Bảo Mẫu Nhà Tôi Là Trà Xanh - Chương 2
Cả hai đã nghe hết tất cả toàn bộ quá trình, họ đều cau mày trước sự việc trên.
Tôi thở dài nói: “Ba, mẹ, con không có ý định tố cáo, nhưng con uất ức lắm. Con chẳng làm gì sai mà lại bị người khác bắt bẽ đạo đức rằng không giúp đỡ, còn bị chính anh trai mình mắng máu lạnh vô tình.”
Kiếp trước, anh trai và Tiểu Trinh cùng tố cáo tôi ngay sau khi ba mẹ trở về.
Điều này khiến họ ngày càng thất vọng về tôi. Tôi không cần phải giành lại tình yêu của họ, tuy nhiên tôi thích quyền lực mà họ trao cho tôi.
Anh cả thẹn đến nỗi đỏ bừng mắt, dẫu vậy anh ta cũng biết mình quả thực sai, nên lập tức nhận lỗi.
Tiểu Trinh vẫn đang không ngừng quỳ lạy, dập đến trán đỏ bừng, luôn miệng nói là lỗi của cô ta.
Mẹ tôi hơi mủi lòng: “Được rồi, đây là lần cuối cùng. Nếu có lần nữa thì hãy cùng mẹ cô rời khỏi nhà của chúng tôi.”
Tiểu Trinh lập tức đồng ý, sau đó xoay người định rời đi.
Tôi cúp video và nói: “Kẻ nói dối, cô nói tôi bảo cô đền tiền váy của tôi, vậy thì đền đi, đừng chỉ nói suông. Tổng cộng là hai mươi lăm ngàn, tôi chỉ thu của cô hai mươi ngàn thôi.”
Sắc mặt Tiểu Trinh tái nhợt trong chốc lát, cô ta cắn răng nói: “Tôi nhất định sẽ trả lại.”
“Được rồi, chuyện này anh cũng có lỗi, do anh hiểu lầm. Tiểu Trinh chưa từng nói chuyện em muốn đền tiền váy, là anh đoán thôi. Cho nên tiền này, anh sẽ trả thay cô ấy.”
Anh trai khá có lòng, tôi gật đầu nói: “Vậy vẫn y hai mươi lăm ngàn nhé.”
5.
Ngày hôm sau, tôi đi học.
Sau đó, Tiểu Trinh vẫn được đích thân anh trai tôi đưa đến ngôi trường này.
Cô ta trông ngây thơ và vô hại trong bộ đồng phục học sinh mới.
Cuối cùng cũng giống như ở kiếp trước, cô ta được xếp vào cùng lớp với tôi.
Lúc giới thiệu, có người hỏi cô ta có quan hệ gì với Thái tử gia nhà họ Triệu, cô ta ngượng ngùng rụt rè, lắp bắp nói: “Không có, chúng tôi không có quan hệ gì cả.”
Nói xong, cô ta lấy tay che kín mặt.
Tôi suýt chút bật cười thành tiếng, trong kiếp trước, cô ta đã dùng cách này để khiến các bạn cùng lớp nghĩ rằng cô ta có thân phận bí ẩn, sau đó họ luôn tò mò vây quanh cô ta.
Kiếp này, tôi sẽ tốt bụng giúp cô ta thoát khỏi cảnh “khó xử” như vậy, nhất định phải để thân phận của cô ta được phơi bày ra ánh sáng.
Đứng dậy sải bước lên bục giảng, tôi nhìn ra được vẻ hoảng hốt của Tiểu Trinh.
Sau đó cô ta lấy điện thoại di động ra, cố tình cho tôi thấy dòng chữ trên đó.
Người anh trai như cha Thánh của tôi ấy thế mà để lại lời nhắn phía trên: Đưa tin nhắn này cho Triệu Thiến Thiến xem, nếu như nó vạch trần thân phận của em, anh sẽ khoá thẻ của nó ngay lập tức.
Tôi xém tí nữa đã cười phá lên, e rằng anh ta không có khả năng đó.
Tuy nhiên tôi không thèm đoái hoài đến cô ta, thay vào đó đập một tờ bảng điểm lên bảng đen: “Tôi muốn nhân cơ hội này để thông báo với mọi người một chuyện. Tôi đã đạt giải nhất trong cuộc thi Toán quốc tế năm nay và được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa.”
Dưới bục giảng vang lên một tràng pháo tay, dù có chân thành hay không, nhưng không ai khác có thể đoạt được hào quang của tôi.
