Bảo Bối Trong Tim - Chương 1
1
Ta đang uống trà trong phòng riêng ở Thiên Hương Lâu, nha hoàn Lưu Ly ngồi bên cạnh, vừa ăn điểm tâm vừa lấy khăn tay lau nước mắt.
“Chu Cẩn chính là Trần Thế Mỹ, vong ân phụ nghĩa! “Vừa đỗ cử nhân đã chê bai tiểu thư, sao ông trời không giáng một đạo thiên lôi xuống đánh chết hắn luôn đi!”
Lưu Ly đã mắng thay những lời ta muốn nói, ta chỉ có thể im lặng uống trà.
Hôm qua vừa mới công bố bảng vàng, gã sai vặt đi xem bảng vàng và tờ hôn thư của Chu Cẩn gần như cùng lúc vào cửa.
Gã sai vặt cười tươi như hoa: “Tiểu thư, đại hỉ, cô gia nhà chúng ta đã đỗ cử nhân rồi! ” Vị trí thứ tám mươi sáu ở bảng Ất, chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư, cuối cùng cũng khổ tận cam lai!”
Đỗ cử nhân thì có thể làm quan, có thể miễn sưu dịch cho mấy chục hộ dân, lại miễn thuế ruộng đất bốn trăm mẫu, sẽ có nhiều hương thân chủ động đưa bạc, còn có người mang ruộng đất đến, xin làm nô.
Có thể nói là một bước lên mây, không còn là thư sinh nghèo hèn như trước nữa.
Ta vất vả quản lý tiệm vải, chu cấp cho Chu Cẩn ăn học nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có ngày thành danh.
Ta mừng lắm, ta đang đếm tiền đồng để thưởng cho mấy nha hoàn gã sai vặt thì mẫu thân Chu Cẩn đã mang theo tờ hôn thư đến.
Khuôn mặt lạnh như băng, mắt liếc xéo, mũi hếch lên trời.
“Sĩ nông công thương, nhi tử ta giờ đã là cử nhân lão gia, một nữ tử không biết xấu hổ, suốt ngày xuất đầu lộ diện như ngươi cũng xứng với nó sao?
“Hôn sự này đến đây coi như thôi! Tiền bạc ngươi từng chu cấp cho nhi tử ta, tổng cộng là bảy mươi tám lượng, này, ta trả lại ngươi tám mươi lượng, hai lượng thừa ra coi như là phí đền bù cho bảy năm thanh xuân của ngươi.”
Bốn thỏi bạc sáng loáng rơi xuống đất bùn, cùng với tờ hôn thư đỏ chót.
Chu mẫu vênh váo rời đi, Lưu Ly tức đến run cả người, xông tới nhặt tờ hôn thư.
“Tiểu thư, sao bọn họ có thể dễ dàng hủy hôn như vậy, chúng ta đi phủ nha kiện hắn!
“Không cần.”
Hôm kia vừa mới có một trận mưa thu, tờ hôn thư rơi xuống đất bùn, trong chốc lát đã lem luốc cả mặt giấy.
“Mấy thứ bẩn thỉu thì vứt đi thôi.”
Cả phủ Nam Châu rộng lớn, một năm cũng chỉ có mười mấy người đỗ cử nhân, thành tích khoa cử liên quan trực tiếp đến thành tích của tri phủ, ta đi kiện quan, ai biết được tri phủ sẽ bảo vệ ta hay bảo vệ Chu Cẩn.
Dân không đấu với quan, đây là nguyên tắc hàng đầu của thương nhân.
2
Trằn trọc cả đêm không ngủ, cho đến hôm nay, ta đã chấp nhận sự thật.
Nhưng dù sao cũng không cam lòng, ta đóng tiệm cả ngày, đến Thiên Hương lâu uống trà giải sầu.
Phòng riêng bên cạnh bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, kèm theo mấy giọng nói quen thuộc.
