Bảo Châu
Đánh giá
Tác giả
Editor
Lượt đọc
Bảo Châu
Ngày thứ năm bị nương lôi kéo tuyệt thực, ta không nhịn được mà ăn một miếng bánh mà cha mang đến.
Nương tức giận đập vỡ mọi thứ có thể đập trong phòng, đôi mắt đỏ hồng lay lay thân thể nhỏ bé của ta.
"Con có thể có chút tiền đồ hay không?"
"Thiếu một miếng ăn kia thì con sẽ chết sao?"
Bởi vì đói và buồn nôn liên tục, ta đứng không vững, ngã nhào xuống mặt đất đầy mảnh vỡ.
Có mảnh sứ đâm sâu vào tay ta.
Nương nâng tay ta lên, chỉ trích cha đang đứng ngoài cửa.
"Liễu di nương giống như mảnh sứ đâm vào tim ta, Hoằng Lang, chàng có biết ta đau đớn thế nào không?"
Ta không biết, ta chỉ biết ta sắp chết vì đau rồi.