Báo Phi Dũng Mãnh - Phiên ngoại
Ta tên là Quan Nhi, là học trò tại một quán thịt cừu nướng.
Sư phụ ta nướng cừu rất ngon.
Ngon đến mức nào ư?
Da giòn rụm, thịt mềm thơm.
Cắn một miếng, nước thịt ngọt tan trong miệng.
Ăn một chiếc đùi cừu, không uổng một đời người.
Nhưng có ai lại ăn được cả một chiếc đùi cừu chỉ trong một hơi chứ?
Năm ta mười bốn tuổi, tay nghề nướng thịt đã đạt đến trình độ cao.
Sư phụ bảo: “Ta già rồi, những mối làm ăn lớn nên bắt đầu giao lại cho con.”
Ngày hôm đó, sư phụ đưa ta qua nhiều lối ngoằn ngoèo, đến một căn biệt viện.
Cuối cùng ta cũng được gặp người có thể ăn hết một chiếc đùi cừu chỉ trong một hơi.
Và sau khi xong một chiếc đùi cừu, bà ấy còn có thể tiếp tục ăn một chiếc chân heo.
Ta kinh ngạc: “Đúng là người ăn khỏe!”
Sư phụ vỗ đầu ta như vỗ vào hòn bi.
“Ngươi thật vô lễ! Đó là Thái Thái Hoàng Thái Hậu của Đại Tề!”
Ta xoa đầu sưng tấy.
Đó là lần đầu tiên ta nghe thấy một danh xưng lớn đến vậy – Thái Thái Hoàng Thái Hậu.
Bên cạnh có một ông lão đang câu cá.
Tóc bạc, mắt sáng, dáng vẻ tinh thần quắc thước, hẳn là Thái Thái Thượng Hoàng.
Ông nhìn đống xương dưới đất.
“Báo Báo, khẩu phần ăn của nàng giảm rồi.”
Thái Thái Hoàng Thái Hậu lau tay vào vạt áo:
“Già rồi, không ăn nổi nữa. Nhưng… chúng ta đã già đến mức này, sao vẫn chưa chết?”
Bà ấy lắc đầu.
“Năm xưa ta cộng điểm vào sinh lực quá mức rồi.”
Đây là lần đầu ta thấy có người sống lâu đến mức không còn muốn sống nữa.
Trên đường về, sư phụ kể cho ta nghe về truyền kỳ của hai người bọn họ.
Ta nghe mà bán tín bán nghi.
Nhưng có một điều ta không chút nghi ngờ.
Sư phụ nói rằng, họ yêu nhau với tình yêu thuần khiết.
Hoàng đế có thể không vạn tuế.
Nhưng tình yêu thuần khiết thì chắc chắn sẽ trường tồn!
(Hết toàn văn)