Báo Thù Cho Em - Chương 3
11
Tôi theo Tần Cửu Xuyên trở lại khách sạn hắn ở.
Bỗng nhiên phát hiện cơ thể của mình dần dần trở nên mơ hồ như là muốn tiêu tán.
Tôi cố gắng bay về phía trước, lảo đảo đuổi theo hắn.
Tần Cửu Xuyên trở lại phòng, liền đi tìm cái áo sơ mi cũ kia.
Nhưng lại tìm khắp nơi không thấy.
Hắn nổi giận gọi người hỏi.
“Cửu, Cửu ca, là Tống tiểu thư thấy được mang đi giặt, đã giặt sạch sẽ, ủi xong rồi…”
“Ai cho các người động đến nó! Ai cho các người tự ý quyết định!”
Sau khi tôi chết, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn mất kiểm soát cảm xúc.
Hắn nắm chặt vạt áo người đàn ông trước mặt, cơ hồ xách cả người hắn lên.
“Ông xã……”
Tôi gấp đến độ không chịu được, nhào tới muốn ngăn cản hắn.
Nhưng chỉ phí công xuyên qua thân thể hắn.
Mà người kia cơ hồ sắp bị hắn bóp nghẹt thở.
“Tần Cửu Xuyên.”
Tôi thì thào gọi tên hắn.
“Đừng như vậy, đừng như vậy.”
Tôi không thích hắn như vậy, đúng hơn là sợ.
Tôi lại một lần nữa tiến lên muốn ôm lấy hắn.
Trong hốc mắt chua xót, lại bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước mắt.
Giọt nước mắt lạnh lẽo kia rơi ở sau gáy Tần Cửu Xuyên.
Hắn kịch liệt run lên chậm rãi buông tay ra nhìn về phía sau.
Nhưng căn phòng trống rỗng.
Bên ban công gió thổi lụa trắng lay động ra ánh sáng mơ hồ.
“Tiểu Ly.”
Hắn thì thầm và nhìn xung quanh một cách mờ mịt, đưa tay ra một cách vô ích, cố gắng bắt lấy thứ gì đó trong không khí.
“Tiểu Ly, đừng bướng bỉnh.”
Hắn khàn giọng, dường như có chút bất đắc dĩ, đỏ mắt nở nụ cười: “Em nghe lời, được không Tiểu Ly?”
12
Tôi thấy bàn tay mình vươn ra gần như trong suốt.
Mà ý thức của tôi dường như cũng dần dần bắt đầu tiêu tán.
Tôi nhìn thấy trên sân thượng nửa mở cửa, có một đứa bé rất nhỏ rất nhỏ ngồi ở chỗ đó.
Khi tôi nhìn qua, đứa bé liền vung bàn tay nhỏ bé mập mạp hướng tới chỗ tôi cười.
“Mẹ, con tới đón mẹ đây.”
Nước mắt của tôi bỗng nhiên không khống chế được trào ra ngoài.
“Tần Cửu Xuyên……”
“Em không muốn anh buồn, em không muốn thấy anh buồn.”
Hắn chậm rãi quỳ trên mặt đất.
“Tiểu Ly.”
Tôi nghe thấy tiếng khóc không kiềm chế được.
Hai tay hắn siết chặt thành quyền, từng chút từng chút, hung hăng nện xuống sàn nhà.
Dần dần máu thịt trộn lẫn.
Tôi cũng quỳ xuống muốn ôm lấy hắn.
Nhưng tay của tôi lại một lần nữa xuyên qua thân thể của hắn.
“Mẹ, chúng ta nên đi thôi.”
Đứa bé không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh tôi.
Đứa bé kéo ống tay áo của tôi, thúc giục tôi rời đi.
Nhưng tôi luyến tiếc.
Tôi không muốn rời khỏi Tần Cửu Xuyên.
Tôi làm vợ anh ấy còn chưa đủ.
13
Nhưng con tôi đã dắt tôi xoay người rời đi.
Chúng tôi một đường phiêu đãng xuyên qua lụa trắng chập chờn đến trên sân thượng.
Ánh trăng vừa vặn chiếu sáng bầu trời.
Giống như ánh trăng đêm đó tôi bị đẩy vào hố sâu, bị đâm vào hai mắt.
Mà lúc này đây tôi cùng Tần Cửu Xuyên sẽ vĩnh biệt.
Tôi nhịn không được quay đầu lại, muốn nhìn hắn lần cuối cùng.
