏi đến cực điểm: “Các người về trước đi.”
Sự lạnh nhạt trong lời nói khiến sắc mặt Long Hiểu Đồng hơi thay đổi, nhưng chỉ nghiến răng quay đầu bỏ đi.
Cố Chuẩn Niên vẫn luôn nhìn tôi, như đã lấy hết can đảm.
“Cảnh Thanh, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Tôi đứng im không nhúc nhích: “Có gì thì nói ở đây.”
Trần Đào cũng tỏ vẻ lắng nghe, nhưng trong mắt lại đầy vẻ chế giễu.
Cố Chuẩn Niên thở dài.
“Châu Châu… thằng bé đã phát bệnh mấy lần rồi…”
“Cô ấy cứ thúc giục anh muốn sinh thêm một đứa nữa.”
Tôi bật cười: “Chúc mừng, anh không thích làm cha hờ sao?”
Mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng.
“Cảnh Thanh, em biết rõ là anh không yêu cô ấy, anh không muốn vì một đứa bé mà miễn cưỡng bản thân…”
Anh ta nhìn tôi đầy mong mỏi:
“Cho dù anh có sai, chẳng lẽ anh không xứng đáng có được hạnh phúc nữa sao?”
Tôi nhịn không nói ra những lời khó nghe, gật đầu cho có lệ.
“Đông sơn tái khởi cùng nước đổ khó hốt, anh còn phải học nhiều lắm.”
Ánh sáng trong mắt anh ta tối dần, thì thầm.
“Anh rất nhớ chúng ta trước đây…”
“Mọi thứ đều đang tiến triển theo như chúng ta mong muốn.”
Trần Đào cắt ngang dòng hồi tưởng của anh ta:
“Khụ, anh có muốn đi xem đứa con trai tiện nghi kia của anh không, ôi, hình như đánh nhau với người khác rồi.”
16.
Hai đứa trẻ đánh nhau trên bãi biển không phân thắng bại.
Long Hiểu Đồng không ngừng hét lên: “Đừng đụng vào con trai tôi, nó bị bệnh.”
Nhưng đứa đang cưỡi trên người đứa trẻ khác vừa giật vừa cắn rõ ràng là Long Nguyên Châu.
Chỉ vì muốn có món đồ chơi trong tay đứa trẻ kia, thằng bé đã xông lên đẩy ngã người ta.
Cố Chuẩn Niên ngượng ngùng tách hai đứa trẻ ra, không ngừng xin lỗi đối phương.
Nhưng phụ huynh trẻ tuổi khí thế hừng hực xông lên túm cổ áo, đánh nhau với anh ta.
Tôi và Trần Đào đã quay người đi về.
Mưa càng lúc càng to, tiếng ồn ào và tiếng hét chói tai vang lên không dứt sau lưng chúng tôi.
Càng ngày càng có nhiều người đi ngược chiều với chúng tôi, chạy về phía bãi biển.
Bị ướt mưa, về khách sạn tôi tắm rửa trước.
Chiếc điện thoại ở đầu giường không ngừng rung lên.
Trần Đào bên cạnh đang gọi điện video tình tứ với Trâu Đào.
Tôi không nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Chỉ là nửa đêm sấm chớp đùng đùng, mấy tia sét chiếu sáng cả bầu trời.
Sáng sớm thức dậy đi trả phòng, mới thấy mọi người trong đại sảnh đều đang thì thầm to nhỏ.
“Nghe nói chưa, hôm qua trên bãi biển có một nam một nữ chết rồi.”
“Hình như là đánh nhau, có người quay lại rút dao đâm…”
“Người đàn ông chết thảm lắm, lúc xe cấp cứu đến, còn bị sét đánh trúng mấy lần nữa.”
“Người phụ nữ hình như là ra tay trước, có người thấy cô ta chạy về lấy dao…”
“Còn có một đứa trẻ được đưa vào bệnh viện, không biết sống chết thế nào.”
Tôi nhìn xa xa bãi biển bên ngoài.
Có rất nhiều người vây quanh, không nhìn rõ tình hình bên trong.
Điện thoại của tôi có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, số điện thoại có vẻ quen quen.
Tôi không nghĩ nhiều, trả phòng rồi kéo Trần Đào đi ra sân bay.
Đi ngang qua bãi biển, trên mặt đất có một thứ sáng lấp lánh.
Tôi không khỏi dừng bước, cúi đầu nhìn xuống.
Là chiếc nhẫn cưới mà Cố Chuẩn Niên đeo trên tay, nằm trơ trọi trong cát.
Trần Đào nghe điện thoại, sắc mặt tái nhợt nhìn tôi.
“Trâu Đào nói, Cố Chuẩn Niên anh ta…”
Tôi nhìn ra biển cả mênh mông, không ai nhìn ra được sự ồn ào của nó đêm qua.
Nỗi đau cũng như theo sóng gió mà dần dần tan biến.
Tôi giẫm lên chiếc nhẫn đó đi về phía trước.
“Về nhà thôi, sắp lỡ chuyến bay rồi.”
Thì ra, trên đời này thực sự có báo ứng.
-HẾT-