Bảo Mẫu Nhà Tôi Là Trà Xanh - Chương 4
“Vu khống?”
Tôi trực tiếp cầm chiếc điện thoại di động khác lên, phát đoạn video giám sát trong vườn ngày hôm qua.
Hai người ôm nhau thắm thiết, Tiểu Trinh không ngừng nói với anh trai tôi: “Thiếu gia, em thực sự rất thích anh.
Thế nhưng lần nào tiểu thư cũng cảnh cáo em không được đến gần anh. Em, em không còn lựa chọn nào khác.”
“Tiểu Trinh, Tiểu Trinh, em là một cô gái tốt, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Em yên tâm, nếu nó làm điều gì tổn thương em, anh sẽ không cần người em gái này nữa.”
Sau khi anh trai tôi nhìn thấy thì có phần luống cuống, đưa tay muốn giật lấy điện thoại của tôi, tức giận nói: “Em lại muốn làm gì nữa?”
“Tôi không cần người anh trai như anh nữa.”
Dứt câu, tôi muốn rời đi.
Nhưng Tiểu Trinh lại nói: “Đại tiểu thư, tôi muốn suất này chỉ vì nghĩ có thể xứng với Đại thiếu gia. Tôi thực sự yêu anh ấy.”
“Ồ? Cô giật lấy đồ của tôi để thỏa mãn lòng hư vinh của mình à?”
Tôi liếc nhìn anh trai một chút, anh ta có vẻ hơi bối rối.
Tiểu Trinh bỗng đưa ra quyết định ngay tại đây, cô ta trực tiếp nhảy lên mép sân thượng, sau đó nói với vẻ thê lương: “Đại tiểu thư, nếu hôm nay cô không cho tôi một con đường sống, tôi sẽ nhảy từ đây xuống.”
Anh trai tôi vô cùng lo lắng, kéo tôi lại và nói: “Em đang làm gì vậy? Mau đồng ý đi, chẳng lẽ em muốn nhìn Tiểu Trinh chết sao?”
Tôi hất anh ta ra, lùi về phía sau mấy bước, nhìn anh ta như thể đang nhìn kẻ ngốc.
“Anh là đàn ông, bạn gái anh thiếu cảm giác an toàn như vậy chẳng phải lỗi của anh sao? Tại sao lại đổ hết trách nhiệm này lên tôi? Tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu cô ta muốn nhảy thì nhảy sớm đi, đừng đợi cảnh sát tới, nhảy không thành đâu.”
Nói xong tôi đi về phía dưới.
Nhưng anh trai tôi lại tóm lấy tôi, hung dữ nói: “Nếu em dám đi, anh sẽ đẩy em xuống đó.”
Tôi đột nhiên nở nụ cười, sau đó thì thầm vào tai anh ta: “Các người tiêu đời rồi.”
12.
Vừa nói xong, các giáo viên chạy lên sân thượng.
Sắc mặt không mấy ưa nhìn, hướng về phía Tiểu Trinh đang chuẩn bị nhảy lầu, và tóm lấy anh trai tôi, hét lớn dừng lại.
Tiểu Trinh và anh trai tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, không hiểu tại sao người đầu tiên họ quan tâm đến không phải là Tiểu Trinh.
Tiểu Trinh muốn kéo lấy sự đồng cảm của mọi người, run rẩy nói: “Đại tiểu thư, hai người đừng tranh cãi vì tôi nữa, tôi thật sự chịu đủ rồi.
Tôi biết từ khi còn nhỏ cô đã vô cùng yêu…quý thiếu gia, tôi đồng ý sau này sẽ tránh xa anh ấy, vậy có được không? Cô thật sự đừng hiểu lầm, chúng tôi không có quan hệ gì cả.”
Tốt lắm, cô ta đang cố gắng đánh lạc hướng mọi người khỏi vấn đề yêu cầu tôi nhường suất tuyển thẳng.
Đổ hết lỗi lầm lên đầu tôi, khiến tôi trở thành một người em gái biến thái, hiểu lầm mối quan hệ giữa anh trai mình với những người phụ nữ khác và muốn chia rẽ họ.
Đúng là một đóa Bạch Liên Hoa có độc.
Anh trai tôi nghe được lời này, tức khắc đẩy tôi ra và nói: “Sao em ghê tởm thế!”
Tôi ngã ngồi xuống đất, một nữ giáo viên đến đỡ tôi dậy. Cô ấy hằn học nhìn anh trai tôi và mỉa mai: “Thái tử gia giới Bắc Kinh gì chứ, đầu óc của cậu bị heo gặm rồi ư?”
Đây là lần đầu tiên anh trai tôi bị phụ nữ mắng như thế này. Nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết mình sai ở đâu.
Mà lúc này, ba mẹ tôi cũng đã lên tới nơi.
