Bảo Bối Trong Tim - Chương 3
12
Nụ cười trên mặt mẫu thân ta không ngừng.
Bà nói, bà đã hối hận từ lâu rồi.
Đặc biệt là khi nhìn thấy những bằng hữu đồng môn của Chu Cẩn, sự hối hận đã lên đến đỉnh điểm.
Mỗi người đều xuất chúng hơn Chu Cẩn, gia thế tốt hơn hắn.
Hơn nữa, ánh mắt của mỗi người nhìn ta đều đầy tình ý.
“Lúc trước mẫu thân cũng không ngờ, con lại có thể xinh đẹp như vậy.
“Năng lực mạnh, kinh doanh tiệm vải tốt, còn kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Nhưng tính tình con lại cố chấp, chỉ vì ân tình của Chu Cẩn đối với ta mà tự trói buộc mình. Con không biết đâu, mấy năm nay không ít người âm thầm đến nhà tìm ta, Hàm nhi à, con nên có sự lựa chọn tốt hơn, vậy mà lại đều bị Chu Cẩn kia làm lỡ mất.”
Diễn biến sự việc không giống với những gì ta nghĩ, ta im lặng.
“Nhưng mà, ngay cả Chu Cẩn cũng chê con là nữ tử thương hộ, những người khác chẳng lẽ không để ý sao?”
Mẫu thân ta: “Phi! Hắn thì hiểu cái rắm!
“Hắn không có bản lĩnh, mới để ý đến gia thế của chúng ta, người có bản lĩnh thực sự căn bản không cần tìm thế lực bên ngoài, với dung mạo của con dù có vào cung làm nương nương cũng xứng đáng.”
Tính cách của mẫu thân ta, hình như cũng không giống với những gì ta nghĩ.
Đầu óc ta có chút choáng váng.
Lưu Ly vui vẻ rót rượu cho mẫu thân ta, hai người nhắm vài đĩa thức ăn, ngươi một chén ta một chén, uống đến tận trưa.
Trình Tuấn đến.
Hắn đến, hắn đến rồi, hắn mang theo một xe ngựa quà đến.
Thấy mẫu thân ta, hắn cúi đầu vái dài.
“Tống phu nhân, tính tình ta thẳng thắn, có việc thì nói thẳng.
Ta ưng ý Tống Thanh Hàm, không biết có phúc phận có thể cưới nàng làm thê tử không?
“Nếu nàng đồng ý, ngày mai ta sẽ bảo phụ thân mang bà mối đến, sính lễ đầy đủ, cưới hỏi đàng hoàng.
“Nếu không đồng ý, coi như vãn bối đến chơi, chuyện hôm nay nhất định sẽ không truyền ra ngoài làm ảnh hưởng đến thanh danh của Tống tiểu thư.”
Miệng hỏi mẫu thân ta nhưng mắt lại nhìn chằm chằm ta.
13
Mẫu thân ta nắm lấy cánh tay Lưu Ly, đang ngẩn người.
Bỗng nhiên, ngoài cửa có người xông vào.
Chu Cẩn đưa tay chỉnh lại mũ, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng.
“Được lắm, Trình Tuấn, ngươi thật sự đến rồi?”
Trình Tuấn hừ lạnh.
“Nam chưa cưới, nữ chưa gả, ta quang minh chính đại cầu thân, sao lại không thể đến?”
Chu Cẩn không để ý đến hắn, nhìn thẳng vào ta, run rẩy chỉ tay vào mũi ta.
“Tống Thanh Hàm, tình nghĩa bảy năm của chúng ta, hôm nay nàng hãy cho ta một câu trả lời thật lòng.
“Nàng và hắn, là từ khi nào bắt đầu dây dưa?”
Rõ ràng đang đứng dưới ánh mặt trời nhưng ta lại thấy lạnh cả người, chỉ cảm thấy khuôn mặt này của Chu Cẩn, thật sự xa lạ đến đáng sợ.
Ta còn chưa kịp mắng, Trình Tuấn đã nhảy dựng lên, giơ tay tát Chu Cẩn một cái.
“Phi, ngươi bớt sỉ nhục người khác đi!
“Tống tiểu thư một lòng một dạ, là do ngươi không biết trân trọng. Nói thật cho ngươi biết, ta thích Tống Thanh Hàm đã lâu, còn phải cảm ơn ngươi đã tác hợp.”
Hôm đó ở Thiên Hương lâu, vốn là Chu Cẩn muốn mừng sinh thần ta, hẹn riêng ta đi ăn cơm, hắn dặn ta không được mang theo cả Lưu Ly.
