Báo Thù Cho Em - Chương 6
21
Sau khi Tống Anh Nam đi, Chân Châu vô tội cũng phải rời khỏi Hồng Kông.
Ngay từ sáu năm trước, cô ấy cũng may mắn tìm được cha mẹ ruột.
Chỉ là bởi vì lo lắng cho cha mẹ tôi không có người làm bạn cho nên mới chậm chạp không đoàn tụ với người nhà.
Cha mẹ ruột của cô ấy là một đôi vợ chồng đặc biệt lương thiện chất phác.
Cô ấy còn có một người anh trai rất yêu cô ấy, rất đẹp trai, đều đang ngóng trông cô ấy trở về.
Ngày tiễn cô ấy rời đi, tôi khóc thành nước mắt.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã từng thán phục.
Sao trên đời này lại có người khóc lên đẹp như vậy, làm cho lòng người thương xót.
Lại nói tiếp lúc ấy bởi vì Tần Cửu Xuyên đỡ cô ấy một phen, tôi còn ăn dấm chua.
Bây giờ người đàn ông mà cô ấy thích không chớp mắt, lo lắng đau lòng nhìn cô ấy.
Tôi không khỏi lại âm thầm mắng mình lòng dạ hẹp hòi.
Ấn tượng đầu tiên cũng không hoàn toàn chính xác.
Trên thế giới này chính là có một kiểu con gái, các cô ấy xinh đẹp mà lại nhu nhược thiện lương làm cho người ta nhìn liền đau lòng.
Cũng không phải tất cả những cô gái như vậy đều là tiểu bạch hoa dối trá.
“Bảo Nhi.”
Người cuối cùng Chân Châu ôm lấy là tôi.
“Chị.” Cô ấy khóc đến mắt sưng lên, nhưng vẫn xinh đẹp hơn người.
“Chị có thể trở về thật là tốt, chị có biết em vui mừng bao nhiêu không…”
“Còn đau không?”
Tôi nhẹ nhàng vuốt vết sẹo lưu lại bên cổ cô ấy.
Chân Châu lắc mạnh đầu: “Không đau chút nào, không đau, chị… có đau không? Sợ không?”
Cô ấy nói xong lại muốn khóc, tôi vội vàng khuyên: “Được rồi được rồi, đã qua rồi.”
Phải, tất cả đã qua rồi.
Tôi giống như đang mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Rất nhiều lúc tôi cũng không thể tin được, trải qua hết thảy dĩ nhiên sẽ thật sự phát sinh ở trên người tôi.
Mẹ nói cho tôi biết là bởi vì người yêu tôi quá nhiều chấp niệm quá sâu.
Nhất là Tần Cửu Xuyên.
Nếu như tôi không trở về, nhất định hắn sẽ rời đi cùng tôi.
22
Tần Cửu Xuyên tới đón tôi về nhà.
Nhưng tôi dựa sát vào bên cạnh cha mẹ, căn bản không nỡ đi.
Mẹ vuốt tóc tôi, ánh mắt đầy thương tiếc: “Mau đi đi, con đã ở đây hai tuần rồi.”
“Chúng ta nhớ con, Cửu Xuyên cũng nhớ con.”
Tôi có chút thẹn thùng, mạnh miệng nói: “Anh ấy mới tách con không bao lâu nha, nhưng con cách xa ba mẹ hai mươi năm…”
Mẹ vừa nghe lập tức muốn rơi nước mắt, tôi vội vàng làm nũng chơi xấu dỗ mẹ.
Khắp phòng đều là tiếng cười nói vui vẻ.
Thời khắc như vậy, ước chừng là thời khắc mà những gia đình mất đi con cái, khát vọng nhất.
Tôi về nhà rồi.
Nhưng trên đời này, còn có bao nhiêu đứa con không thể về nhà, trở lại bên cạnh cha mẹ?
Những tiếng cười nói vui vẻ trong nhà, nơi mà bình thường chỉ có tiếng cãi nhau.
Con người tôi không có chí hướng gì quá lớn.
Đương nhiên cũng là bởi vì tôi hiện giờ cũng không có năng lực thực hiện chí hướng lớn lao.
