Báo Thù Đi! Thiên Kim Thật - Chương 4
9
Trước kỳ nghỉ hè cấp ba, ông Lâm với bà Lâm tổ chức một buổi sinh nhật mừng trưởng thành hoành tráng cho Lâm An Nhiên.
Địa điểm tổ chức được chọn là tầng cao nhất của khách sạn sang trọng nhất thành phố A.
Danh sách khách mời đều là những nhân vật nổi tiếng và có địa vị cao.
Bà Lâm đã dành trước cả tháng để chuẩn bị cho bữa tiệc.
Chiếc váy dự tiệc của Lâm An Nhiên có giá lên đến hàng trăm triệu, được đặt riêng từ thương hiệu xa xỉ độc nhất vô nhị, được vận chuyển từ Châu Âu về.
Trong phòng trang điểm, Lâm An Nhiên ôm lấy cánh tay bà Lâm nũng nịu:
“Mẹ ơi, mẹ tốt với con quá, con rất thích chiếc váy này, nó thực sự quá đẹp.”
“Con thích là tốt rồi, dù có đắt đến đâu mẹ cũng không tiếc.”
“Cảm ơn mẹ.”
Cuối cùng, không quên liếc mắt nhìn tôi đầy đắc ý.
Bữa tiệc bắt đầu, các vị quan chức cùng với đối tác quan trọng của tập đoàn Lâm thị lần lượt đến chúc rượu.
“Lão Lâm, nghe nói An Nhiên tham gia vào dự án của công ty ông, đúng là hậu sinh khả ủy!”
“Chúc mừng lão Lâm, có con bé trợ giúp, sau này có thể yên tâm về hưu rồi.”
“Nghe nói cô Lâm học tập rất xuất sắc, năm nào cũng đứng đầu.”
Lâm An Nhiên cau mày, bà Lâm vội vàng lên tiếng giải thích:
“Đó là đứa con gái khác của tôi, Ngôn Thu, An Nhiên cũng rất giỏi, Thanh Hoa không thành vấn đề.”
Mọi người gật đầu lia lịa.
“Mọt sách thì chỉ làm công được thôi, nào có thể so sánh với An Nhiên.”
“Đương nhiên rồi, chỉ có những người như An Nhiên được rèn luyện từ nhỏ mới có thể gánh vác trọng trách của tập đoàn Lâm thị.”
Lâm An Nhiên đứng giữa nố mẹ, lắng nghe mọi người ca ngợi mình nức nở.
Lúc này, một người đàn ông khoan thai đến muộn.
Vừa bước vào, anh ta đã thu hút mọi sự chú ý.
“Đây không phải là giám đốc Cố của Khoa học Kỹ thuật Vân Khởi sao?”
“Người này có địa vị gì vậy?”
“Khoa học Kỹ thuật Vân Khởi là công ty khởi nghiệp về khoa học kỹ thuật nổi tiếng nhất trong những năm gần đây, sở hữu nhiều sản phẩm và công nghệ hàng đầu, chiếm thị phần lớn trên thị trường.”
“Người sáng lập còn chưa đến 30 tuổi, nghe nói là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Thanh Hoa.”
Anh ta đi đến trước mặt bố mẹ tôi, mỉm cười giơ ly rượu lên.
“Xin lỗi, tôi bị kẹt xe trên đường nên đến muộn. Chúc mừng cô Lâm thành niên, nghe nói cô Lâm vô cùng xuất sắc, thật là niềm tự hào của các ông bà!”
“Giám đốc Cố quá khen, An Nhiên còn nhiều điều cần học hỏi.” Bố khiêm tốn đáp lời.
Lâm An Nhiên nghe vậy lòng như nở hoa, chủ động nâng ly chúc mừng cùng anh ta.
Anh ta quay đầu, ánh mắt nhìn về phía tôi.
“Đây là… Thu?!”
Tôi sững sờ, sao anh ta nhận ra tôi?
Chết tiệt, hẳn là tôi đã quên tắt vòng kết nối bạn bè.
Tôi đang cố vờ như không quen.
Không ngờ Cố Vân Khởi lại kích động nắm lấy tay ông Lâm.
“Chủ tịch Lâm, không ngờ rằng nhà đầu tư bí ẩn vào công ty chúng tôi lại là con gái ngài, nếu không có Thu, sẽ không có Vân Khởi ngày hôm nay.
“Ngài thật khiêm tốn, có thể nuôi dưỡng được một đứa con gái xuất sắc như vậy mà không hề khoe khoang gì.”
Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, bắt đầu xôn xao bàn tán.
Tôi định ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa.
“Nghe nói Khoa học Kỹ thuật Vân Khởi có một nhà đầu tư bí ẩn, từ đầu đã cung cấp nguồn tài chính dồi dào cùng chiến lược định hướng cho công ty, nhưng lại chưa bao giờ lộ diện. Không ngờ lại là con gái nhà họ Lâm!”
“Nghe nói cô gái này mới trở về nhà họ Lâm gần đây, hiện là học sinh xuất sắc nhất khối.”