Nhưng lại tình cờ gặp Trình Tuấn ở dưới lầu, thế là mỗi người gọi thêm người, ngồi chung một bàn.
Uống rượu, náo nhiệt đến tối, ta đã sớm muốn đi, Chu Cẩn đều lấy cớ trì hoãn, đợi thêm một lát nữa, đợi thêm một nén nhang.
Ta thật sự không đợi được nữa, Chu Cẩn lại lạnh mặt, nói mình đang hứng khởi, bảo ta đi trước.
Đêm thu, sương lạnh nặng nề, các tiệm hai bên đường phố đều đã tắt đèn, đóng cửa. Ta cúi đầu, một mình đi nhanh trên đường, đi được một lúc, ta nghe thấy tiếng bước chân khác.
Quay đầu nhìn lại, một bóng đen nhanh chóng vụt sang bên cạnh.
Có người theo dõi ta!
Ta sợ hãi, nhấc váy chạy một mạch, chạy đến ngõ tối quen thuộc, quả nhiên Từ A bà không thắp đèn.
Trong ngõ tối dài hun hút này, nếu có người đuổi theo…
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, ta thậm chí nghe thấy tiếng cười thô tục của người đó.
“Tiểu nương tử phía trước, đợi ta với ”
Ta e sợ muốn chạy thì bên cạnh đột nhiên có một cánh tay vươn ra, giữ chặt lấy cánh tay ta. Ta sợ hãi hét lên, cố vùng vẫy, người ấy cười khổ ôm lấy ta, dịu dàng an ủi. “Tống Thanh Hàm, là ta, ta là Trình Tuấn.”
Trình Tuấn?
Ta hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn rõ đôi mắt sáng và khuôn mày thanh tú của hắn, lập tức thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn, một tay chống lên ngực hắn.
Trình Tuấn cao, dưới ánh trăng mờ ảo, ta thấy yết hầu hắn lên xuống.
Hắn vỗ nhẹ vào lưng ta như để an ủi.
“Đã muộn thế này, ta không yên tâm để cô nương về một mình, liền đi theo xem thử, quả nhiên bị ta đoán trúng”
Nói rồi trừng mắt nhìn ra sau, lớn tiếng mắng:
“Kẻ xấu kia! Ngươi muốn làm gì!
“Nếu không cút, đợi gia đinh nhà ta đuổi kịp sẽ bắt ngươi lại dùng gậy đánh chết!”
Ta trốn trong lòng hắn, lấy hết can đảm nhìn ra sau, quả nhiên thấy một tráng hán thô tục, mặt đỏ bừng, toàn thân đầy mùi rượu.
Ban đầu hắn thấy Trình Tuấn yếu đuối, còn đang do dự quan sát, nghe nói có gia đinh, lập tức nảy sinh ý định rút lui.
“Có bệnh, ta chỉ đi ngang qua thôi, đường này là do nhà ngươi mở à?”
Dọa chạy gã say rượu, Trình Tuấn đưa ta về nhà.
Hắn hình như nói rất nhiều nhưng lúc đó trong lòng ta một nửa là sợ hãi, một nửa là oán hận uất ức với Chu Cẩn, hoàn toàn không để ý đến hắn.
14
Trình Tuấn một tay ấn vào ngực, trên mặt lộ vẻ hồi tưởng.
“Sau đêm đó, khuôn mặt của Tống tiểu thư cứ quanh quẩn trong đầu ta, mãi không tan đi.”
Sương mù trong mắt Chu Cẩn cuồn cuộn, đột nhiên cười nhẹ nhõm.
“Ta tưởng là gì, hóa ra chỉ là ngươi đơn phương tương tư. Trình Tuấn, ngươi cũng làm bằng hữu với ta nhiều năm như vậy rồi, ngươi chưa hiểu rõ sao, cho dù ta và Tống Thanh Hàm hủy hôn, trong lòng nàng vẫn chỉ có ta. Không chỉ nàng, mẫu thân nàng cũng đã nhận định ta là hiền tế của nhà họ Tống, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho ngươi cầu thân.”
Nói rồi đi về phía mẫu thân ta, rất tự nhiên ngồi xuống ghế đá bên cạnh bà.
“Bá mẫu, chuyện hủy hôn mấy hôm trước, thật ra có chút hiểu lầm.
“Ý của mẫu thân ta, không phải là muốn hủy hôn, ta vừa mới đỗ cử nhân, đang chuẩn bị cho kỳ thi hội mùa xuân năm sau, bây giờ thành thân sẽ ảnh hưởng đến việc học của ta.