Cai hai đều chạy đến ôm tôi thật chặt, nhìn anh trai tôi như thể nhìn người chết.
“Kể từ hôm nay, cậu không còn là người thừa kế nhà họ Triệu nữa, Thiến Thiến không nhận người anh trai này, chúng tôi cũng không nhận đứa con trai này. Ngoài ra, chúng tôi đã thay hết tất cả người hầu trong nhà, cả cô ta cũng bị chúng tôi đuổi ra ngoài, hai cô cậu tự lo bản thân cho tốt đi.”
“Tại sao?”
Anh trai tôi hoàn toàn không rõ vì cớ gì ba mẹ lại nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng như thế.
13.
Cuối cùng tôi cũng có cơ hội phát đoạn ghi âm vừa quay khi lên sân thượng, âm thanh bên trong phô bày rõ sự vô liêm sỉ của Tiểu Trinh.
Tiếp theo còn có màn biểu hiện ngu xuẩn của anh trai tôi khi bị kích động cảm xúc.
Ngoài ra, tôi còn ghi lại cuộc trò chuyện giữa Tiểu Trinh và mẹ cô ta.
Mẹ cô ta nói: “Dạo này con nhóc tiện nhân kia trúng phải tà gì không biết, không cho đồ đạc cũng chẳng cho tiền, nó nhìn chúng ta cứ như nhìn kẻ thù vậy.”
Tiểu Trinh nói: “Chẳng phải ghen tị vì biết chuyện của cậu cả và con à, nhưng lão gia và phu nhân sắp về rồi. Nếu họ biết, e rằng họ sẽ không chấp nhận để con bước vào cửa cái nhà này.”
Mẹ cô ta nói: “Mẹ nghe nói tiểu thư có suất tuyển thẳng gì đó, con phải để mình vào trường đại học danh tiếng. Đến lúc đó nhà họ sẽ coi trọng con thêm vài phần.”
Tiểu Trinh nói: “Con nhỏ kia coi nó như bảo bối, e là không cho đâu.”
Mẹ cô ta nói: “Con ngốc à, không biết giả vờ đáng thương, nhảy lầu ép nó hả. Ngay cả một con mèo nhỏ hay chó con mà nó cũng thương hết mực, huống hồ chi là con. Nếu nó còn không đồng ý, thì gọi tên đàn ông ngu xuẩn kia làm chỗ dựa cho con. Mẹ nói cho con hay, đàn ông nào cũng thích kiểu trong sáng đáng thương như con, chỉ cần rơi hai giọt nước mắt chắc chắn cậu ta sẽ mềm lòng. Đừng nói em gái, ngay cả ba mẹ cũng sẽ ngỗ nghịch như thường.”
Sau khi tắt đoạn ghi âm, Tiểu Trinh lao tới như phát điên. Không thèm nhảy lầu, không thèm giả vờ đáng thương nữa.
“Cô dám lắp đặt máy ghi âm trong phòng chúng tôi à, con điếm này…”
Thật không may, cô ta chưa kịp đến gần đã bị anh trai tôi bắt lấy và giáng một bạt tai, anh ta nói ra điều trong lòng tôi: “Tôi thương xót cô đủ điều, vậy mà các người lại cho rằng tôi ngu xuẩn.”
Phải, sao kiếp trước tôi lại ngốc đến thế chứ?
Nhưng kiếp này sẽ không như thế nữa, người vừa xấu vừa ngốc đương nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Anh trai quay lại nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp và nói: “Em gái, anh…”
“Hôm nay anh có thể đánh tôi, mắng tôi, cướp suất tuyển thẳng của tôi vì Tiểu Trinh, sau này cũng có thể muốn mạng của tôi vì những người phụ nữ khác. Vừa nãy tôi đã nói sẽ không nhận người anh trai như anh, chắc chắn sẽ không nhận nữa.”
Về phần ba mẹ tôi có nhận anh ta hay không thì tùy họ.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi đã thoát khỏi làn sương mù u ám.
14.
Giây phút bước ra khỏi trường học, tôi cảm thấy như mình đã hoàn toàn rũ bỏ được tất cả những đè nén trong lòng.
Không lâu sau, Tiểu Trinh bị đuổi khỏi trường học quý tộc.
Cô ta và anh trai tôi kết hận thành thù.
Anh trai tôi cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của Tiểu Trinh và mẹ cô ta, lợi dụng đám bạn xấu trước kia hành hạ họ không ít.
Có lần, Tiểu Trinh quỳ xuống trước mặt cầu xin tôi, cô ta gầy đến trơ xương, bụng còn phình lớn.
Lúc này, tôi đang theo học tại trường đại học lý tưởng của mình, bên cạnh có nhiều bạn tốt đi chung.