Dưới ánh hào quang của tôi, khuôn mặt Tiểu Bạch hoa của cô bảo mẫu nhỏ nhà tôi ửng đỏ ngay tức khắc, hoàn toàn không có ai để ý đến cô ta nữa.
Hóa ra sau khi mất đi hào quang, cô ta trông thật bình thường, chưa kịp giới thiệu đã bước đến chỗ ngồi được sắp xếp sẵn với vẻ mặt xám xịt.
Một số bạn cùng lớp tụ tập hỏi tôi đã làm điều đó như thế nào?
Tôi nhìn Tiểu Trinh: “Tất nhiên là học tập mỗi ngày rồi, cô ta có thể làm chứng cho tôi.”
Các bạn cùng lớp lập tức hỏi tôi có mối quan hệ gì với Tiểu Trinh.
Tiểu Trinh ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, liên tục lắc đầu với tôi, còn giơ điện thoại lên cho tôi xem.
Chắc hẳn lúc này lòng hư vinh quá mức của cô ta đang cực kỳ sợ hãi.
Có điều tôi căn bản không sợ bị uy hiếp.
6.
Tôi giả vờ như vô tình nói: “Cô ta sống cùng tôi, có thể vào phòng tôi mỗi ngày.”
“Cô ấy chẳng phải bạn gái của Thái tử gia trong giới Bắc Kinh à, vậy cậu có mối quan hệ gì với Thái tử gia? Triệu Thiến Thiến, tôi chưa bao giờ nghe nói cậu có gia thế gì nổi trội. Bạn học này mới đến, cậu đừng có bám dính cậu ấy.”
Bạn học nữ không ưa tôi trước đây bắt đầu tâng bốc người này, giẫm đạp người kia.
Đáng tiếc cô ta đã vào nhầm đội rồi, tôi cười nói: “Thái tử gia mà các cậu đang nói đến là Triệu Minh Dương à?”
Thật ra tôi đã biết những nữ sinh này đang nói về anh trai của tôi từ lâu. Quả thực anh ta chơi bời chẳng kiêng dè ai, cho nên tôi đặc biệt khiêm tốn.
Thế nhưng ở kiếp trước, tôi phát hiện con gái của bảo mẫu nhà tôi lợi dụng cậy quyền vào đám người này để giẫm tôi dưới chân, vậy tại sao tôi không thể giẫm ngược lại?
“Đương nhiên, Triệu Minh Dương là Thái tử gia có tiếng trong giới Bắc Kinh chúng tôi, tài sản của gia đình anh ấy còn nhiều hơn tất cả chúng tôi cộng lại. Tốt nhất cậu nên tránh xa chút, kẻo rước họa vào thân đấy.”
Ngay khi bạn học nữ quái gở kia vừa dứt lời, cô bảo mẫu nhỏ nhà tôi lại bồi thêm một câu: “Đúng vậy, Thiến Thiến, tránh voi chẳng xấu mặt nào đâu.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Xin hãy gọi tôi bằng họ tên, chúng ta không thân thiết đến thế đâu.”
Sau đó, tôi gọi điện thoại cho Triệu Minh Dương ngay trước mặt mọi người, câu đầu tiên nói với anh ta chính là: “Anh cả, Tiểu Trinh đã đến lớp em rồi, bây giờ mọi người đều nói cô ta là bạn gái của anh. Còn hỏi em có phải thật hay không, chuyện này xử lý thế nào đây?”
Sau đó, tôi nhấn loa ngoài.
Hiện giờ Tiểu Trinh vẫn chưa mê hoặc được anh trai của tôi, bọn họ dây dưa khoảng hai ba năm, anh trai tôi mới hồi tâm vì cô ta.
Lúc này, chỉ sợ người anh trai lăng nhăng của tôi đang ôm minh tinh nhỏ hay người nổi tiếng trên mạng nào đó cùng dạo phố, làm sao có thể nghe lọt những lời như vậy, anh ta nói thẳng: “Kẻ mù nào nói linh tinh vậy? Anh đã hơn hai mươi rồi, sao phải tìm một cô nhóc chưa nảy nở làm bạn gái? Nếu bọn họ còn dám nói bậy nữa, em cứ nói với anh, ngày mai anh sẽ khiến cả nhà bọn họ phá sản.”
Ha, quả nhiên đoán đúng rồi.
Anh ta vừa nói xong, đầu dây bên kia điện thoại lập tức truyền đến tiếng hét của một cô gái: “A, cậu chủ Triệu thật lợi hại, em thích lắm. Cũng may anh thích phong cách trưởng thành của em, mấy cô nhóc thì có gì tốt chứ.”
Những lời này đều lọt vào tai của tất cả bạn học.
