Bảo Mẫu Nhà Tôi Là Trà Xanh - Chương 1
1.
Tôi trùng sinh, ba của con gái bảo mẫu mắc nợ một khoản cờ bạc lớn, vừa mới đến xin tiền nhưng họ không đưa, thế là ông ta lập tức làm loạn.
Còn gián tiếp đẩy tôi ngã sấp xuống bãi cỏ.
Chiếc váy công chúa kiểu dáng mới nhất bị ông ta làm ố bẩn và rách, lòng tôi xót đến mức nổi giận.
Sai người đuổi gã cờ bạc bạo hành đó ra khỏi biệt thự nhà mình, sau đó cô con gái của bảo mẫu tên là Tiểu Trinh quỳ xuống trước mặt tôi và cầu xin tôi giúp đỡ họ, nếu không họ sẽ bị người cha bất lương kia đánh chết.
Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Trinh mấy lần, thấy cô ta đã bắt đầu biểu diễn, khóc lóc kể lể, còn dập đầu cầu xin tôi: “Cầu xin cô đó Đại tiểu thư, xin hãy cứu lấy hai mẹ con chúng tôi. Ông ta nợ năm mươi ngàn đồng ở bên ngoài, tuy nó chỉ bằng tiền một chiếc váy của cô, nhưng nó thể cứu sống gia đình chúng tôi.”
Tất cả người hầu im lặng nhìn xem, trong mắt lộ vẻ lo lắng, họ đều cảm thấy đau lòng cho Tiểu Trinh.
Kiếp trước tôi buộc phải giúp cô ta trả tiền nợ cờ bạc, tiếp đến cô ta khóc lóc phàn nàn không có tiền học cấp 3, tôi lại phải bỏ tiền chuyển cô ta vào lớp mười hai tại trường cấp 3 quý tộc nơi tôi theo học.
Đây là khởi đầu cho cơn ác mộng của tôi, cô ta đã cướp đi quá nhiều thứ từ tôi.
Thế nhưng ở kiếp này, tôi không còn quan tâm đến những thứ đó nữa. Những thứ có thể bị cướp đi chỉ có thể là rác rưởi mà thôi.
Tôi nhấc váy lên, sau đó xoẹt một tiếng: “Sao tôi phải giúp cô trả nợ? Cô làm việc ở đây lại tự ý đưa người thân của mình vào, hại tôi bị thương, còn làm bẩn chiếc váy tôi yêu thích nhất nữa.
Tôi không trách tội cô, bắt cô bồi thường đã đành, mặt mày cô dày cỡ nào mà có thể mở miệng nói ra những lời yêu cầu như bảo tôi trả nợ?”
Trong lúc nhất thời, Tiểu Trinh như hoá đá, có lẽ cô ta không ngờ rằng Đại tiểu thư thân thiện với họ thường ngày lại nói ra những lời như vậy.
“Tôi, tôi…tôi chỉ là quá sốt ruột, thưa tiểu thư, tôi sai rồi. Cô vốn luôn vô cùng tốt bụng, ngay cả chó mèo hoang cũng sắp xếp người chăm sóc cho chúng. Tôi tưởng cô sẽ thương xót cho mẹ con chúng tôi, dẫu sao ba tôi thực sự sẽ đánh chết chúng tôi.”
Lúc cô ta nói những lời đó, nắm đấm đã siết chặt.
Hóa ra, cô ta đã hận tôi ngay từ thời điểm này.
2.
“Đúng vậy, quả thực tôi có lòng tốt, thích thương xót cho những con chó mèo đó, bởi vì chúng sẽ vẫy đuôi khi nhìn thấy tôi. Vậy còn cô, cô có thể làm gì?”
Tôi nhìn xuống từ trên cao, thật sự rất muốn dùng giày cao gót của mình giẫm cô ta dưới chân.
Tiểu Trinh tưởng rằng tôi muốn giúp cô ta trả nợ, thế là cô ta dập đầu quỳ lạy tôi và nói: “Tiểu Trinh sẵn sàng làm trâu làm ngựa vì tiểu thư…”
“Không cần đâu, đừng có xúc phạm trâu với ngựa. Bọn chúng cũng dựa vào nỗ lực của chính mình để đạt được giá trị cuộc sống, tiền lương của cô và mẹ cô đều không thấp, một tháng cộng lại sẽ có khoảng chừng hai mươi ngàn. Chỉ cần các người tiết kiệm một chút, tầm hai ba tháng là có thể trả hết khoản nợ cờ bạc rồi. Là do gia đình chúng tôi cắt xén tiền lương của các người, hay các người muốn không làm mà hưởng?”