Nhìn bộ dạng khốn khổ của cô ta, tôi chỉ tặc lưỡi hai tiếng: “Thật đáng thương, còn đáng thương hơn cả con chó hoang bên kia đường. Người đâu, bắt con chó đó về biệt thự của tôi, để nó ăn ngon uống sướng.”
Tôi nhấc giày cao gót, chuẩn bị lên xe đi đến công ty.
“Tiểu thư, còn tôi thì sao? Tôi đang mang thai đứa con của anh trai cô, không thể làm việc được, cầu xin cô hãy thu nhận tôi được không?”
Cô ta khóc lóc van xin, nhưng tôi lại ngẩng đầu nói: “Tôi cho chó hoang ăn, nó còn biết vẫy đuôi với tôi. Thế nhưng đút cho kẻ sói mắt trắng như cô ăn, tôi sẽ chỉ bị người khác thầm mắng là ngu xuẩn.”
Cô ta còn muốn nói thêm thì một chiếc xe gắn máy dừng lại ngay trước mặt. Một bàn tay to túm lấy tóc cô ta, nghiêm nghị nói: “Được lắm, còn dám chạy à, quay về tiếp khách cho tôi…”
Ái chà, đây chẳng phải giọng của anh trai tôi ư?
Khóe miệng tôi nhếch lên một tia chế nhạo, anh ta thậm chí còn không dám cởi mũ bảo hiểm xuống, nói với tôi một câu: “Xin lỗi.”
Sau đó kéo Tiểu Trinh đi.
Hiển nhiên bạn bè sẽ hỏi họ là ai, nhưng thay vì giấu kín như kiếp trước, tôi kể cho họ nghe tất cả những điều mình đã trải qua.
Họ tràn ngập cảm thông đối với tôi.
Ba năm sau, tôi thành công đảm nhận vị trí phó tổng giám đốc, tham gia vào việc ra quyết định sách lược của công ty.
Mấy năm nay, dù ba mẹ nói mặc kệ đứa con trai như anh ta, nhưng suy cho cùng vẫn âm thầm giúp đỡ.
Mãi đến một ngày, mẹ của Tiểu Trinh ôm một đứa bé quỳ gối trước cổng chính nhà tôi, cầu xin nhận đứa trẻ này.
Nói rằng đây là con của anh trai tôi và Tiểu Trinh, nhưng cả hai đều đang ở trong ngục giam, không có cách nào nuôi nấng thằng bé.
Bà ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa đứa trẻ đến nhà tôi.
Tôi lập tức sai người đưa đứa trẻ và mẹ Tiểu Trinh đến bệnh viện xét nghiệm quan hệ cha con, kết quả rất rõ ràng.
Đứa trẻ không hề có quan hệ huyết thống với anh trai tôi.
Tôi tát mẹ Tiểu Trinh ngay tại chỗ, giọng điệu lạnh lùng: “Chẳng biết con gái bà chữa hoang cùng ai, lại dám bế đến nhà tôi ăn vạ, cút.”
Mẹ của Tiểu Trinh luôn miệng nói không thể nào, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng tôi đuổi ra khỏi biệt thự.
Từ sau khi bà ta rời đi, tôi đã dùng danh nghĩa công ty để giúp đỡ không ít học sinh nghèo và trẻ mồ côi.
Xưa nay tôi không bao giờ làm từ thiện giấu tên, chẳng những thể hiện cho bọn trẻ thấy mặc dù chúng tôi sẵn sàng chi tiền giúp đỡ các em ấy, nhưng lại không nuôi kẻ vô ơn.
Sau khi trưởng thành, nếu các em ấy muốn làm việc cho công ty, công ty sẽ không bạc đãi với các em.
Nếu như học không giỏi hoặc không làm việc cho chúng tôi cũng chẳng sao, nhưng nhất định không được làm chuyện bất lợi với chúng tôi.
Tôi không thích phản bội, đặc biệt là đâm sau lưng.
Đồng thời chỉ cần họ là cấp dưới trung thành của tôi, tôi sẽ không bao giờ ban thưởng keo kiệt.
Vài năm sau, anh trai ra tù.
Cha mẹ chỉ dám sắp xếp cho anh một chức vụ nhỏ ở chi nhánh, còn giấu kín không dám cho tôi biết.
Song tôi vẫn biết tất cả, có điều không nói toạc ra mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần anh trai tôi có dấu hiệu muốn đoạt lại thân phận thiếu gia nhà họ Triệu, tôi sẽ mạnh bạo chèn ép anh ta đến nỗi không thể gượng dậy được nữa.
Người khác nói tôi máu lạnh vô tình.
Nhưng tại sao tôi phải đặt cái tình của mình lên người đã phản bội tôi chứ?
Đặt lên những người hết lòng vì mình, chẳng phải sẽ thơm hơn sao?
-Hết-