Báo Thù - Chương 11
28.
Ngày bố tôi và Lục Tâm Đình bị cảnh sát bắt đi, mẹ tôi cũng đưa đơn ly hôn.
Lục Tâm Đình không thể tin được, mắng bà: “Mẹ, con không phải con của mẹ sao? Tại sao mẹ chỉ thích Lục Tâm Hi? Con cũng là con của mẹ mà!”
“Cha con ủng hộ con, mẹ phải ủng hộ em gái của con thôi.”
Mẹ tôi khẽ thở dài, ngồi xuống trước mặt anh ta, nhấp một ngụm trà xanh.
“Mọi thứ trên thế giới này luôn công bằng phải không?”
Các dự án mà Lục gia và Giang gia cùng nhau hợp tác cùng lần lượt bị lôi ra.
Tôi danh của họ lại được bổ sung thêm tội kinh tế.
Tôi tiếp quản Lục thị đang bị thiệt hại nặng nề và sáp nhập nó vào Lan Tâm.
Sau đó tôi đến gặp Giang Nguyệt, người đã giành lại quyền kiểm soát Giang gia.
Cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của Giang Thiêm.
Cha mẹ cô ấy kết hôn chỉ là một cuộc liên hôn giữa hai gia tộc.
“Khi còn nhỏ, tôi rất ghét người phụ nữ đó, cảm thấy bà ta đã hủy hoại gia đình tôi. Sau này tôi mới biết, nếu cha tôi không ngoại tình, Giang Thiêm sẽ không bao giờ tồn tại trên thế giới này.”
Cô nhấc cốc cà phê lên.
“Chếc dưới tay chính con trai mình là quả báo của bà ta.”
Tôi đã liên lạc với cô ấy một năm trước và đạt được sự hợp tác.
Tôi sẽ giúp cô ấy đuổi Giang Thiêm ra khỏi Giang gia, để cô ấy lên nắm quyền.
Tiền đề là cô ấy cần giúp đỡ tôi đạt được những tài nguyên trong nước.
Bao gồm cả cuộc chiến dư luận hot search lần này, rất nhiều trong số đó là tác phẩm của Giang Nguyệt.
“Nhưng tôi rất tò mò, làm sao cô đoán được việc mẹ anh ta tự sát có liên quan đến anh ta?”
Tôi mỉm cười và không nói gì.
—Bởi vì anh ta đã làm điều tương tự với tôi ở kiếp trước.
29.
Trước khi bản án được tuyên, tôi đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt đến nhà tù để thăm những người quen cũ.
Người đầu tiên tôi gặp là anh trai mình.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cười: “Anh đừng nhìn tôi như thế.”
“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì.”
“Tôi giống như con chóa bị đuổi ra nước ngoài lạc lõng. Anh sẽ không nghĩ rằng ngày nào tôi cũng chỉ ăn chơi sa đọa đó chứ?”
Trong khoảng thời gian mệt mỏi nhất, tôi chỉ có thể dành thời gian ít ỏi để chợp mắt một lúc mỗi ngày.
Ngoài lớp học và mọi việc ở công ty, tôi còn bận rộn tìm kiếm rất nhiều thứ.
Tìm bằng chứng về tội ác do ba người này gây ra từ những manh mối trong kiếp trước.
Bởi vì thủ đoạn của họ rất khéo léo và không có chỗ nào sai sót nên tôi tin rằng đây không phải là lần đầu tiên.
Người ác không thể chỉ làm điều ác trước mặt tôi, nhất định là họ đã làm nhiều điều tồi tệ hơn ở những nơi tôi không nhìn thấy.
Tôi đã nghĩ đúng.
“Lục Tâm Đình, bố luôn nói tôi không giống con gái ông ấy, nhưng nhìn xem, ông ấy đã nuôi dạy anh trở thành một tên cướp độc tài, người sẽ làm mọi cách để đạt được mục đích của mình, bất chấp luật pháp – may mắn thay, tôi không giống ông ấy. ”
Người thứ hai tôi đến gặp là Lâm Tửu.
Tóc cô ta rối bù và đôi mắt hốc hác.
Qua tấm kính, đôi mắt đầy hận thù như muốn ăn thịt tôi.