Đứa bé bên cạnh nhẹ nhàng kéo ngón tay tôi.
“Mẹ, đừng quay đầu lại, nên đi thôi.”
Tôi nhìn đứa bé.
Bởi vì mặt mày đứa bé rất giống tôi, thậm chí khóe mắt trái cũng giống như tôi, đều có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt rất nhỏ.
Người ta thường nói con trai giống mẹ, con gái giống bố.
Tôi luôn muốn có một đứa con gái.
Tôi luôn cảm thấy mình không đủ đẹp mắt, nhưng Tần Cửu Xuyên lại thật sự rất anh tuấn.
Nhưng bây giờ xem ra, bé trai sinh ra thật sự khiến người ta yêu thích lại đáng yêu vô cùng.
Nếu Tần Cửu Xuyên có thể nhìn thấy con trai mình thì sẽ là biểu tình gì?
Đây chính là một tiểu A Ly.
Tôi ngồi xổm xuống, ôm lấy con.
“Cục cưng, mẹ không muốn đi…”
“Nhưng mà, nếu chúng ta không đi, mẹ sẽ hồn phi phách tán.”
Tôi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con, ngón tay tôi lạnh ngắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé cũng lạnh lẽo.
Tôi biết người và ma không thể bên nhau.
Tôi cũng biết cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ tan thành mây khói.
Mối liên hệ cuối cùng giữa tôi và Tần Cửu Xuyên đã hoàn toàn không còn.
Ngay cả khi tôi tới gần hắn cũng không thể.
Nhưng tôi nuối tiếc hắn……
Tôi đã nghĩ sẽ nhìn hắn nhiều một chút.
Tôi ôm chặt hắn vào lòng, giống như trước đây mỗi một lần nhào vào lòng Tần Cửu Xuyên.
Khóc như một đứa trẻ.
“Mẹ.”
Đứa bé nắm chặt ngón tay tôi.
Tôi nhìn thấy ngón tay vốn đã trong suốt sắp biến mất của mình, dần dần lại có hình dáng ban đầu.
Con tôi, dần dần mờ nhạt.
“Cục cưng……”
Tôi muốn bắt lấy con, lại lần đầu tiên bổ nhào vào không trung.
Đứa bé chậm rãi bay lên không trung, nhìn tôi cười đến non nớt lại đáng yêu.
Khoảnh khắc đứa bé sắp biến mất.
Một lần nữa nhào vào vòng tay tôi, tôi mơ hồ cảm thấy đứa bé.
Đứa bé giống như là hôn lên mặt tôi, trong giọng nói của con cũng mang theo tiếng khóc nức nở.
“Nhưng mẹ phải chờ cục cưng trở về nha.”
“Mẹ và ba không được quên cục cưng đó.”
Bỗng nhiên có gió cuốn qua màn lụa trắng trên sân thượng.
“Tiểu Ly, là em sao?”
Tôi mở to mắt, nhưng cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Tần Cửu Xuyên.
Dải lụa trắng đã không còn bay.
Đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé cũng không biết tung tích.
Tôi cuộn tròn trên sàn nhà dưới lớp lụa trắng mặt đầy vết thương.
“Tần Cửu Xuyên…… Anh có thể nhìn thấy em không?”
Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng hai tay không còn sức.
Nhưng trong chớp mắt tiếp theo cả người lại nhẹ nhàng bay lên không trung.
Hơi thở nóng bỏng hạ xuống, sau đó cũng là từng mảng nước mắt nóng hổi.
Từng chút từng chút, bỏng rát đến vết thương trên mặt tôi, một mảnh đau đớn.
“Tiểu Ly, Tiểu Ly……”
Hắn như điên hôn tôi: “Em có biết hay không, em sắp hù chết anh rồi Khương Ly, em biết hay không!”
“Cửu, Cửu ca…… Anh không sao chứ Cửu ca?”
“Cửu ca…… Anh đây là đang nói chuyện với ai……”
Mấy người vừa bước vào trong phòng, trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ.
Thì ra tôi cũng không có sống lại.
Thì ra chỉ có Tần Cửu Xuyên có thể cảm ứng được tôi, nhìn thấy tôi.
14
Trong giới Hồng Kông có rất nhiều người đang bàn luận.
Nói Tần Cửu Xuyên bởi vì chuyện vợ mang thai mất tích mấy ngày vẫn không có tin tức bị kích thích rất lớn.
Mọi người đều có chút giật mình.