Lời nói của tôi khiến Tiểu Trinh run rẩy toàn thân, những người hầu khác cũng xì xào bàn tán.
Quả thực từ trước đến nay nhà họ Triệu của chúng tôi luôn rất hào phóng với nhân viên trong biệt thự, tiền lương của họ cũng tương đối cao.
Chẳng qua chỉ có năm mươi ngàn đồng, nhất thiết phải quỳ xuống cầu xin giúp trả nợ cờ bạc sao?
Tôi phủi chiếc váy nhỏ của mình, lại nhìn Tiểu Trinh nói: “Hay tiền lương nhà chúng tôi quá thấp, nếu muốn tìm một công việc khác có thu nhập cao hơn để trả nợ thì các người có thể rời đi, nhà chúng tôi không thiếu người đến.”
Đúng lúc này, một người phụ nữ khác quỳ cái bịch xuống trước mặt tôi, vẻ mặt giống Tiểu Trinh y như đúc.
“Tiểu thư, xin cô đừng đuổi chúng tôi đi. Dù cho con gái tôi đã làm gì cũng xin cô hãy tha thứ cho nó. Từ nhỏ nó đã phải chịu rất nhiều khổ cực, vô cùng đáng thương, hiện giờ cũng chẳng thể đi học như những đứa trẻ bình thường khác, cầu xin cô…”
Là mẹ của Tiểu Trinh, mục tiêu cả đời của bà ta ở kiếp trước chính là giường của ba tôi, đáng tiếc bò không nhanh bằng con gái mình.
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Sao thế? Là tôi khiến con gái bà chịu khổ à, là tôi khiến cô ta đáng thương sao? Là tôi mắc nợ các người, nhất định phải đến đòi tôi sao?”
Đơn giản là vì nhìn tôi như quả hồng mềm dễ bóp nát mà thôi.
Giống như một số kẻ lừa đảo biết cách lợi dụng sự đồng cảm từ người khác, họ cũng không khác những kẻ lừa đảo đó là bao.
“Em đang làm gì vậy? Triệu Thiến Thiến, trong nhà nuôi em lớn đến nhường này, không phải để em bắt nạt người khác.”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đó người anh trai có não yêu đương của tôi nhanh chóng bước đến, đỡ đôi mẹ con kia đứng dậy và hướng về phía tôi nổi điên.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một cái, trẻ tuổi, nhiều tiền, có điều đầu óc có vấn đề.
Chẳng trách anh ta có thể dung túng người khác hại chết em gái mình, còn cưới kẻ thù về nhà, người anh trai như vậy không cần cũng được.
“A, mắt mù thì cần phải chữa. Ngoài ra, ngày mai em sẽ đến công ty làm việc, anh nhớ nhường chỗ cho em đấy.”
Nói xong, tôi cười khẩy rồi bỏ đi.
Ba mẹ tôi đi khai thác thị trường nước ngoài, việc kinh doanh trong nhà giao lại cho tôi và anh trai.
Đây chỉ là một bài rèn luyện nho nhỏ, nhưng kiếp trước tôi lười biếng, lại được tuyển thẳng vào đại học Thanh Hoa nên không định cố gắng.
Nhưng ở kiếp này, tôi biết rằng mọi sự che chở đến từ anh trai đều là ba hoa, chỉ có bản thân đủ mạnh mẽ để kiểm soát được mọi thứ mới là chỗ dựa tốt nhất.
3.
Trở về phòng, tôi đăng toàn bộ quần áo đã đóng gói cho cô gái cùng tuổi này lên sàn thanh lý đồ hiệu để bán.
Kiếp trước, tôi thậm chí còn tặng cô ta mấy bộ quần áo mới.