Cô ta không thể giả làm một đóa bạch liên hoa được nữa, điên cuồng hỏi tại sao tôi không đưa ra bằng chứng sớm hơn, không phải tôi đã có chúng từ trước rồi à.
“Giả vờ yếu đuối có vui không?!”
“Đương nhiên là vui rồi, nếu không sao cô lại giả vờ lâu như vậy?”
Tôi đã đứng lên.
“Để cô nghĩ rằng mình đã thắng, sau đó lại đạp cô xuống không phải càng thú vị hơn à.”
Tất nhiên tôi có thể đưa những thứ này ra sớm hơn.
Nhưng điều đó là không đủ.
Hãy để cô ta nghĩ rằng mình đã giành được chiến thắng và có được mọi thứ.
Rồi vào đêm trước bình minh, nhìn mọi thứ biến mất.
Đây là điều tôi đã trải qua ở kiếp trước.
Lần này đến lượt cô ta.
30.
Người cuối cùng tôi đến gặp là Giang Thiêm.
Thực ra tôi không muốn gặp anh ta.
Lâm Tửu và tôi từ đầu đến cuối đều là kẻ thù, Lục Tâm Đình và tôi thì có quan hệ huyết thống.
Còn Giang Thiêm.
Sau khi không còn yêu anh ta, chúng tôi đã không còn quan hệ gì.
Nhưng cảnh sát nói với tôi rằng Giang Thiêm muốn gặp tôi.
Thế là chúng tôi ngồi đối diện nhau qua tấm kính.
Anh ta im lặng nhìn tôi một lúc.
Cho đến khi tôi sốt ruột đứng dậy: “Anh muốn gặp tôi để làm gì?”
“…Rõ ràng là không phải vậy.”
Anh thấp giọng nói: “Lục gia phải là của anh, chúng ta cũng nên đính hôn.”
Tôi dừng bước và đột ngột quay lại.
Anh ấy nhìn tôi kiên định, đôi mắt đen lóe lên những tia sáng khó đoán.
Tôi nhìn vào mặt anh ta, nếu không phải vì vết sẹo nhỏ trên trán, gần như trong chốc lát, tôi cứ tưởng mình đã nhìn thấy Giang Thiêm của kiếp trước.
Khi định thần lại, tôi chỉ thấy buồn cười:
“Chỉ là một cuộc đính hôn thôi sao? Tại sao anh không nói về chuyện xảy ra tiếp theo? Anh dựa vào tôi để có được sự hỗ trợ từ Lục gia, sau đó lại liên thủ với Lục Tâm Đình để giếc tôi.”
“Nhưng rất lâu sau, anh đã hối hận.”
Anh khàn giọng nói: “Chỉ là em không biết nữa thôi.”
“Anh thực sự hy vọng, thực sự hy vọng em có thể biết…”
Điều đó thật buồn cười.
“Ừ, tôi chếc rồi, đương nhiên không biết.”
Tôi quay lại, đặt tay lên tấm kính, nhìn anh ta và nói từng chữ:
“Nhưng cho dù tôi có biết thì sao? Ai quan tâm đến sự hối hận của anh?”
“Lần này tôi là người thắng, anh là người phải xuống địa ngục.”
“Giang Thiêm, anh đáng bị như vậy.”
31.
Mùa đông năm nay đến sớm.
Khi tôi rời đi, bên ngoài trời đã tối.
Tần Chỉ Lan gọi điện nói, sau năm mới cô sẽ ra nước ngoài, đến viện nghiên cứu bắt đầu những thí nghiệm mới.
Tôi đồng ý và chúc cô ấy có một chuyến đi an toàn.
Sau khi cúp điện thoại, trên WeChat có tin nhắn của Tô Lan, nói rằng cô ấy đã ngồi ở quán lẩu và bảo tôi nhanh tới thanh toán.
Tôi mỉm cười và đáp lại “Được”.
Ngoài cửa sổ xe, vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên bầu trời, chiếu sáng một góc màn đêm dày đặc đen như mực.
Khi màn đêm kết thúc, mặt trăng lặn.
Mặt trời của tôi sẽ lại mọc.
(Hết)