Thường thì một mình lẩm bẩm hoặc cười hoặc khóc.
Thậm chí còn cho người mua rất nhiều thuốc, bôi bôi lên không khí.
Tóm lại hành động vô cùng kỳ quái.
Một vài thuộc hạ thân cận của hắn vô cùng lo lắng.
Đang nghĩ có nên tìm người đến xem trừ tà hay không.
Bỗng nhiên Tần Cửu Xuyên đêm khuya đi Phổ Cứu Tự.
Phật quang phổ chiếu.
Cầu thang chùa Phổ Cứu có chín trăm chín mươi chín bậc.
Hương khói cường thịnh.
Nhưng tôi là một hồn ma không thể đến gần.
Cho nên tôi cũng không biết Tần Cửu Xuyên ba ngày ba đêm kia là muốn làm cái gì.
Chỉ là lúc từ trên núi xuống, dáng vẻ hắn tiều tụy dĩ nhiên là không thể đi lại.
Được mấy thuộc hạ của hắn dìu ra khỏi sơn môn.
Tôi lo lắng không chịu được, bay qua ôm chặt lấy hắn: “Tần Cửu Xuyên, anh làm sao vậy, anh đi làm gì, vì sao đi lâu như vậy mới xuống núi…”
Hắn suy yếu nhìn về phía tôi, sờ sờ mặt tôi, rất ôn nhu cười cười: “Không sao, Tiểu Ly, chúng ta về nhà thôi.”
“Thật sự không sao chứ?” Tôi vẫn lo lắng.
“Tin anh.”
Tần Cửu Xuyên cầm tay tôi, kéo tôi vào trong ngực.
Mà người bên cạnh hắn, giống như đã sớm quen với việc hắn tự nói tự làm như vậy.
Chỉ còn cúi đầu đứng ở một bên.
Lòng tôi thả lỏng, lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, lười biếng ngáp một cái, đem mặt dán vào ngực hắn: “Em buồn ngủ quá.”
“Vậy em ngủ một lát đi.”
Hắn nhẹ nhàng sờ mặt tôi, lại cúi đầu hôn tôi: “Chỗ nào không thoải mái thì nói anh.”
Tôi buồn ngủ không mở mắt ra được, mơ mơ màng màng đáp một tiếng: “Được.”
Giấc ngủ này tôi đã ngủ rất lâu.
Khi tỉnh lại, Tần Cửu Xuyên bưng nước ấm và một viên thuốc cho tôi.
Mắt tôi không nhìn thấy, nhưng khứu giác vẫn còn.
Viên thuốc có vị rất lạ.
Tôi lập tức lắc đầu: “Em không uống thuốc, ghét nhất là uống thuốc.”
“Tiểu Ly nghe lời.”
“Không nghe lời.”
“Thuốc này một ngày chỉ dùng một viên, uống đủ bốn mươi chín ngày, em có thể trở lại.”
“Tiểu Ly, em không muốn ở bên anh, cả đời ở bên anh sao?”
Đương nhiên tôi muốn, nhưng mà, điều này sao có thể chứ.
“Vậy em nghe lời anh được không?”
“Nhưng Tần Cửu Xuyên……”
Hắn ôm chặt tôi, trong giọng nói có chút suy yếu: “Những lời anh đã nói với Tiểu Ly, cho tới bây giờ cũng chưa từng nuốt lời, có phải hay không?”
Tôi không tự chủ được gật đầu, quả thật Tần Cửu Xuyên chưa bao giờ nuốt lời với tôi.
Hắn đút tôi uống thuốc, lại lấy kẹo ra dỗ tôi.
Tôi cau mày, ngậm kẹo oán giận với hắn: “Em không thích.”
“Coi như vì anh, nhịn một chút, được không?”
Tôi rúc vào trong lòng hắn, kẹo tan chảy trên đầu lưỡi vô cùng ngọt ngào.
“Tần Cửu Xuyên, anh không sợ sao?”
“Sợ cái gì?”
“Em hiện tại bộ dáng không người không quỷ.”
Bỗng dưng Tần Cửu Xuyên siết chặt cánh tay: “Trên đời này sao lại có đàn ông sợ vợ mình chứ.”
“Nhưng mặt em, mắt em..”
“Anh sẽ báo thù cho em, anh sẽ làm cho em biến thành bộ dáng ban đầu.”
“Nếu như biến không trở về như cũ thì sao.”
“Anh đây, coi như là hai mắt của Tiểu Ly.”