Báo Phi Dũng Mãnh - Chương 3
Bốn tên sát thủ diện mạo khác nhau từ trong rừng bước ra, bao vây ta.
Người cầm đao, người cầm búa, kẻ vác gậy, còn một tên tay trống không, đầy vẻ bí hiểm.
Khá lắm, đây là muốn xay ta thành thịt mà.
Người ta bảo lúc lâm vào hoàn cảnh éo le nhất, con người thường sẽ không giải thích được mà cười một tiếng.
Ta cũng nở một nụ cười.
Hệ thống này quả thật không tiếc công để giết ta.
Nếu là một tháng trước, ta sẽ không đấu.
Chỉ cần vươn cổ ra trước mặt bọn họ, bảo: “Làm ơn, cắt gọn gàng chút, ta sợ đau.”
Chết rồi, ta có thể trở về thế giới thật, tiếp tục chinh phục khu rừng mãng xà.
Nhưng giờ thì khác.
Ta nhìn Hoàng đế trong vòng tay.
Hắn là người sống thật sự ở thế giới này.
Chết đi là chết thật.
Tên cầm búa xông lên trước.
Hắn vung búa khổng lồ, dồn hết sức lao về phía ta.
Cùng lúc đó, tên tay trống không ẩn hiện vận áo bí ẩn, ống tay áo khẽ động.
Một sợi dây bạc mảnh như ngón tay út từ ống tay hắn phóng ra, tựa rắn độc, vọt về phía ta từ bên khác.
Hai kẻ này, một thực một hư, phối hợp rất ăn ý.
Ta cúi đầu, ôm chặt Hoàng đế vào lòng.
Mặc cho dây bạc xuyên qua vai trái.
Cây búa nặng nề giáng xuống vai phải.
Ta nuốt xuống vị máu tanh, mắt ngập trong sắc đỏ thẫm.
Huyền Đồ sững lại, như không ngờ ta lại bất động.
“Sao thế, đứng lên mà đánh chứ!” Huyền Đồ phá lên cười.
Hắn dùng ngọn thương chọc vào ta.
“Dậy mà đánh!”
Máu đỏ từ vết thương nhỏ xuống, rơi trên mặt Hoàng đế.
Hoàng đế mở mắt, cố gắng nhìn ta:
“Báo Báo, sao ngươi không đánh lại?”
Ta nhìn hắn, ánh mắt đầy yêu thương: “Ta muốn đợi ngươi chết rồi sẽ đánh.”
Người chết rồi thì sẽ chẳng thể sống lại.
Ta không muốn hắn cô độc chết giữa nơi hoang vu thế này.
Hoàng đế nghẹn ngào.
“Ai nói ta sắp chết chứ. Ta chỉ nín thở, ngăn độc lan trong cơ thể.”
Ta trầm mặc: “Ngươi có khả năng đó, sao không nói cho ta biết?”
“Ai lại đi rêu rao tuyệt kỹ giữ mạng chứ?”
Hệ thống hoảng loạn, liên tiếp nhắc nhở ta.
【Trương Báo, đứng dậy mà đánh!】
【Hắn là đối tượng chinh phục ta chọn kỹ nhất, vì hắn vừa khó chinh phục, lại không dễ chết!】
【Hắn còn sống thêm nửa canh giờ nữa, nếu ngươi không đánh thì không kịp nữa đâu!】
Ta ngẩng lên, máu chảy thành hàng từ khóe mắt đỏ ngầu.
“Ngươi sao không… chờ ta chết rồi hẵng nói?”
17
Ngươi có từng hận ai như vậy chưa?
Ta nhẹ nhàng đặt Hoàng đế xuống, đứng lên.
Mắt bừng lên lửa giận.
Ta nắm chặt sợi dây bạc, kéo kẻ bí ẩn đến gần.
“Nếu ta đoán không nhầm, phi tiêu độc cũng là của ngươi?”
Hắn cười độc ác: “Ngươi đoán xem?”
Một phi tiêu khác từ ống tay hắn phóng ra, nhắm vào điểm yếu của ta.
Ta nghiêng đầu, bắt lấy phi tiêu trong miệng.
Thật là… không chính xác chút nào.
Ta lạnh lùng cười:
“Dùng độc lấy mạng, chiến đấu như vậy không thú vị.
“Ta sẽ dạy ngươi cách thú vị hơn.”
Ta nắm chặt cổ hắn bằng đôi tay như gọng kìm.
Một tay đưa vào miệng hắn, lôi lưỡi hắn ra.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta từ từ kéo lưỡi hắn ra và thắt lại thành một cái nút.