“Chu huynh, chúc mừng, chúc mừng!”
“Chu huynh có tài văn chương, từ lâu ta đã nói, huynh nhất định có thể đỗ đạt.”
Lưu Ly lập tức trợn tròn mắt, nuốt nốt miếng điểm tâm trong miệng.
“Tiểu thư, là cô gia – không phải! Là tên khốn Chu Cẩn, sao hắn cũng đến đây?”
Thiên Hương lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất phủ thành, được xây dựng bên hồ, non nước một màu, phong cảnh vô cùng hùng vĩ tươi đẹp.
Chu Cẩn đỗ cử nhân, chọn nơi này để ăn mừng, cũng là chuyện bình thường.
Ta bỗng chốc mất hết hứng thú, đang định đứng dậy rời đi thì bên cạnh bỗng nhắc đến tên ta.
“Đời người có ba niềm vui lớn, gặp cố nhân nơi đất khách, đề tên bảng vàng, đêm động phòng hoa chúc, Chu huynh đã đề tên trên bảng vàng, ngày vui của Chu huynh và Tống cô nương, chỉ e cũng sắp đến rồi.”
Có một giọng cười trộm.
“Tống cô nương dung mạo như hoa, xưa nay có danh là Tây Thi tiệm vải, Chu huynh thật có phúc.”
Hai phòng riêng được ngăn cách bằng bức bình phong có thể tháo rời, còn kéo thêm rèm vải.
Ăn dưa là bản năng của con người, huống hồ lại là dưa của chính mình.
Ta nhẹ nhàng đi tới, vén một góc rèm, mở to mắt, qua lớp vải trắng mờ ảo nhìn vào bên trong.
Chu Cẩn từ tốn chắp tay: “Chư vị có điều không biết, hôm qua, mẫu thân ta đã đến Tống gia hủy hôn rồi.”
Mọi người kinh ngạc: “Vì sao vậy?”
3
Một bóng người cao lớn mặc áo xanh quay lưng về phía ta ngồi, nghịch ngợm chén rượu trong tay.
Nghe thấy lời Chu Cẩn, hắn ngẩng đầu cười: “Nữ nhân thương hộ, môn không đăng hộ không đối, Chu huynh sợ Tống cô nương cản trở tiền đồ của mình sao?”
Hắn vừa mở miệng, ta đã nghe ra, hắn là bằng hữu thân nhất của Chu Cẩn, Tạ Vân Cảnh.
Nhà họ Tạ là danh môn vọng tộc ở Nam Châu, trong tộc có hơn mười người đỗ tiến sĩ, đại bá phụ của Tạ Vân Cảnh còn là Lễ Bộ Thị Lang đương triều, quan tứ phẩm ở kinh thành.
Với gia thế của hắn, không biết sao lại có thể coi trọng Chu Cẩn, hạ mình kết giao với hắn, Chu Cẩn thường kính trọng hắn nhất, coi lời hắn như thánh chỉ.
Lần này, mấy người cùng nhau đi thi hương, Chu Cẩn đỗ cử nhân, Tạ Vân Cảnh còn giành được vị trí đầu bảng, trở thành giải nguyên khoá này.
Hôm qua, người nhà họ Tạ đã mang sáu thúng tiền đồng, phát tiền mừng cho cả một con phố. Dù ta ở nhà cả ngày, cũng có nghe loáng thoáng.
Chu Cẩn giơ ngón tay cái về phía hắn.
“Quả nhiên là Tạ huynh, xuất thân từ danh gia vọng tộc, tầm nhìn này không phải người khác có thể sánh được.
“Sĩ nông công thương, thương nhân xếp cuối cùng, không giấu gì chư vị, nếu là tiểu thư khuê các chính thống, dù có đẹp đến mấy, sao lại có thể nổi danh khắp nơi như vậy.
“Tống Thanh Hàm suốt ngày xuất đầu lộ diện, không xứng làm lương phối.”
