Bảo Bối Trong Tim - Chương 2
6
Ta hít một hơi thật sâu, vô thức buông tay khỏi bức rèm, hoảng hốt lùi lại hai bước.
Lưu Ly dùng tay che miệng, hai mắt đảo tròn, lúc thì nhìn ta, lúc thì thông qua bức rèm nhìn Tạ Vân Cảnh.
Nàng đè giọng, nói thì thầm.
“Tiểu thư! Hi hi!”
“Ngươi cười cái gì?”
“Không ngờ ngay cả Tạ công tử cũng thích tiểu thư, quả nhiên, mọi người đều là người bình thường, chỉ có Chu Cẩn là một kẻ mù, nô tỳ thấy biểu cảm của Chu Cẩn mà hả hê lắm, hi hi hi, ha ha ha…”
Nàng ấy cười càng lúc càng lớn, ta sợ bị người bên cạnh phát hiện, vội vàng bịt miệng nàng ấy, kéo nàng ấy chạy ra ngoài.
Trong lòng rối như tơ vò.
Ta hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ xuất hiện cảnh tượng như ngày hôm nay.
Ta đã gặp những bằng hữu đó của Chu Cẩn, năm ngoái vào tiết Hoa Triều, Chu Cẩn hẹn ta đi đạp thanh. Ta trang điểm tinh xảo, không ngờ, đến chân núi Tứ Minh, mới phát hiện không chỉ có một mình hắn.
Trong lòng lập tức có chút không thoải mái.
Ngày nay mặc dù dân phong đã cởi mở hơn trước nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc nam nữ đã đính ước có thể ra ngoài vui chơi, đi dạo phố, người ngoài sẽ không nói gì.
Như ta đây, mở tiệm, khách ra vào đông đúc, mẫu thân Chu Cẩn đã sớm có lời ra tiếng vào với ta, thường xuyên bóng gió nhắc nhở, bảo ta phải giữ đạo làm thê, hành xử không được phô trương.
Chuyện hôm nay nếu để Chu mẫu biết được, chỉ sợ lại đến nhà ta làm ầm ĩ một phen.
“Chu Cẩn, hôm nay ta không khỏe, các ngươi cứ chơi đi, ta về trước đây.”
Ta quay người định đi, một thư sinh mặt trắng cao lớn đột nhiên đưa tay chặn đường ta, cử chỉ lịch sự, cười rất ôn nhu.
“Tống cô nương, Chu huynh học hành bận rộn, các ngươi khó có dịp gặp nhau. Là chúng ta không biết điều, nếu muốn đi thì cũng là chúng ta nên đi mới phải. Trên núi hoa đào nở rực rỡ, cô nương, đừng phí cảnh xuân tươi đẹp hôm nay.”
7
Chu Cẩn giới thiệu với ta, người đó tên là Trình Tuấn, là đồng môn của hắn.
Những vị thư sinh này đều rất lịch sự lễ phép, Chu Cẩn lại cố hết sức giữ ta lại, nói nếu ta đi thì chính là không nể mặt hắn.
Ta chỉ có thể miễn cưỡng ở lại, cùng bọn họ ở trên núi nửa ngày.
Nghe mấy người ngâm thơ đối đáp, xem bọn họ uống rượu gảy đàn.
Kim Thế An cao lớn, vai rộng eo thon, nghe nói tổ tiên từng làm tướng quân. Hắn uống rượu say sưa, dưới gốc đào múa kiếm, thân hình nhẹ nhàng như chim .
Trình Tuấn không chịu thua kém, ở bên cạnh đệm đàn, còn có hai thư sinh khác, lớn tiếng ngâm thơ.
Lưu Ly nhìn đến nỗi không rời mắt.
“Tiểu thư, đồng môn của Chu công tử đều rất tài giỏi, thật đẹp trai.
“Nam nhân ở bên nhau, có phải đều phải thể hiện tài nghệ như vậy không? Chẳng trách Chu công tử thường nói, áp lực xã giao thật lớn.”