Khóe miệng tôi cong lên, ắt hẳn bây giờ mọi người cũng đã biết đôi chút về thân phận của tôi và Tiểu Trinh rồi nhỉ?
Sau đó, tôi cúp điện thoại và nói: “Được rồi, xem như tôi đã trả lời xong câu hỏi của của các cậu. Mong mọi người học tập chăm chỉ trong thời gian thi tuyển sinh đại học sắp tới. Tôi chỉ chạy đệm cùng thôi, nên sẽ không làm chậm trễ nỗ lực của các cậu.”
Tôi kiêu ngạo bước về phía sau, bắt gặp hai mắt Tiểu Trinh đã ngấn lệ, trông như sắp ngã xuống.
Tôi phớt lờ cô ta, tất cả các bạn cùng lớp sau khi biết được thân phận của chúng tôi, không ai đi nâng chân thối của cô ta nữa, ngược lại hết giờ học, họ sẽ chủ động tới kết bạn với tôi.
Ngay cả bạn học nữ trước đó đã châm chọc tôi cũng thành tâm đến xin lỗi, hơn nữa còn tặng tôi món trang sức có giá sáu chữ số.
Khi nhìn thấy sợi dây chuyện kia, tôi bật cười thành tiếng.
Bởi vì ở kiếp trước, con thiên nga đen này được đeo trên cổ cô bảo mẫu nhỏ kia.
“Trông đẹp quá, là mẫu mới nhất à. Có thể đeo lên giúp tôi được không?”
Lời nói của tôi khiến mọi người xung quanh đều nín thở, bởi vì gia thế của bạn học nữ châm chọc tôi cũng không tệ, tôi sai cô ta đeo dây chuyền cho tôi, lý do bên trong ai cũng hiểu rõ.
“Hay là để tôi đeo cho cậu nhé? Vị bạn học này không biết thói quen của cậu đâu.”
Tiểu Trinh đứng dậy, muốn giữ thể diện cho bạn học nữ đang xấu hổ kia.
Tôi cười khẩy: “Haiz, vốn dĩ anh trai tôi thực sự sẽ đối phó với gia đình cậu, tôi có thể cầu xin một câu. Nhưng nếu bạn học Tiểu Trinh đã có tinh thần trọng nghĩa như thế, vậy món quà này của cậu cứ tặng cho cô ta đi, tôi không ngại đâu. Dù sao, cô ta cũng có thể cầu xin thay cho cậu.”
Bạn học nữ trừng mắt liếc Tiểu Trinh, lớn tiếng quát: “Việc này liên quan gì tới cô? Cút ngay cho tôi.”
7.
Vốn dĩ người khác sẽ không nói ra sự mất mặt của cô ta, nhưng lời của Tiểu Trinh đã đưa sự xấu hổ của cô ta ra ánh sáng, thực sự khiến cô ta tức đến nghiến răng.
Cuối cùng, cô ta vẫn đeo sợi dây chuyền quý giá kia lên cổ tôi.
Tôi lấy ra một chiếc gương nhỏ soi, rồi nói: “Đẹp thật.”
Bạn học nữ kia cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta thậm chí còn cảm thấy sau khi đưa sợi dây chuyền này cho tôi thì chúng tôi chính là bạn học, còn đi đến phòng vệ sinh cùng tôi, nhỏ giọng hỏi thăm thân phận của Tiểu Trinh.
Tôi thì thầm với cô ta: “Tôi chỉ nói với cậu thôi đấy, cậu tuyệt đối không được nói cho người khác biết, cũng đừng gây sự với cô ta, bằng không anh trai tôi nhất định sẽ không vui.”
Vừa nói, vừa bật chức năng ghi âm của điện thoại.
Bạn học nữ đương nhiên đồng ý, tôi hạ giọng nói với cô ta rằng Tiểu Trinh là con gái của bảo mẫu nhà tôi.
Còn bổ sung thêm một câu: “Anh trai tôi thấy thương xót cho cô ta, cô ta cũng đã rất cố gắng để lấy lòng của anh trai tôi, nếu không sao cô ta có thể đến trường này được. À đúng rồi, anh tôi cấm tôi tiết lộ thân phận của cô ta, cậu đừng kể rằng do tôi nói đấy nhé.”
“Được rồi, nếu có ai hỏi, tôi sẽ nói trông thấy cô ta ở gần nhà cậu, mặc trang phục người hầu.”
“Thông minh.”
Tôi không ghi âm lại câu này, nhưng sau đó đôi mắt của bạn học nữ sáng lên, dường như hiểu ra điều gì đó.