“Có một nhà đầu tư tài ba như vậy, sau này Lâm thị e rằng cũng muốn con gái tiếp quản.”
Ông Lâm lúc này đã hiểu rõ mọi chuyện, nhân cơ hội này để củng cố mối quan hệ với giám đốc Cố.
“Tôi đã sớm dạy con bé rất nhiều kiến thức về kinh doanh, không ngờ nó học rất nhanh, cũng ngoài dự kiến của tôi.
“Giám đốc Cố, xin mời, chúng ta hãy vào bàn chính để từ từ trò chuyện.”
Cố Vân Khởi đề nghị mời tôi đi cùng, để tâm sự về công ty và đầu tư.
Bố tôi vội vàng đồng ý, mẹ tôi cũng thân thiện choàng lấy tay tôi.
Nửa sau bữa tiệc, bầu không khí trên bàn chính vô cùng sôi nổi.
Giám đốc Cố với một số nhân vật nổi tiếng khác trong giới thương nghiệp vây quanh tôi để bàn luận về kinh doanh và đầu tư.
Họ đều giải thích, chia sẻ kinh nghiệm với tôi một cách đầy hứng thú, thỉnh thoảng lại hỏi ý kiến và tán dương tôi.
Tôi cố gắng trả lời câu hỏi của họ cũng như chia sẻ một số quan điểm của mình.
Ông Lâm, bà Lâm ngồi một bên, yên tâm thoải mái tiếp thu những lời khen ngợi của mọi người.
Mặc dù họ chưa làm được gì cả.
Lâm An Nhiên ngồi một bên, không chen vào được một lời, tức giận đến muốn chết.
Cả bữa tiệc, cô ta chỉ trừng mắt nhìn tôi một cách hung tợn.
“Lần này tổ chức tiệc sinh nhật thật không uổng phí, quen biết được giám đốc Cố, sau này Lâm thị hợp tác với họ, coi như chúng ta đã lên được một con thuyền lớn trong lĩnh vực công nghệ cao.”
“Ngôn Thu à, sau này con phải giúp Lâm thị một tay.”
Tôi thuận miệng đáp lại: “Con sẽ thưa bố.”
Hừm, mơ đi.
Có tôi ở đây, Khoa học Kỹ thuật Vân Khởi sẽ không bao giờ hợp tác với Lâm thị.
Lâm An Nhiên nắm chặt váy, không tiếng động trút giận, nhưng lại không dám trách móc bố tôi vì đã biến sinh nhật 18 tuổi của cô ta thành một cuộc gặp gỡ thương mại.
10
Sau khai giảng, đã đến lớp 12.
Ông Lâm thỉnh thoảng sẽ hỏi tôi về kế hoạch và đầu tư của công ty trong bữa cơm, tôi cũng thuận miệng trả lời qua loa cho có lệ.
Có điều không biết sao, ở trường học, chuyện Lâm An Nhiên là con nuôi của nhà họ Lâm đã lan truyền khắp nơi trong âm thầm.
Có người tò mò chủ động đi hỏi Lâm An Nhiên, bị cô ta mắng té tát.
Hoàn toàn chứng thực chuyện này.
Lâm An Nhiên vốn kiêu căng, ngang ngược.
Điều này dẫn đến phản ứng ngược, không ai còn coi trọng cô ta như một tiểu thư lá ngọc cành.
Tâm trạng Lâm An Nhiên bùng nổ, kết quả học tập sa sút thảm hại.
Ngay cả những kẻ a dua nịnh hót trước đây cũng bị cô ta mắng chửi, trong lúc tức giận đã tiết lộ ra nhiều chuyện xấu xa mà cô ta đã làm trước đây.
Ngay lập tức khiến cho mọi người xôn xao.
Thậm chí có người bị hại đã náo loạn đến phòng hiệu trưởng, đòi giải thích.
Ông Lâm bà Lâm sau khi trở về từ trường học đã tức giận giam lỏng Lâm An Nhiên.
Bạn hỏi tôi cảm thấy thế nào về những chuyện này?
Tất nhiên là cười thầm.
Không ngờ tâm lý của cô ta lại yếu ớt như vậy, chỉ một sự thật nhỏ bé đã khiến cho nội tâm cô ta sụp đổ.
Tuy nhiên tôi cũng không có thời gian quan tâm đến cô ta, tôi còn phải học tập và đầu tư.
Bận rộn đến mức tối mặt tối mày.
11
Sáu tháng cuối năm, những công ty tôi đầu tư trước đây lần lượt ra mắt thị trường, doanh thu tăng vọt.
Số tiền trong tay tôi cũng tăng lên gấp nhiều lần.
Không chỉ học phí đại học không còn là vấn đề mà tôi còn dự định mua nhà mới cho bà, căn nhà cấp bốn cũ nát thực sự không thể ở được nữa.
Lúc đó, tôi đang kêu taxi đi xem nhà, bỗng một cú đánh từ phía sau khiến tôi ngã quỵ.