“Ta nói với bà ấy, đợi thêm một năm nữa, đến kỳ thi năm sau, ta đỗ đạt, thi đỗ tiến sĩ, đến lúc đó sẽ rước Thanh Hàm về bằng kiệu tám người khiêng, chẳng phải là càng tốt hay sao?”
Ta nghe mà muốn cười.
Đến lúc này rồi, Chu Cẩn vẫn quang minh chính đại hứa hẹn cho ta một hôn sự.
Thân phận nữ nhân thương hộ của ta, hắn làm cử nhân đã bắt đầu chê bai, nếu thật sự đỗ tiến sĩ, trong mắt hắn ta có thể có nửa phần vị trí sao.
Nói những lời này, chẳng qua là không cam lòng khi ta gả cho người khác mà thôi.
Ta lạnh lùng hỏi hắn:
“Chu Cẩn, nếu ngươi không thi đỗ tiến sĩ thì sao?”
Chu Cẩn nghe giọng điệu của ta, tưởng ta đã đồng ý, sắc mặt dịu đi, vui vẻ tiến lại nắm lấy tay ta.
“Thanh Hàm, chẳng lẽ nàng còn không biết tài học của ta sao?
“Kỳ thi năm nay ta nhất định sẽ đỗ!”
15
Trình Tuấn sốt ruột.
“Ngươi đỗ cái rắm! Nếu ngươi không đỗ, chẳng lẽ bắt Tống tiểu thư đợi ngươi thêm ba năm nữa?”
Chu Cẩn: “Đợi ba năm thì sao?”
Trình Tuấn: “Phi! Tống tiểu thư năm nay đã hai mươi mốt tuổi, ngươi hẹn ba năm lại ba năm, chẳng phải uổng phí thanh xuân của nàng sao, Tống tiểu thư, nàng đừng tin lời quỷ của hắn!”
Chu Cẩn ngạo nghễ ngẩng cao cằm.
“Đó là chuyện của ta và nàng. Nàng đã nói, bất kể bao nhiêu năm, nàng đều sẽ đợi ta.”
Chu Cẩn mười bốn tuổi đã là tú tài, lần đầu đi thi cử nhân không đỗ, mười bảy tuổi đi thi, hắn đầy hoài bão nhưng vẫn không đỗ.
Ta đi đưa bạc cho hắn, hắn đầy vẻ xấu hổ, đôi mắt đỏ hoe.
“Nếu ta vẫn không đỗ, Thanh Hàm, ta không còn mặt mũi nào tiêu tiền của nàng nữa.”
Ta lắc đầu, nhét thỏi bạc vào tay hắn.
“Chu lang tài hoa xuất chúng, nhất định sẽ có ngày thành danh.
“Ba năm lại ba năm, bất kể bao nhiêu năm, chỉ cần chàng muốn học, ta sẽ luôn ủng hộ chàng.”
Chu Cẩn nắm chặt tay ta.
“Ta sẽ không phụ nàng, Thanh Hàm, lúc trước ta hứa sẽ đỗ cử nhân, ta đã làm được, đúng không, nàng tin ta, ta nhất định cũng sẽ đỗ tiến sĩ.”
Trình Tuấn nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt của chúng ta, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn chạy đến bên cạnh mẫu thân ta, lay mạnh vai bà.
“Bá mẫu, Chu Cẩn thực sự không phải là người tốt, bá mẫu không thể đồng ý với hắn!”
Chu Cẩn cười lạnh.
“Chuyện giữa chúng ta, ngươi không hiểu, Tống bá mẫu, bà ấy…”
Còn chưa nói hết lời, mẫu thân ta đột nhiên giơ cánh tay lên, tát mạnh vào mặt hắn một cái.
“Phi! Ai là bá mẫu của ngươi, ta thân thiết với ngươi lắm sao?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột này.
Chu Cẩn ngây người che mặt, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
“Bá mẫu, bá mẫu nói sẽ đối xử với ta như nhi tử, bá mẫu…”
Mẫu thân ta kiêu hãnh chống tay vào bàn đứng dậy.
“Nữ nhi ta thích ai, ta mới đối xử với người đó như nhi tử, bây giờ các ngươi đã hủy hôn, ngươi và nhà ta không còn quan hệ gì nữa.
“Ta ngược lại thấy hắn rất tốt, tên là Trình Tuấn đúng không, A Tuấn à, ngươi lại đây để bá mẫu xem kỹ nào.”