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tạ Vân Cảnh cầm một bình rượu bằng ngọc bích, đi đến bên cạnh ta, ung dung ngồi xuống, rót cho ta một chén rượu.
“Bọn họ không phải đang thể hiện tài nghệ.”
Ta mặt hơi đỏ.
“Tạ công tử, ta không biết uống rượu.”
“Ta biết, đây là rượu lê của Lý Ký.”
Ta sửng sốt.
Sao hắn biết, ta thích uống rượu lê nhất?
Lưu Ly đã không kịp chờ đợi mà vội hỏi hắn, không phải thể hiện tài nghệ, vậy là gì.
Tạ Vân Cảnh liếc nhìn ta.
“Bọn họ ấy, khổng tước khoe đuôi.”
Ta nhìn quanh một vòng, cười hiểu ý.
Tiết Hoa Triều, nữ tử ra ngoài đạp thanh du ngoạn, cũng sẽ nhân cơ hội này xem mắt phu quân.
Trên núi du khách đông đúc, những nam tử độc thân này, e là đều dốc hết sức, muốn khiến cô nương nào đó vừa ý.
Mãi đến lúc này ta mới phản ứng lại, nụ cười của Tạ Vân Cảnh lúc đó có ý vị thâm trường.
8
Chuyện hôm nay, khiến Lưu Ly quét sạch sự chán nản của hai ngày trước.
Nàng mặt mày hồng hào, ngẩng cổ đi đi lại lại trong sân, không ngừng nói, sao vẫn chưa đến, không phải nói là sẽ đến cầu thân sao?
Trình Tuấn ôn nhu lại giàu có, Kim Thế An thân thể cường tráng, tiền đồ cũng không tệ, thật không biết nên chọn ai, ài, thật đau đầu.
Ồ không đúng, còn có Tạ công tử nữa, hai người kia tuy tốt nhưng trước mặt Tạ công tử cũng không được coi là gì.
Tiểu thư, người nói Tạ công tử có đến cầu thân không?
Nàng tự nói một mình, nói rất to, mẫu thân ở trong phòng nghe thấy, ho khan một tiếng.
“Khụ khụ, Hàm nhi, con lại đây.”
Mẫu thân bị xe ngựa đâm gãy chân, chân trái không thể duỗi thẳng, khi đi, chân trái sẽ run rẩy vẽ một nửa vòng tròn trên không, trẻ con thấy vậy, liền đi theo sau bà, vỗ tay cười đùa.
“Bà tử què, vẽ thêm một cái nữa đi, vẽ một cái vòng tròn.”
Mẫu thân xấu hổ liền không chịu ra ngoài nữa, mỗi ngày phần lớn thời gian đều ngồi trên giường.
Mấy ngày nay bà còn bị phong hàn, tình trạng không tốt, hôm kia Chu mẫu đến hủy hôn, ta giấu không dám cho bà biết.
Nghe Lưu Ly nói cầu thân, mắt bà sáng lên.
“Là Chu Cẩn đến cầu thân sao?
“Định ngày nào tổ chức hôn lễ? Năm nay con đã hai mươi tuổi, cô nương bình thường, mười lăm mười sáu tuổi đã phải gả chồng, nương đã kéo dài thời gian của con nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người có thể chiếu cố cho con.
“Con cứ yên tâm, đợi con gả đi rồi ta cũng có thể tự lo cho mình, ta đã nhờ Triệu mộc công
làm nạng rồi. Sau này hiền tế của ta là cử nhân, là quan lớn, ta xem ai dám chế giễu ta.”
Mẫu thân lẩm bẩm, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra, trông vui vẻ vô cùng.
Ta không biết phải mở lời như thế nào.
9
Chuyện hôn sự của ta và Chu Cẩn, là do mẫu thân tự định.
Phụ thân mất sớm, mẫu thân một mình trông coi tiệm vải, nuôi ta khôn lớn, dung mạo bà xinh đẹp, thường bị người ta nói ra nói vào, liền không cho ta đến tiệm, chỉ để ta ở nhà thêu hoa nấu cơm.
