Bảo Châu - Chương 5
Đại trưởng công chúa thở dài: “Đều là người làm nương, tâm tư của người ta hiểu, ta hôm nay làm kẻ ác này, cũng là thương xót cho đứa nữ nhi vô dụng của ta, Bảo Châu rời đi, là cơn ác mộng cả đời của nàng.”
Ta đứng chắn trước mặt mẫu thân, lạnh lùng nhìn Đại trưởng công chúa đang thương xót: “Năm đó quận chúa nương nương phát điên hành hạ ta, người ở đâu?”
“Năm đó, ta bị ném vào Đào Hoa cốc hoang vu, người lại ở đâu?”
“Bây giờ, ta có nhà, có mẫu thân, có phụ thân còn có ca ca, người lại nhớ đến nữ nhi đáng thương của người rồi sao?”
Đại trưởng công chúa tránh ánh mắt của ta: “Năm đó công vụ của ta bận rộn.”
Ta không để bà nói.
“Đã năm đó người bận rộn không có thời gian quản thì bây giờ càng không cần quản.”
“Ta có mẫu thân…”
Ta còn chưa kịp dứt lời chất vấn dồn dập như pháo nổ, đã bị cắt ngang bởi một tiếng gọi “Bảo Châu” thê lương.
11.
Quận chúa nương nương đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, hiển nhiên là vội vàng chạy vào.
Bà ta ôm chầm lấy ta, nước mắt lã chã rơi trên quần áo ta.
“Bảo Châu, Bảo Châu mà nương yêu nhất.”
Trong lúc hỗn loạn, nhận ra mẫu thân buồn bã ngồi xuống, ta vội vàng thoát khỏi vòng tay của bà ta, đi đến ngồi bên cạnh mẫu thân.
Thấy sắc mặt mẫu thân tái nhợt, ta cẩn thận lấy viên kẹo đường đã chuẩn bị từ trong tay áo ra: “Liên Kiều tỷ tỷ nói dạo này người không muốn ăn uống, ta sợ người chịu không nổi nên đã cố ý chuẩn bị kẹo đường, người ăn một viên cho đỡ mệt.”
Mẫu thân ngây người ngậm viên kẹo, quận chúa lại mặt lạnh từng bước ép sát mẫu thân.
“Phó phu nhân!”
“Ngươi thật là nhẫn tâm!”
“Năm đó Bảo Châu bị mất tích, ta điều tra khắp kinh thành, ta nhớ cũng đã từng kiểm tra xe ngựa của người.”
“Lúc đó, ngươi cẩn thận chăm sóc một đứa bé trai, thấy ta lo lắng, còn an ủi ta.”
“Ngươi lại dám ngay trước mắt ta mà trộm mất nữ nhi ta.”
Mẫu thân vốn mặt đã tái nhợt, vì kích động, trở nên đỏ bừng bất thường.
Ta đau lòng đứng chắn trước mẫu thân: “Ngươi ngậm miệng lại!”
“Không được nói mẫu thân của ta!”
Khóe môi Quận chúa run rẩy, lắp bắp mãi mà không thốt ra được một câu.
Mẫu thân lại kiên định bước ra từ sau lưng ta.
“Quận chúa hỏi ta tại sao lại trộm Bảo Châu!”
“Người có biết khi ta gặp Bảo Châu, đứa trẻ này yếu ớt đến mức nào không?”
“Toàn thân nó lạnh ngắt, vết thương trên người nứt ra, vải quần trong dính chặt vào đùi máu thịt mơ hồ, đại phu không dám xé ra, chỉ có thể cắt từng chút một.”
“Nó sốt đến mê man, vẫn còn lẩm bẩm: ‘Cha, nương, đừng bỏ con lại!'”
Đại trưởng công chúa dùng gậy chống đập mạnh vào người quận chúa: “Ngươi là đồ nghiệt súc, ngươi muốn chết sao!”
Quận chúa lại ngồi thụp xuống đất, thân thể run rẩy dữ dội: “Không có, ta không ngược đãi con bé, ta chỉ có một nữ nhi này, kết tinh tình yêu của ta và Hoằng Lang, sao ta nỡ ngược đãi con bé.”
“Ngươi lừa ta!”
“Đúng, tất cả đều là ngươi lừa ta!”