Sau đó, cô ta mặc những thứ này cướp mất bạn của tôi, còn nói sau lưng rằng cô ta là con gái nuôi của nhà họ Triệu chúng tôi, nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ mọi người, thậm chí có người còn cho rằng cô ta có tư cách làm Đại tiểu thư của nhà họ Triệu hơn tôi, còn tôi chẳng qua chỉ được đầu thai tốt mà thôi, thực chất là một kẻ vô dụng.
Kiếp trước tôi quá nhu nhược, nhưng kiếp này sẽ không như vậy.
Tôi mới là ngôi sao sáng nhất trong đám đông, ngược lại cô ta chỉ xứng bị giẫm trong vũng bùn.
Trong bữa tối, anh trai xụ mặt dạy dỗ tôi: “Em thân là Đại tiểu thư nhà họ Triệu, cớ sao lại chấp nhặt với người hầu? Thân thế của cô ấy đáng thương như vậy, em hẳn nên giúp đỡ cô ấy, chứ không phải đổ thêm dầu vào lửa, muốn cô ấy bồi thường tiền váy. Vì muốn trả nợ cho em, nửa đêm cô ấy ra ngoài làm thêm bị thương, em lại có chút đồng cảm nào.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, ngoài ra còn có cái đầu thò ra khỏi bếp.
“Em thực sự đã sai khi nói mắt anh mù, trong lòng anh cũng mù luôn rồi. Em bảo cô ta bồi thường tiền khi nào? Sao anh không đi xem camera giám sát trong sân đi, chỉ nghe một mình cô ta nói vớ vẩn, sau đó đến đây thẩm vấn em gái mình?”
Kiếp trước sau khi tôi chết, bọn họ vẫn sống hạnh phúc bên nhau.
Làm sao họ có thể thanh thản khi giẫm lên xác của tôi như vậy?
Nghĩ đến đây, tôi hất hết đĩa bát trước mặt xuống đất.
Anh trai cau mày, nói tiếp: “Được thôi, cho dù em không bảo cô ấy đền tiền, em cũng không thể giúp cô ấy một chút sao? Sao lại máu lạnh vô tình đến thế chứ.”
“Anh tốt bụng như vậy thì anh giúp đi. Nếu anh đã nói em máu lạnh vô tình, vậy em sẽ càng vô tình hơn. Người đâu, tìm đoạn video ba của người hầu Tiểu Trinh xông vào nhà trước đó cho tôi, cả đoạn video ông ta đẩy tôi nữa, ngoài ra gọi bác sĩ đến kiểm tra vết thương.”
Nói xong tôi vén váy lên, bắp chân của tôi đỏ bừng và sưng tấy một mảng.
Sau khi anh trai tôi nhìn thấy, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng anh ta lập tức nói: “Em muốn làm gì, việc này đều do người cha nghiện cờ bạc của cô ấy làm, không liên quan gì đến cô ấy.”
“Ồ? Thật sự không liên quan gì đến cô ta sao? Em nhớ trước khi vào biệt thự đều đã được đào tạo bài bản. Đây là nơi làm việc, người ngoài không được phép vào. Anh cho rằng không có người trong biệt thự thả vào, người đàn ông đó có thể vào đây dễ dàng như vậy sao?”
Tôi cười khẩy và gọi báo cảnh sát.
4.
“Alo, tôi thuộc hộ gia đình tại núi XXX, tôi muốn báo cảnh sát, có người tự tiện xông vào biệt thự nhà chúng tôi…”
Mới nói được đến đây, điện thoại đã bị Tiểu Trinh giật lấy rồi cúp máy.
Bịch một tiếng, cô ta quỳ xuống trước mặt tôi, không ngừng dập đầu: “Tiểu thư, tiểu thư ơi, tôi sai rồi, tôi tưởng ông ta nhớ tôi và mẹ tôi quá nên mới cho ông ta vào trong, nào ngờ ông ta đến đòi tiền chúng tôi.”
Tôi liếc sang anh trai, rồi chỉ vào người đang quỳ dưới đất: “Anh đã nghe rõ chưa?”
“Đây là đạo lí đối nhân xử thế.”
Anh ta nói có phần khó chịu.
“Em như vậy mà quản lý công ty. Bọn anh thực sự không yên lòng chút nào.”
Đột nhiên, giọng nói của ba tôi vang lên trong phòng khách.
Sau đó, tôi lấy một chiếc điện thoại khác ra để trò chuyện video với ba mẹ.