Khi tỉnh lại, tôi và bà đã bị nhốt trong một nhà kho cũ kỹ.
Bà tôi hôn mê bất tỉnh, cẳng chân chảy máu.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra.
“Quả nhiên là mày.”
Cô ta tháo khẩu trang, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
“Chị tốt của em, thế nào, mày biết mày đã hại tao thê thảm như thế nào chưa?”
“Tất cả đều do con tiện nhân này, hại tao mất đi tất cả.”
“Nếu không phải vì mày, tao mới là tiểu thư nhà họ Lâm được mọi người chú ý, là viên ngọc quý trên tay bố mẹ.”
“Nhưng từ khi mày xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi.
“Có điều không sao cả, mày không còn ngày mai nữa, sau này, con gái nhà họ Lâm chỉ có một, đó chính là tao.”
Tôi nhìn cô ta càng thêm điên cuồng, cuối cùng cười ha ha như một kẻ tâm thần.
Tôi cười lạnh lùng: “Mày sai rồi, giả thì mãi mãi là giả. Mày vĩnh viễn không bao giờ là tiểu thư nhà họ Lâm, vĩnh viễn, đều, không, phải.”
Khuôn mặt cô ta càng thêm vặn vẹo, rút một con dao găm từ trong túi ra, múa may trong không khí.
“Mày còn dám cãi láo, tao sẽ đưa mày với bà già chết tiệt này xuống địa ngục ngay bây giờ.”
Cô ta đắm chìm trong thù hận, hoàn toàn không chú ý đến dấu đỏ giữa trán mình.
“Bùm!”
Tôi nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, mọi thứ đã trở lại bình yên.
Cô ta mở to mắt, kinh hãi nhìn những cảnh sát xuất hiện chỗ nào không biết.
Haha, ngu ngốc.
Không có não mà nghĩ à?
Bắt cóc mà không có ai xoát người hết vậy?
Làm sao tôi có thể chờ cô ta đến bắt cóc mình mà không làm gì?
Tôi đã sớm gắn thiết bị định vị và cảnh báo nguy hiểm vào vòng cổ, đồng thời trang bị camera livestream.
Chắc chắn là hiện tại livestream đã thu hút rất nhiều sự chú ý rồi.
Sau khi được cảnh sát giải cứu, tôi với bà được đưa đến bệnh viện.
Đúng như dự đoán, vụ bắt cóc lần này đã lên hot search, thậm chí còn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị.
Ông Lâm bận rộn giải quyết chuyện công ty, bà Lâm ôm xác Lâm An Nhiên gào khóc.
Chẳng ai quan tâm đến tôi.
Tuy nhiên cũng không cần.
Muộn màng rồi, tình cảm gia đình chẳng còn nghĩa lý gì.
Sau kỳ thi đại học, tôi đã thi đỗ vào đại học Thanh Hoa.
Ông Lâm bà Lâm đích thân đến nhà, yêu cầu đưa tôi đi khai giảng.
Tôi kiên quyết từ chối.
“Ngại quá, con đã có người đưa đi rồi.”
Sáng sớm 6 giờ, quảng trường Thiên An Môn.
Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, lá cờ quốc gia từ từ được kéo lên cao.
Bà tôi xúc động run rẩy cả người.
Tôi cúi đầu, lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
Lại ngẩng đầu lên khi, lá cờ đỏ sao vàng tung bay rực rỡ trong gió.
Cuộc đời mới của Giang Ngôn Thu bắt đầu rồi.
Ngoại truyện
Đây đã là ngày thứ ba tôi lang thang trên đường phố.
Tôi ngồi xổm ở dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Vừa đói vừa rét.
Bố ơi, mẹ ơi, hai người ở đâu?
Con đói lắm, con thèm được ăn bánh bao của mẹ, thèm được ngủ trên chiếc giường êm ái trong nhà, thèm được đọc truyện tranh mới nhất…
Bố ơi, mẹ ơi, hôm qua có mấy anh chị lớn ăn kẹo trước mặt con.
Là những viên kẹo cầu vồng đủ màu sắc.
Con thèm đến chảy nước miếng.
Nhưng chỉ có anh trai lớn nhất chịu cho con kẹo sau khi con học tiếng chó sủa.
Con không hiểu.
Con không muốn học tiếng chó sủa.
Con thấy như vậy không hay.
Nhưng con đã lâu rồi không được ăn gì.
Họ thấy con không nói gì, lập tức chế giễu con là ăn xin.
Còn nhổ nước bọt vào con.
Cuối cùng còn dùng tay chân đánh đập con.
Đau quá, thật sự đau quá.
Con tưởng chừng như sắp chết.
“Lũ chó con chết tiệt, ai cho chúng mày bắt nạt cháu gái tao!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát tháo vang lên, dọa cho cả bọn chúng bỏ chạy.
Một bà lão bế con về nhà.
Bà cho con ăn, cho con tắm rửa sạch sẽ.
Bà nói:
“Từ nay về sau, cháu là cháu gái của bà.
“Cháu tên Ngôn Thu, Giang Ngôn Thu.”