Ta từng bước đi đến bên nàng ta, cười nhạo đưa tay phải ra trước mặt nàng ta: “Phải không?”
“Vết sẹo này ngươi có thấy quen không?”
“Các ngươi không phải đều chế giễu ta là đồ nhà quê, đeo khăn lụa trên cổ sao? Bây giờ ta cho ngươi xem, trên cổ ta rốt cuộc có gì mà không dám để người khác nhìn thấy.”
Quận chúa liều mạng lùi về sau, loạng choạng ngã xuống đất, lảo đảo lùi về sau: “Đừng! Đừng!”
Nhưng ta không quan tâm, tháo khăn lụa xuống, để lộ vết tích năm xưa nàng ta phát điên để lại trên người ta.
Quận chúa hét lên một tiếng, rất lâu rất lâu sau mới bình tĩnh lại.
Sau đó mắt trợn trắng, ngất lịm đi.
Ta không nhịn được trợn mắt, hóa ra uy phong của quận chúa nương nương chỉ có thể dùng với ta khi ta sáu tuổi.
Chỉ cần là người lớn có tâm trí trưởng thành, đều có thể tùy ý đánh bại nàng ta.
Thật không đáng cho tuổi thơ của ta.
Trong lúc Đại trưởng công chúa lo lắng chữa trị cho quận chúa, ta và mẫu thân nhân lúc hỗn loạn rời khỏi phủ công chúa.
“Nha đầu ranh mãnh nhà con, trang điểm từ lúc nào vậy? Giống y như thật.”
Ta cười nhạo xé bỏ vết sẹo giả trên cổ và trên tay: “Từ khi trở về kinh thành, ta đã nghĩ đến ngày này nên đã chuẩn bị trước.”
Mẫu thân trách móc nhìn ta: “Khăn lụa cũng là một phần trong kế hoạch của con?”
Ta mỉm cười gật đầu: “Chỉ khi chính họ từng chế giễu, sau đó biết được tất cả đều là do bà ta gây ra, mới có thể tạo nên đòn chí mạng!”
Mẫu thân nhìn vết sẹo tiếp theo trên tay ta, không nhịn được đỏ hoe mắt: “Cũng nên để nàng ta nếm thử mùi vị này, năm đó để xóa sẹo cho con, chúng ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết.”
Ta gật đầu mạnh mẽ: “Ta đã uống bao nhiêu thang thuốc đắng, đây đều là báo ứng của bà ta!”
12.
Mọi người ở kinh thành đều biết, ta chính là đích tiểu thư lưu lạc bên ngoài của phủ Trấn Bắc hầu năm xưa.
Quốc công phu nhân là người đầu tiên đến cửa xin lỗi, khóc lóc cầu xin mẫu thân tái định hôn ước, nhưng lại bị mẫu thân dùng chổi quét ra ngoài.
Quốc công phu nhân tự cho rằng bị Thẩm Trân Châu mê hoặc, liền dẫn theo đám gia đinh lực lưỡng đến thư viện đánh đập Thẩm Trân Châu.
Theo lời kể của những người chứng kiến tại hiện trường, Thẩm Trân Châu bị giật mất một nắm tóc, trên người đầy dấu chân, mặt cũng bị cào rách.
Quốc công phu nhân còn ném chiếc túi thêu hình đôi uyên ương mà Thẩm Trân Châu thêu cho Cố Cẩn Trạch trước mặt mọi người trong thư viện vào người Thẩm Trân Châu.
“Một nữ tử không biết xấu hổ như ngươi, làm sao xứng vào cửa phủ Quốc công của ta, không biết từ xó xỉnh nào chui ra, may mắn được quận chúa nhận nuôi, còn dám làm mưa làm gió, phi!”
Thẩm Trân Châu mặt đỏ bừng, không cam lòng chất vấn: “Ta là kẻ nghèo hèn, vậy thì Cố Cẩn Trạch luôn ca tụng ta là cái gì?”
“Ngươi vì ta mà nguyện ý hủy hôn, lại là người như thế nào?”
“Ta ỷ thế hiếp người, các người xu nịnh, chúng ta cùng một giuộc, đừng ai cười ai.”
