Báo Thù - Chương 8
Ở kiếp trước, khi tôi hai mươi tuổi, Lục Tâm Đình nhận được tin tức, đích thân bay tới San Francisco để đạt được sự hợp tác với một người đàn ông tên là Chu Hải.
Người đó nắm trong tay công nghệ cốt lõi tiên tiến nhất.
Trong năm năm, từng bước giúp Lục Tâm Đình hoàn toàn làm chủ Lục gia.
Tôi đầu tư số tiền mẹ cho vào thị trường chứng khoán, với sự giúp đỡ của một số ký ức còn sót lại từ kiếp trước, tôi đã nhân đôi số vốn khởi nghiệp của mình lên gấp nhiều lần.
Sau đó, ở trường, trong khi dành gấp đôi thời gian cho các khóa học, tôi cũng lấy tiền và đầu tư vào một số công ty sẽ nằm trong top 500 công ty hàng đầu thế giới trong tương lai.
Vào thời điểm này, nhiều công ty vẫn còn ở trong giai đoạn trứng nước.
Trong khoảng thời gian này, Tô Lan đã liên lạc với tôi rất nhiều lần.
Tuần nào cậu ấy cũng gọi điện thoại đúng giờ, đầu tiên kể cho tôi nghe sau khi tôi rời đi, các bạn nữ trong đội nhảy đều rất nhớ tôi.
Cậu cũng cho biết cuộc sống của cậu ấy giờ đã tốt hơn rất nhiều khi nhận được tiền thưởng.
“Mới đây trong cuộc tuyển sinh của trường đại học A, Lâm Tửu tham gia, nhưng trong lúc phỏng vấn lại bị từ chối.”
“Buồn cười thật. Giáo viên phụ trách cuộc phỏng vấn thực ra đã có mặt tại buổi biểu diễn kỷ niệm trường của chúng ta ngày hôm đó.”
“Cô ấy nói rằng bài “Ánh trăng” mà Lâm Tửu đàn thua xa bài “Định mệnh” của cậu.
“cậu biết không? Lâm Tửu sau khi đi ra ôm lấy Giang Thiêm khóc thảm thiết bao nhiêu, tớ càng cười vui bấy nhiêu.”
“Kết quả thi tuyển sinh đại học đã có, tớ đứng thứ nhất toàn trường, thứ ba toàn thành phố.”
Khi nhận được tin nhắn này, tôi đang bị tra tấn bởi kỳ thi cuối kỳ cho chuyên ngành kép của mình.
Nhưng tôi vẫn nở nụ cười chân thành: “Chúc mừng cậu nhé.”
“Tâm Hi, tớ vẫn đang đợi cậu quay lại, tiếp tục làm bạn của tớ.”
Mẹ tôi thỉnh thoảng cũng gọi điện cho tôi, kể cho tôi nghe về những hoạt động gần đây của Lục Tâm Đình, quan tâm đến việc tôi sống một mình bên ngoài như thế nào và liệu tôi có đủ tiền hay không.
Khi tôi tiết lộ một chút về hoàn cảnh hiện tại của mình, bà bất đắc dĩ thở dài:
“Con vẫn còn là một cô bé, đừng cố gắng quá.”
Bà nói: “Nếu con cần giúp đỡ điều gì thì hãy nói với mẹ nhé. Đừng xấu hổ”.
Vì vậy tôi nói cho bà ấy biết cái tên Chu Hải và một số điều tôi nhớ được, đồng thời nhờ bà ấy giúp tôi điều tra anh ta.
“Mẹ nhất định không được để anh trai biết chuyện này.”
22.
Tôi đến San Francisco sớm hơn Lục Tâm Đình một tháng.
Bên ngoài ngôi trường, tôi đang định hỏi đường ai đó thì chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên bãi cỏ cách đó không xa.
Chu Hải trẻ hơn vài tuổi.
Đứng trước mặt anh là một cô gái cao gầy, tóc ngắn đeo kính, lạnh lùng nhìn anh:
“Đó là kết quả thí nghiệm của tôi. Ai cho phép anh dùng nó để bàn bạc việc hợp tác kinh doanh với người khác mà không có sự cho phép của tôi?”