Nhưng tôi nhận ra một điều thì sẽ cố gắng làm nó tốt nhất có thể.
Tuy rằng tôi ngốc một chút, đi chậm một chút, nhưng cuối cùng cũng đến điểm cuối.
Trước kia mục tiêu nhân sinh của tôi là ăn no mặc ấm, cùng Tần Cửu Xuyên bên nhau cả đời.
Nhưng bây giờ dường như tôi đã có một mục tiêu mới.
23
Lúc cha mẹ đưa tôi ra, xe của Tần Cửu Xuyên vừa tới.
Vốn tôi còn cứng rắn nói không cần hắn.
Nhưng nhìn thấy khoảnh khắc hắn xuống xe, tôi lập tức không khống chế được mà chạy như bay về phía hắn.
Cha mẹ liếc nhau đều nở nụ cười.
Nhưng tôi mới bất chấp nhiều như vậy.
Tôi đã hai tuần không gặp hắn, cũng không biết hắn đang bận rộn những gì.
Ánh trăng như bạc bóng cây lắc lư.
Khi thân ảnh Tần Cửu Xuyên dần dần rõ ràng, tôi lại ngượng ngùng dừng bước.
Có chút nhăn nhó không dám tiến lên.
Nhưng hôm nay trông hắn thật sự rất đẹp trai.
Bên trong áo khoác màu đen là bộ âu phục màu xanh đen.
Tóc cũng đã chải qua, đặc biệt tạo kiểu vô cùng nam tính.
Khi nhìn thấy tôi, hắn khẽ nhướng mày, khóe môi liền mang theo nụ cười.
Trái tim tôi đập thình thịch.
Lại nói tiếp, kết hôn đã ba năm, thiếu chút nữa đã làm mẹ.
Nhưng vẫn không chịu thua kém như vậy, vẫn bị sắc đẹp mê hoặc.
Nhưng năm đó nếu không phải tôi tham luyến sắc đẹp, cũng sẽ không có duyên phận vợ chồng giữa tôi và Tần Cửu Xuyên.
“Bảo Nhi.”
Hắn không gọi tôi là Tiểu Ly, lại theo cha mẹ gọi tên cũ của tôi.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi như vậy, dịu dàng thấu xương.
Tôi chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, gò má cũng càng ngày càng nóng, cơ hồ đều muốn đứng không vững.
Tần Cửu Xuyên cũng đã chân dài sải bước đi tới, ôm chặt lấy tôi.
“Bảo Nhi……”
Hắn ôm lấy mặt tôi, cúi đầu hôn tôi.
Tôi choáng váng đến mơ hồ, muốn đứng còn không vững: “Tần Cửu Xuyên, em hơi choáng……”
“Đừng sợ, ông xã ở đây.”
Hắn trực tiếp bế ngang tôi lên.
“Ba mẹ vẫn còn…” Tôi nằm sấp trong lòng hắn không dám ngẩng đầu.
“Ba mẹ nhìn thấy sẽ càng vui vẻ.”
Lời này nói cũng không sai.
Tần Cửu Xuyên trở về Hồng Kông thân phận rất nhanh được công khai.
Trước kia tôi chết, đối với cha mẹ mà nói, hắn tôn quý hay là bình thường đều không có ý nghĩa gì.
Nhưng hiện tại thì khác.
Bọn họ sợ Tần Cửu Xuyên sẽ đối với tôi có một chút không tốt.
“Tần Cửu Xuyên, bọn họ đều nói, anh có thật nhiều thật nhiều tiền, quyền thế rất lớn.”
“Tuy rằng đã là trước kia, nhưng hiện tại nuôi em cũng vẫn đầy đủ như cũ.”
“Vậy sau khi chúng ta kết hôn, vì sao anh còn gạt em, anh sợ em lấy tiền của anh sao?”
“Vậy em có nghĩ tới, chúng ta kết hôn ba năm, tiền lương mỗi tháng của anh hai ngàn năm trăm đồng, nhưng vì cái gì mà trong nhà mãi mãi không thiếu tiền?”
Tôi giật mình một chút, tôi tiêu tiền không nhiều lắm, Tần Cửu Xuyên cũng không có chỗ tiêu tiền.