Những lời này không nhỏ, mọi người có mặt đều nghe rõ, lại nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Thẩm Trân Châu, suy nghĩ kỹ càng, mọi người nhìn sắc mặt của Quốc công phu nhân càng thêm khinh thường.
Còn Thẩm Trân Châu thì cố gắng hết sức, khập khiễng đi gõ trống Đăng văn.
Mẫu thân kể rằng, trước mặt thánh thượng, nàng ta đã mạnh dạn trình bày, phủ Quốc công mua quan bán chức, gian lận khoa cử, nhận hối lộ, mượn danh quận chúa và trưởng công chúa để kiếm tiền.
Một hòn đá ném xuống làm dậy sóng ngàn lớp, phủ Quốc công vốn đã bị thánh thượng kiêng dè nên mới bị đày đi Tây Bắc, giờ lại gặp phải chuyện này, thánh thượng trực tiếp đày cả nhà họ đi Lĩnh Nam.
Ta và Hổ Phách cùng nhau đi xem.
Quốc công gia chê Quốc công phu nhân gây ra nhiều tai họa, ép Quốc công phu nhân tự sát trước cửa phủ. Cố Cẩn Trạch cũng trách móc nhìn Quốc công phu nhân.
“Nếu không phải nương nhiều lần gây chuyện, chúng ta sao phải rơi vào bước đường này.”
Quốc công phu nhân cười điên cuồng: “Đến giờ này, các người mới biết oán trách ta.”
“Năm đó, ta trèo lên giường lão vương gia, cứu hai cha con các người khỏi gió cát Tây Bắc, sao các người không oán trách ta?”
“Tại sao ta lại bợ cao đạp thấp? Là ai nói với ta rằng trưởng công chúa thế lớn? Có phải Cố Cẩn Trạch ngươi là người đầu tiên trêu chọc Thẩm Trân Châu không?”
Nói xong, Quốc công phu nhân rút phắt thanh kiếm của thị vệ, đâm vào người cha con Quốc công gia, khi máu của hai người phun ra ồng ộc, bà ta không cam lòng ngửa mặt lên trời tự sát.
Còn Thẩm Trân Châu đã gõ trống Đăng văn, vạch trần mọi chuyện, như thể chưa từng xuất hiện trên đời, trực tiếp biến mất không thấy đâu.
Mẫu thân nói, mật thám của chúng ta ẩn núp trong cung đã bí mật truyền lời, Thẩm Trân Châu đã bị hoạn quan trong cung của thái hậu bóp cổ đến chết!
Ta sợ hãi đến mức tứ chi lạnh ngắt, run rẩy hỏi: “Tại sao?”
Mẫu thân nhắm mắt lại: “Một nhà Quốc công gia, là làm việc cho phe cánh của thái hậu, giờ mọi chuyện đều bị Thẩm Trân Châu vạch trần!”
Người đứng sau Quốc công gia, rõ ràng là quận chúa và đại trưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa nhận ta, chẳng lẽ chỉ vì ta sao?
Còn không phải vì ta có hai mươi vạn đại quân Tây Bắc sau lưng sao?
13.
Quận chúa bắt đầu bám riết lấy tiểu viện của chúng ta.
Hàng ngày đích thân làm một đống đồ ăn mang đến, cho dù ta trực tiếp đổ cho chó ăn, quận chúa cũng chỉ đỏ hoe mắt, nhưng không nói thêm lời nào.
Trấn Bắc hầu thương nàng, cũng theo cùng đến cầu xin ta tha thứ.
“Đứa trẻ ngoan, chúng ta cũng là lần đầu làm cha mẹ, nếu có chỗ nào không đúng, con đi mười hai năm, cũng coi như trừng phạt chúng ta rồi, xin con cho chúng ta một cơ hội để bù đắp.”
Ta cười nhạo: “Nếu Phó Bảo Châu mười tám tuổi tha thứ cho các người thì Phó Bảo Châu sáu tuổi sợ hãi bất lực, chịu khổ chẳng phải là uổng phí sao?”
Thấy không lay chuyển được ta, quận chúa cẩn thận dựa vào người Trấn Bắc hầu: “Bảo Châu, rốt cuộc phải thế nào, con mới có thể tha thứ cho ta?”
Ta nghiêng đầu cười rạng rỡ: “Vậy thì hãy chịu những đau khổ mà ta đã chịu!”
