Bảo Châu - Chương 2
Hoa rất đẹp, dòng suối rất trong, nhưng ta không có tâm trạng ngắm cảnh.
Chân ta bị cọ đến trầy xước, máu thấm ướt cả quần của ta.
Sau khi nương bế ta xuống ngựa thì không còn quan tâm đến ta nữa.
Nương đối với hoa mà kể về tình yêu bị lừa dối của mình.
Nương đối với dòng nước mà than thở về nỗi đau khổ vì trao nhầm tấm chân tình.
Nương nằm trong biển hoa, tay gối dưới đầu, buồn bã ngước nhìn bầu trời.
“Trời ơi, chẳng lẽ con người sinh ra là để chịu khổ sao?”
Ta không màng đến cơn đau rát ở đùi, cẩn thận hái vài bông hoa nhỏ màu hồng, ta nhớ lần nương vui nhất, chính là khi cha hái một bó hoa nhỏ màu hồng tặng nương.
Hôm đó nương cười rất đẹp.
Ta cũng muốn nương cười.
Ai ngờ hoa còn chưa hái xong, nương đã điên cuồng hất rơi những bông hoa trên tay ta.
“Ai cho phép con hái hoa? Con và cái tên cha trăng hoa kia của con, đều không phải là thứ tốt lành gì!”
Nương dùng quá nhiều sức, vết thương trên tay ta dường như lại nứt ra, có máu chảy ra.
Nương nắm lấy bàn tay bị thương của ta, bóp chặt lòng bàn tay ta, để máu nhỏ xuống một bông hoa nhỏ màu tím.
Ta đau đến giật mình, không nhịn được mà khóc thét lên.
Nhưng nương lại nhìn chằm chằm vào bông hoa nhỏ màu tím mà thở dài: “Vết thương ngoài da, có thể khóc lóc, có thể biểu diễn để tranh thủ sự thương hại của người khác, còn vết thương trong lòng ta thì có ai biết được?”
Ta nhịn đau toàn thân, nhìn bầu trời dần tối thì thầm nhắc nhở nương: “Nương ơi, chúng ta về nhà thôi, trời tối rồi.”
Nương ngây ngốc cười.
“Ta nào còn nhà nữa!”
“Nữ tử đã xuất giá thì không còn nhà để về.”
“Nếu con không muốn ở cùng ta thì con cứ đi đi, về nhà của con đi!”
Xung quanh trống trải, một đứa trẻ sáu tuổi như ta làm sao có thể về nhà?
Ta chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng hấp thụ hơi ấm trên người mình.
Nương thở dài một tiếng, từ trong bọc lấy ra một chiếc áo choàng lớn khoác lên người mình.
“Không ai thương ta, ta chỉ có thể tự mặc thêm áo.”
Trời càng tối, chiếc váy mỏng manh trên người ta không thể chống đỡ được, ta nép vào lòng nương.
“Nương ơi, con lạnh.”
Nhưng nương lại đẩy ta ra.
“Con lạnh, chẳng lẽ cái lạnh trên người con, có thể so sánh được với cái lạnh trong lòng ta sao?”
“Cha con không giữ lời hứa, là nữ nhi của cha, con nên thay cha chịu phạt.”
Nhưng dù lòng nương có lạnh đến đâu, nương cũng không quên mặc áo cho mình.
May mắn thay, trước khi trời tối hẳn, cha đã tìm thấy chúng ta đang run rẩy.
Cha khoác toàn bộ áo choàng lông cáo trên người mình lên người nương, trong mắt đều là sự lo lắng: “Nàng muốn dọa chết ta sao?”
“Nếu nàng xảy ra chuyện gì thì ta phải sống sao?”
Gió núi xung quanh thổi mạnh, sao trời lấp lánh, trong một mảnh đen kịt, cha cầm đuốc đưa nương đi.
Ta khóc lóc thảm thiết: “Đừng bỏ con lại đây!”
“Xin các người, hãy đưa con đi cùng!”
“Con sợ, xin các người!”
Nhưng cha lại để lại một câu: “Nương con thân thể yếu ớt, con đợi thêm chút nữa, thị vệ Hầu phủ sẽ đến đón con ngay!”
Ta nhìn ngọn đuốc dần xa khỏi ta, rồi chậm rãi biến mất trong màn đêm đen kịt.
Trong sự hoảng sợ, ta như còn nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú, vừa đau vừa đói vừa sợ hãi, ta ngất đi trong đêm đen đó.