Hôm đó là một ngày mưa to, ta như thường lệ làm xong cơm, chờ mãi chờ mãi nhưng vẫn không thấy mẫu thân trở về.
Ta cầm ô ra ngoài tìm, đi đến ngoài ngõ, thấy một thiếu niên, cũng không mang ô, chạy đến thở hồng hộc, mặt đầy vẻ lo lắng.
Thấy ta, hắn ngẩn ra vài giây, hỏi: “Ngươi có phải là nữ nhi của Tống đại nương, chủ tiệm vải Tống Ký không?”
Đó là lần đầu tiên ta và Chu Cẩn gặp nhau.
Mẫu thân ta bị xe ngựa chạy nhanh đâm ngã, Chu Cẩn cõng bà đến y quán, còn trả tiền thuốc. Hắn vội vã chạy đến nhà báo cho ta, ta sợ đến mất hồn mất vía, vừa khóc vừa chạy theo sau hắn.
Mẫu thân bị thương ở chân, không thể đến tiệm nữa.
Tiền thuốc được bồi thường một khoản lớn, tiệm vải cũng không thể cứ thế đóng cửa, từ ngày đó, ta tiếp quản cửa tiệm.
Thư viện mà Chu Cẩn theo học cách tiệm vải nhà ta không xa, buổi tối đóng tiệm, hắn không yên tâm để ta một mình về nhà, sẽ lén đi theo sau ta.
Lúc đó hắn mới mười bốn tuổi, cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi. Nếu thật sự gặp phải kẻ cướp, cũng chẳng giúp ích được gì.
Nhưng không biết vì sao, nghe thấy tiếng bước chân của hắn, ta lại thấy đặc biệt an toàn.
Từ tiệm vải đến nhà ta, phải đi qua ba con phố lớn, hai con hẻm dài.
Đầu hẻm là nhà của Hứa A bà, nếu bà ở nhà, trước cửa sẽ treo đèn lồng, ta sẽ không sợ chút nào. Có lúc bà đi chơi, không treo đèn lồng, cả con hẻm tối đen như mực, không biết ẩn núp thứ đáng sợ gì.
Da đầu ta tê dại, không dám bước thêm một bước nào.
Chu Cẩn sẽ đi lên, giả vờ chào hỏi ta.
“Tống Thanh Hàm, ngươi cũng ở đây, thật khéo quá. Con hẻm này tối quá, ta hơi sợ, ngươi có thể đi sau ta không, cho ta thêm chút dũng khí?”
Ta thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, đi sát theo sau Chu Cẩn.
Trong con hẻm nhỏ sâu hun hút, tiếng tim đập của ta lại đinh tai nhức óc.
10
Sau đó mẫu thân của Chu Cẩn đến cầu thân, mẫu thân ta không chút do dự đã đồng ý.
Mẫu thân ta nói, Chu Cẩn là người tốt bụng, có thể phó thác chung thân.
Nhưng sau này, rốt cuộc là chỗ nào đã thay đổi?
Thiếu niên từng lặng lẽ đi theo sau ta, sau khi vào phủ học, cũng học theo bằng hữu cùng uống rượu ngâm thơ, ở tửu lâu nói chuyện đến tận đêm khuya.
Hắn nói, ta đang vui vẻ với bằng hữu, Tống Thanh Hàm, ngươi tự về đi.
Hắn quên mất, đêm nay Hứa A bà không thắp đèn, ta sợ bóng tối nhất.
Hắn nói, nhạc phụ tương lai của bằng hữu đồng môn là học chính của tỉnh này, bọn họ còn phải khổ tâm nghiên cứu sở thích của quan trên, người ta đã thắng ngay từ vạch xuất phát rồi, thật đáng ghen tị.
Hắn không nhớ vào ngày đính hôn, hắn từng nói, Tống Thanh Hàm, có nàng ở bên ta sẽ không ghen tị với bất kỳ ai.