Trấn Bắc hầu nổi giận: “Cho ngươi mặt mũi rồi!”
Nhưng ta chỉ nhìn quận chúa, cuối cùng bà ta gật đầu đồng ý.
Ta bảo Hổ Phách đập vỡ hai mươi cái bát, sau đó cười lạnh nhìn quận chúa: “Năm đó, ta ngã trong một đống hỗn độn, giờ đây, ngươi muốn chuộc tội sao?”
Quận chúa kháng cự nhìn đống mảnh sứ trên mặt đất, sợ hãi liên tục lùi lại.
Ta thất vọng ngồi xổm xuống: “Nếu ngươi không muốn, vậy thì thôi, duyên phận mẹ con nông cạn, ta đành chịu vậy.”
Quận chúa nghiến răng, nhắm mắt lại, ngã xuống đống mảnh sứ.
Ta mở to mắt nhìn thấy mấy mảnh sứ đâm vào da thịt bà ta, trong lòng lại thầm kêu sướng.
Trấn Bắc hầu cẩn thận ôm quận chúa đi chẩn trị, bóng lưng giống hệt năm đó.
Vài ngày sau, quận chúa mang đầy mình thương tích, khóc lóc tìm ta, cầu xin ta nể tình bà ta thành tâm mà về nhà với bà ta.
Mẫu thân cười lạnh chuẩn bị một chậu nước đá đầy ắp: “Năm đó tìm được Bảo Châu, người nàng lạnh ngắt, giờ thì…”
Quận chúa không thể tin nhìn chậu nước bốc hơi lạnh: “Các người muốn ta ngâm nước đá? Nếu nữ tử bị hàn khí xâm nhập, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Ta ủy khuất bĩu môi: “Người thân thể yếu đuối, sao biết được mùi vị bị đóng băng trong băng tuyết.”
Quận chúa nghiến răng ngâm vào nước đá, sau khi chắc chắn bà ta sẽ bị cảm sốt, ta khóc lóc gọi đại phu đến xem bà ta.
Lấy cớ chăm sóc bà ta, ta chuyển vào phủ Trấn Bắc hầu.
Mặc dù quận chúa muốn cầu xin ta tha thứ, nhưng tình cảm của bà ta và Trấn Bắc hầu cũng rất tốt.
Vì vậy, phủ Trấn Bắc hầu xuất hiện một cảnh tượng rất kỳ lạ.
Trấn Bắc hầu cúi đầu xử lý công vụ, quận chúa nằm yếu ớt trên ghế nằm, ta nhỏ giọng đọc truyện cho bà ta nghe.
Đôi khi Trấn Bắc hầu không có ở đó, quận chúa cũng bảo ta đi đổi sách rồi tiếp tục đọc cho bà ta nghe.
Dần dần, gã sai vặt trông coi thư phòng không còn đề phòng ta nữa.
Ta mượn lúc đổi sách, lén lút sao chép các tài liệu mật của Trấn Bắc hầu, rồi thông qua kênh liên lạc đặc biệt của phủ tướng quân chúng ta truyền cho phụ thân và các huynh trưởng.
Đến khi quận chúa khỏe mạnh, các huynh trưởng cũng đã truyền về chứng cứ phạm tội xác thực của Trấn Bắc hầu.
14.
Ta mượn danh nghĩa của quận chúa, một mình đến hoàng cung diện kiến thánh thượng.
Thấy những chứng cứ dày đặc trong tay ta, thánh thượng run cả ngón tay.
Cuối cùng, phủ Trấn Bắc hầu từng một thời thịnh vượng bị xét nhà, Trấn Bắc hầu và quận chúa vì bè phái tư lợi, mưu đồ phản nghịch bị xử tử.
Còn nhân vật trung tâm của vụ phản nghịch, đại trưởng công chúa, bị xử tử ngũ mã phanh thây.
Ngày quận chúa hành hình, ta đã đến xem.
Đầu nàng bị đè trong trát đao, không cam lòng mà hỏi ta.
“Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao?”
“Vì sao phải phản bội ta?”
Ta lại chẳng nói với nàng câu nào.
Muốn lợi dụng ta để khống chế phụ huynh ta, còn hỏi ta vì sao phản bội ngươi?
Ngươi cũng xứng sao!
Phi.
-HẾT-