05.
“Tiểu Lục và Tiểu Bát cứu về từ trang trại! Chắc là con nhà quyền quý!”
“Nhà quyền quý sao lại để nữ nhi một mình ở nơi hoang vu thế này? Có phải cố tình vứt bỏ không?”
Thấy ta mở mắt, phụ nhân nở nụ cười: “Đói không?”
Ta gật đầu.
phụ nhân bưng một bát cháo nóng hổi, cẩn thận đút cho ta.
Thấy ta ăn xong, mới cẩn thận hỏi ta: “Đứa bé ngoan, sao con lại một mình ở nơi hoang vu thế này? Người nhàcủa con đâu?”
Ta chỉ lắc đầu khóc.
Phụ nhân cau mày nói với nam tử bên cạnh: “Làm sao bây giờ? Đứa trẻ hỏi gì cũng không biết, mà chúng ta lại sắp phải đi Tây Bắc, thế này thì, thế này thì!”
Tây Bắc?
Đi Tây Bắc thì có phải có thể thoát khỏi sự kiểm soát của nương và sự thờ ơ của cha mãi mãi không?
Tiểu Đào tỷ tỷ nói, dù sinh ra trong gia đình nghèo khó, cũng tốt hơn bị nương hành hạ!
Ta vội vàng bò xuống giường quỳ xuống đất: “Các người có thể đưa ta đi cùng không?”
“Ta ăn rất ít, ta rất ngoan, cha mẹ ta không cần ta nữa, cầu xin các người có thể nhận nuôi ta không?”
Một loạt động tác khiến đùi ta đau nhói.
Phụ nhânđau lòng ôm ta vào lòng: “Đứa bé ngoan, nói chuyện thì nói chuyện, con kích động cái gì? Nhìn xem, làm động đến vết thương rồi!”
Nói rồi, phụ nhân liên tục gọi: “Tiểu Lục, bảo ngươi lấy khối băng, sao mà phiền phức thế?”
Cùng với một thiếu niên tuấn tú bước vào nhà, phụ nhânbọc cục đá lạnh bằng vải gạc, cẩn thận đắp lên vết thương của ta.
“Còn đau không?”
“Có đỡ hơn chút nào không?”
Nước mắt ta rơi lã chã.
“Đau!”
“Không đỡ!”
“Vết thương đau lắm!”
Phụ nhânđau lòng đến rơi nước mắt, quay sang nhìn nam tử: “Làm sao bây giờ?”
Nam tử quyết định dứt khoát: “Nói với bên ngoài, đây là Tiểu Cửu chúng ta gửi nuôi ở Giang Nam dưỡng bệnh!”
Từ đó, ta trở thành Cửu tiểu thư của phủ tướng quân.
Khi Hầu phủ rầm rộ tìm tiểu thư đích xuất bị mất tích ở kinh thành, thì ta đã ngồi trên cỗ xe ngựa êm ái do chính tay phụ nhânkiachuẩn bị cho ta.
“Đứa bé ngoan, xe ngựa xóc nảy, nếu không chịu được thì nói với nương!”
Nhưng ta cố chấp chỉ gọi bà là mẫu thân.
Ta không thích nương, cả đời này ta không muốn có nương nữa.
Gió cát ở Tây Bắc rất lớn, gió thổi vào mặt như dao, chỉ vài ngày sau, mặt ta đã nứt nẻ vì lạnh.
Mẫu thân cẩn thận bôi thuốc mỡ cho ta, đau lòng đến rơi nước mắt.
“Da Bảo Châu non nớt, chắc đau lắm.”
Phụ thân vẫn luôn ít nói, ngày hôm sau đã tìm thợ xây đến, lắp đặt hệ thống sưởi ấm dưới sàn cho toàn bộ phủ tướng quân.
Mẫu thân trách móc: “Ông không nói sợ người ta dị nghị ông làm đặc biệt sao.”
Khuôn mặt lạnh lùng của phụ thân thoáng ửng hồng.
“Trước kia chỉ âm thầm lắp đặt cho phòng của nàng, vì ta và mấy đứa nhi tử không sợ lạnh.”
“Giờ Bảo Châu của chúng ta đã đến thì lắp đặt luôn một thể.”
“Cũng đến lúc cho người khác biết, Bảo Châu là bảo bối trong lòng bàn tay của nhà họ Phó, tránh để người khác chậm trễ, đứa trẻ này đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc, rõ ràng là không có cảm giác an toàn.”