Ta cắm một nửa thân người hắn vào đất, như trồng hành.
“Giờ đứng yên đây, không nói, không động, chỉ đứng và xem.”
Rồi ta quay người về phía bốn kẻ còn lại.
“Huyền Đồ, ta luôn thắc mắc một điều.
“Ta đã từ bỏ nhan sắc và mưu lược, để cộng hết điểm vào sinh lực và võ lực.
“Còn ngươi, với dáng vẻ này, có thể đánh ngang ta, vậy ngươi đã từ bỏ điều gì?
“Giờ ta đã hiểu. Chắc chắn ngươi đã từ bỏ sinh lực!”
Sắc mặt Huyền Đồ biến đổi.
Ồ, ta đoán trúng rồi.
Hắn đến đây chỉ vì một nhiệm vụ duy nhất: lấy mạng ta.
Hắn không muốn ở lâu, chỉ muốn thắng nhanh.
Ta nhếch mép, nhặt nửa thanh đao gãy dưới đất.
Năm đó, sử ký Cửu Quốc viết về sự kiện Đại điển Cửu Quốc, chỉ chiếm một nửa độ dài.
Vì nửa còn lại là để miêu tả về cái chết của Huyền Đồ và bốn tên thủ hạ của hắn.
Các sử quan vắt óc nghĩ mà không biết nên diễn đạt một số hiện tượng này thế nào.
Họ hiểu rằng, hộp sọ con người rất rắn chắc, nhưng dưới sức mạnh tuyệt đối có thể bị nghiền nát thành bùn.
Họ cũng hiểu rằng, dây bạc có thể xuyên qua xương đòn, thì ngón tay cũng có thể làm được điều tương tự.
Nhưng họ không tài nào hiểu nổi, làm sao xác chết của con người cứng nhắc như vậy mà tay chân của bọn họ lại có thể bị thắt thành hình nơ bướm.
Tinh tế, tựa như đôi găng tay bông mà Báo phi từng đeo.
Trừ phi… làm lúc còn sống.
Tất cả nhìn nhau, lưỡng lự không dám ghi chép.
Quả thật, điều này quá mức tàn nhẫn!
Từng nhóm ngự y hối hả đến tẩm cung của Hoàng đế.
Một nhóm thất bại, nhóm khác lại vào thay.
Nhưng khi ra khỏi cung, không một ai dám rời đi.
Vì ta đang ngồi chờ ngoài cửa cung.
Gặm chân heo, nhai thịt bò, không ai dám báo tin buồn.
Sợ rằng ta còn chưa ăn no, sẽ xé xác bọn họ ra ăn.
Thế là tẩm cung của Hoàng đế chật ních các ngự y.
Họ run rẩy không ngừng.
Cuối cùng, một ngự y thông minh vỗ đầu:
“Tại sao chúng ta không cùng cứu một lúc? Dù không cứu sống, chẳng lẽ nàng còn có thể giết hết tất cả chúng ta sao?”
Mọi người trầm mặc suy nghĩ.
Còn điều gì mà họ không dám thử nữa sao?
Không còn cách nào khác, đành mạnh dạn thử.
Kẻ châm kim, người rút máu, kẻ đổ thuốc, thậm chí có người lẩm bẩm lời cầu nguyện bên tai hắn.
Ta ngồi trước tẩm cung, ăn từ hoàng hôn đến bình minh.
Lại ăn đến khi trăng lên cao.
Gió đêm thổi nhẹ, tiếng chim oanh réo rắt.
Mọi thứ đều như hôm qua.
Chỉ có điều, hắn không bao giờ trở lại.
Ta nhìn đống xương chất cao như núi, xương heo, bò, gà, đủ loại.
Ta không chờ nữa.
Đã đến lúc ta phải rời đi.
Ta đứng dậy, lau tay vào vạt áo.
Mới đi được hai bước, cánh cửa sau lưng bất ngờ mở ra, “kẹt” một tiếng.
Một ngự y run rẩy bước ra.
Hắn nói khẽ như tiếng muỗi kêu: “Hoàng thượng hỏi, canh bổ dưỡng mà người từng làm, giờ có thể nấu lại không?”
Ta đứng yên bất động.
Ngự y mồ hôi lạnh ròng ròng: “Nếu không làm được, thì thôi.”
Hắn quay lưng định lẻn đi.
Ta nắm lấy vạt áo của hắn:
“Ngươi hỏi Hoàng thượng, có phải vẫn muốn ba bát đầy như trước không?”