Nhưng hai người sống qua ngày còn phải đóng tiền thuê nhà, bốn mùa đều phải mua quần áo, thỉnh thoảng còn có thể đi ăn, chút tiền ấy thế nào cũng không đủ.
Tôi ngốc giống như hiện tại mới hiểu được.
Những thứ cần thiết trong nhà chưa bao giờ thiếu, khi tôi muốn mua bất cứ thứ gì, trong ví đều mãi mãi có tiền.
Tôi và Tần Cửu Xuyên, chỉ có hai ngàn năm trăm đồng, nhưng mỗi lần hai ngàn năm trăm đồng này sắp tiêu hết hắn đều lặng lẽ bù vào.
Trong những ngày sau khi kết hôn, tôi vẫn luôn cho rằng mình đang nuôi gia đình, nuôi người chồng có tài nhưng không gặp thời của tôi.
Cũng bởi vậy, tôi chiếm được cảm giác thành tựu rất lớn, đặc biệt thỏa mãn cảm thấy mình vẫn rất có khả năng.
Nhưng thật lâu thật lâu trước đây Tần Cửu Xuyên đã vì tôi làm tốt hết thảy.
Tự nhiên hắn cũng có thể vung tiền đưa tôi đi qua ngày lành tháng tốt.
Nhưng hắn rất hiểu rõ tôi, biết tôi dựa vào hai tay mình kiếm cơm lại càng vui vẻ hơn. .
Mà hắn nguyện ý cùng tôi, đồng ý cho tôi làm những điều vui vẻ nhỏ nhoi như vậy.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới bất cứ chuyện gì ngoài việc làm cho tôi vui vẻ.
Tần Cửu Xuyên vững vàng ôm tôi, đặt tôi lên ghế xe, lại cúi người hôn tôi.
“Bảo Nhi.”
“Bởi vì niềm vui duy nhất của anh trên đời này, chính là nhìn em mỗi ngày đều vui vẻ.”
24.
Tống Anh Nam không để ý tất cả chúng tôi khuyên can cũng nhất quyết xuống tóc xuất gia, tránh xa hồng trần.
Năm thứ hai sau khi Chân Châu về nhà, thành hôn với người trong lòng của cô ấy.
Vợ chồng bọn họ ân ái, cuộc sống trôi qua vô cùng ngọt ngào.
Mà sau khi tôi và Tần Cửu Xuyên trở về Hồng Kông, rất nhanh liền cùng nhau thành lập tổ chức tìm kiếm trẻ em bị bắt cóc.
Trong suốt quãng đời còn lại, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đặt cược vào sự nghiệp này.
Năm thứ hai trở về Hồng Kông, tôi lại có thai, năm sau sinh hạ một đứa con trai.
Trong tã lót tôi nhìn thấy mắt trái đuôi mắt trái của đứa bé, có nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt rất nhỏ.
Sinh ra đứa bé liền khóc nỉ non không ngừng, ai dỗ cũng không được.
Tần Cửu Xuyên ôm con đặt ở bên gối của tôi, tôi nghiêng mặt, nhẹ nhàng dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
Làm như ngửi được hơi thở của tôi, đứa bé ngừng khóc, cùng mặt tôi kề sát vào nhau dần dần ngủ say.
“Ông xã là cục cưng của chúng ta đã trở lại.”
Đáy mắt Tần Cửu Xuyên cũng là một mảnh rung động.
Hắn cúi người ôm lấy tôi và đứa bé: “Bảo Nhi cả nhà chúng ta, sẽ không bao giờ tách ra nữa.”
“Không chỉ là một nhà chúng ta.”
Tần Cửu Xuyên khẽ gật đầu: “Bảo Nhi nói không sai, không chỉ là một nhà chúng ta.”
Tôi hy vọng mỗi gia đình tan vỡ trên thế giới này, đều có thể đoàn viên tốt đẹp.
Hy vọng mỗi đứa trẻ lạc lối, nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút trở về nhà.
Bởi vì cha mẹ bọn họ, tất nhiên cũng giống như cha mẹ tôi, không lúc nào là không ngóng trông bọn họ trở về.
(Hết)