Lời này vừa nói ra, mẫu thân cũng không phản đối nữa, ngược lại còn vui vẻ hớn hở.
“Phòng của Bảo Châu cũng phải trang trí lại, trước kia người khác tiến cống chăn tơ tằm, ông cũng lấy ra đi.”
Phụ thân và mẫu thân tụ họp lại bàn bạc cách trang trí phòng cho ta, ta nhấp từng ngụm cháo kê, nước mắt không kìm được rơi từng giọt vào bát.
Thì ra, ta cũng có thể được người khác trân trọng yêu thương như vậy.
Ta đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc.
Trong giấc mơ, như thể lại trở về Đào Hoa cốc, trời tối đen như mực, có một đàn sói vây quanh ta, ta cố gắng hét lên, nhưng không phát ra được tiếng.
Chân ta bị thương, không chạy được, miệng sói to như vậy, áp sát vào người ta.
Sau đó, ta toàn thân đẫm mồ hôi, giật mình tỉnh giấc, không ngủ lại được nữa.
Mẫu thân không dám hỏi nhiều, nhưng đêm đến lại ôm gối đến bầu bạn với ta.
Khi ta giật mình ngồi dậy, mẫu thân liền ôm ta vào lòng, từng chút một vỗ về lưng ta, hát cho ta nghe dân ca Tây Bắc.
Ta nghe không hiểu lắm, nhưng lại thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Một thời gian dài sau, giấc ngủ của ta đã tốt hơn, nhưng dưới mắt mẫu thân luôn có một quầng thâm.
Ta rất tự trách, ta biết mẫu thân thương ta, nhưng ta không muốn mẫu thân ngày ngày vất vả vì ta.
Vì tuổi tác gần với Bát ca nên chúng ta thân thiết hơn một chút, ta không kìm được mà nói nỗi lo lắng của mình cho Bát ca.
Bát ca tỏ ra hờ hững.
“Tiểu nha đầu sao còn làm ác mộng thế?”
Ngày hôm sau đã gọi ta đến võ trường.
Đại ca đích thân dạy chúng ta, từ đứng, đi bộ đến đứng tấn.
Ta mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa, lần đầu tiên kiên trì đến cùng, trực tiếp mệt đến nôn thốc nôn tháo.
Mẫu thân biết được, đau lòng túm lấy tai Bát ca, ra lệnh cho tám vị ca ca xếp thành một hàng đứng tấn dưới nắng.
“Bảo Châu của ta thân thể yếu ớt, ta nuôi dưỡng bao lâu mới nuôi được chút thịt này, các con thì hay rồi, coi nàng như con trai mà luyện!”
Vài vị đại ca không nói một lời liền nhận phạt, nhưng Bát ca lại không đồng ý.
“Nương cho rằng nuôi muội ấy thành một con cừu non là tốt với muội ấy sao?”
“Con nói cho người biết, hôm nay vất vả một ngày ở võ trường, đảm bảo Bảo Châu tối nay ngủ một mạch đến sáng.”
Lời lẽ thao thao bất tuyệt của mẫu thân lập tức bị chặn họng, bà cau mày nhìn Đại ca: “Thật không?”
Đại ca nghiêm mặt gật đầu: “Mệt nhọc nhiều rồi, buổi tối sẽ không còn sức mà suy nghĩ nhiều nữa.”
Khi ta biết được chuyện này, mẫu thân đã thả các ca ca đi rồi, bà cẩn thận bảo ma ma chuẩn bị thêm một ít điểm tâm cho ta, buổi tối ngồi trước giường ta cầu nguyện hồi lâu.
“Quán Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, Tam Thanh chân nhân, chư vị thần tiên, phù hộ cho Bảo Châu của con ngủ một mạch đến sáng.”
Ta nghiêng đầu cười bà: “Mẫu thân, người một lúc bái nhiều thần tiên như vậy, cẩn thận thần tiên chê người không thành tâm!”
Mẫu thân lập tức nói: “Trẻ con nói bậy, gió thổi bay đi.”
Nhưng không biết là do luyện tập quá mệt hay là do mẫu thân thành tâm nên linh nghiệm, từ đó về sau, ta quả thực có thể ngủ một mạch đến sáng.
Còn khi ta đến võ trường luyện tập, mẫu thân là người đầu tiên ủng hộ, yêu cầu duy nhất là không được để ta đen đi.
Đến khi ta lớn hơn một chút, các ca ca liền dẫn ta đi cưỡi ngựa, đi săn.