Hắn đối với ta càng ngày càng mất kiên nhẫn, mở miệng ra là ngươi là một nữ tử thương hộ, ngươi hiểu cái gì?
Ngày bằng hữu đồng môn của hắn thành thân, hắn uống say khướt, sau khi về lại chạy đến nhà ta, chỉ vào bầu trời xanh thẳm trên đầu.
“Tống Thanh Hàm, nếu ta có nhạc gia lợi hại, mượn chút sức, ta cũng có thể thẳng tiến lên mây xanh.”
Gió thu đìu hiu, thổi đến nỗi ta phải nheo mắt lại.
Khuôn mặt của Chu Cẩn trong tầm mắt, lập tức trở nên mơ hồ.
Ta nghĩ, chúng ta có lẽ không thể đi đến cuối cùng.
Thiếu niên từng cùng ta đi qua đêm tối, bản thân hắn cũng có con đường rất khó khăn phải đi.
Hắn muốn mượn sức, muốn sống dễ dàng hơn một chút, đó là nhân chi thường tình, không có gì đáng trách.
Cả hai đều không cho được đối phương thứ mình muốn, vậy thì chỉ có thể chia tay, mỗi người một ngả.
Ta cúi mắt xuống, nắm lấy tay mẫu thân.
“Mẫu thân, Chu Cẩn đã hủy hôn với con.”
Nụ cười của mẫu thân cứng đờ, một lúc lâu sau, bà vẫn không nói gì.
Không khí trong phòng như đông cứng lại.
Lưu Ly “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt mẫu thân ta.
“Phu nhân, người đừng vội. Mặc dù đã mất đi một Chu Cẩn nhưng vẫn còn những nam tử tốt khác.”
Nói rồi bẻ ngón tay đếm, như đọc thuộc lòng, Trình Tuấn, Kim Thế An, Triệu Lâm Xuyên, còn có cả công tử của Tạ gia, Tạ Vân Cảnh nữa, bọn họ đều nói muốn cưới tiểu thư.
11
Mẫu thân ta không tin.
“Những người này không phải đều là bằng hữu của Chu Cẩn sao, Hàm nhi đã từng đính hôn với Chu Cẩn, bọn họ không để ý sao?”
Lưu Ly giơ tay thề, kể lại chuyện hôm nay.
“Phu nhân, người tin nô tỳ đi, nô tỳ thật sự không nói dối.”
Ta bảo Lưu Ly đứng dậy.
Vốn dĩ không phải chuyện ai đến cầu thân.
Tính tình mẫu thân cố chấp, Chu Cẩn lại có ân cứu mạng với bà, bà ưng thuận Chu Cẩn, bây giờ nhà họ Chu hủy hôn, không biết bà sẽ đau lòng đến mức nào.
Sợ sẽ động đến bệnh tình, ta phải đi mời đại phu trước.
Ta cẩn thận quan sát sắc mặt bà, mẫu thân ngồi trên giường, sắc mặt lúc sáng lúc tối, hai mắt đờ đẫn, nhìn chằm chằm về phía trước, trông như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Trong lòng ta vừa áy náy vừa đau lòng, đi tới nắm lấy tay bà.
“Mẫu thân”
Không ngờ, mẫu thân bỗng hất tay, đột ngột bật dậy khỏi giường.
“Quá tốt rồi!”
Nói rồi nhảy xuống đất bằng một chân, chân còn lại co ở trên không, lấy chân phải làm tâm, xoay cả người một vòng.
“Quá tốt rồi!”
Lưu Ly kinh ngạc.
“Không xong rồi, phu nhân phát điên rồi!”
Mẫu thân ta cười ha ha, cười một lúc lâu, mới từ trong ánh mắt kinh hoàng của ta và Lưu Ly, ôm ngực ngồi trở lại giường.
“Hàm nhi, rót cho mẫu thân một chén rượu, ta phải uống đến tận hứng.”
“Mẫu thân, người đừng dọa con, rốt cuộc người bị làm sao vậy?”