Chu Hải cũng cười theo cô ta: “Của cô và cũng là của tôi, chẳng phải đó là đồ chúng ta cùng nhau nghiên cứu ra sao?”
“Ý tưởng là của tôi, thí nghiệm cũng là tôi làm, anh chỉ giúp tôi một chút, giúp ghi lại một ít số liệu, tại sao anh lại cho rằng mình có quyền xử lý đồ của tôi?”
Cô gái không hề nhượng bộ.
Nghe được cô ấy nói xong, Chu Hải sắc mặt cũng trầm xuống:
“Tần Chỉ Lan, đừng đi quá xa!”
“Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu. Chẳng phải tôi đang nghĩ đến tương lai của chúng ta sao? Nắm đồ trong tay có ích gì? Tìm một công ty đáng tin cậy để hợp tác phát triển, thu được lợi ích tối đa mới là tốt nhất, không phải sao?”
“Tôi nói lần cuối – đó là đồ của tôi.”
Cô gái tên Tần Chỉ Lan thờ ơ nhìn anh ta,
“Bằng sáng chế ở trong tay tôi, anh ngay cả công nghệ cốt lõi cũng không biết, còn muốn tìm người cùng phát triển, hợp tác? Chỉ cần tôi còn sống, liền không có khả năng.”
“Còn nữa, chúng ta chia tay đi. Từ giờ trở đi, anh không liên quan gì đến tôi nữa.”
Cô quay người lại và bỏ đi.
Chu Hải đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, ánh mắt dần dần lạnh đi.
Trong mắt anh ta hiện lên đầy sát ý.
Tôi đứng đó và chợt nhận ra.
Kiếp trước nghe Lâm Tửu hỏi Lục Tâm Đình làm sao có được trong tay nhân tài như Chu Hải.
Lúc đó, Lục Tâm Đình ôm cô ta ngồi ở bên bể bơi, nghe vậy mỉm cười:
“Bởi vì anh ta cần anh giúp một chuyện.”
Quan trọng hơn.
Kiếp trước, tôi chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của Tần Chỉ Lan.
23.
Tôi đã cố gắng tìm cách gặp Tần Chỉ Lan.
Cô ấy ngồi đối diện tôi trong một quán cà phê cách xa trường học của họ.
Cô ấy thẳng vào vấn đề: “Cô Lục, tôi biết cô đến đây vì mục đích gì, nhưng tôi không bán đồ của mình.”
“Tại sao?”
Cô ấy lưỡng lự một lúc rồi nói:
“Hiện tại, nó chỉ là một bán thành phẩm.”
Tôi chợt khựng lại khi đưa cốc cà phê lên miệng.
“Tôi biết doanh nhân các cô đều quan tâm đến giá trị thương mại, nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng mình có thể đạt được và những thay đổi mà nó có thể mang lại cho công nghệ của con người. Đối với tôi, bản thân nó mới là quan trọng nhất.”
Cô ấy nhìn tôi một cách kiên định.
Khi nhắc đến lý tưởng của mình, khuôn mặt mộc mạc ấy toát ra ánh sáng chói lóa khó tả.
Cô ấy là một cô gái thật rực rỡ.
Đáng lẽ cô ấy phải trở thành một nhà khoa học vĩ đại, người sẽ để lại tên tuổi của mình trong lịch sử.
Nhưng ở kiếp trước, chỉ là vì dục vọng ích kỷ của hai người đàn ông.
Cô ấy đã chếc ở nơi đất khách quê người.
Như hạt bụi biến mất dưới bánh xe lịch sử.
“Cô Lục, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Tôi chợt đưa tay ra ngăn cô ấy lại.
Nhìn cô một cách chân thành: “Cô Tần, tôi sẵn sàng cung cấp cho cô tất cả kinh phí và các nguồn lực cần thiết khác để nghiên cứu khoa học.”
“Và cô chỉ cần giúp tôi một chút sau khi cô hoàn thiện được sản phẩm của mình.”
“Thành tích của cô vẫn sẽ thuộc về cô, tên của cô cũng sẽ được lịch sử ghi lại – như vậy có được không?”
24.
Vào ngày tôi về nước, trận tuyết đầu mùa bay lả tả rơi trên mặt đất.