Nói xong, mọi người cùng im lặng.
Có một giọng khàn khàn bỗng “khặc khặc” cười lớn: “Hủy hôn tốt, hủy hôn tốt lắm!”
“Chu huynh nói đúng, Tống Thanh Hàm chỉ là một cô nương thương hộ, sao xứng với ngươi!”
Một thanh niên khác đội mũ vàng đứng phắt dậy, giọng nói vô cùng phấn khích.
“Đúng đúng đúng!”
“Tốt quá, tốt quá, đây quả là tin tức tốt nhất mà ta nghe được hôm nay!”
Cả bàn nam nhân nhìn nhau, đồng loạt cười ầm lên.
4
Chu Cẩn rất đắc ý. Hắn cảm động đến mức cầm chén rượu đứng dậy: “Không ngờ các huynh đệ lại vui mừng cho ta như vậy. “Nào, ta kính chư vị một chén.”
Nam nhân có giọng nói khàn khàn lắc đầu: “Ta tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy, Chu Cẩn, ta không phải vui mừng cho ngươi, mà là vui mừng cho chính ta.”
Hắn nghiêng mặt qua, dung mạo thanh tú, ta nhớ ra rồi, người này tên là Trình Tuấn, gia đình làm nghề buôn bán trà, có phân hiệu ở mấy tỉnh phủ, là một trong những phú thương bậc nhất Nam Châu.
Không giống như chúng ta là thương nhân thuần túy, huynh trưởng của Trình Tuấn là cử nhân, làm Huyện lệnh ở huyện bên cạnh, bản thân hắn cũng là tú tài, khoa cử năm nay, hình như vì bị phong hàn, chưa thi xong đã phải bỏ về trước.
Nghe giọng nói này, quả nhiên là bị phong hàn rất nặng.
Chu Cẩn không hiểu: “Vui mừng cho chính mình, Trình huynh có ý gì vậy?”
Trình Tuấn cũng đứng dậy, cao hơn Chu Cẩn nửa cái đầu: “Ý của ta là…”
Trình Tuấn nhìn chằm chằm vào mặt Chu Cẩn: “Ngươi hủy hôn rồi, ta mới có cơ hội chứ! “Ta đã thích Tống Thanh Hàm từ lâu rồi, Chu huynh, ngươi sẽ không để bụng chứ?”
Chu Cẩn sững sờ. Đồng tử chấn động, răng va vào nhau, mu bàn tay cầm chén rượu nổi gân xanh. Hắn cố nhịn không phát tác, nam nhân đội mũ vàng đã tức giận đến mức đập bàn.
“Thật quá đáng, Trình Tuấn, thê tử của bằng hữu không được đụng vào! Sao ngươi có thể làm người như vậy!”
Trình Tuấn: “Thê tử của bằng hữu cái gì, người ta đã hủy hôn rồi, hai người có thể nói là không còn liên quan gì đến nhau.”
“Hủy hôn rồi thì ngươi cũng không thể như vậy được, vẫn là người đọc sách mà, bằng hữu tốt vừa hủy hôn, ngươi đã vội vàng đi cướp người, truyền ra ngoài còn có thanh danh gì nữa?”
Chu Cẩn miễn cưỡng nhếch môi, cười khổ nói: “Đa tạ Kim huynh bất bình thay ta”
Nam nhân đội mũ vàng mạnh mẽ giơ tay, đẩy Chu Cẩn ra, tiếp tục trừng mắt nhìn Trình Tuấn.
“Ngươi là người đọc sách, phải biết giữ chút thể diện chứ!
“Không giống như ta, ta đi theo con đường võ cử, hoàn toàn dựa vào thực lực, không cần những thứ mua danh chuộc tiếng này!”
Nói xong liền xông tới mở cửa phòng: “Chư vị, ta phải đến Tống gia để cầu thân, không ăn cơm với các ngươi nữa, xin đi trước một bước!”
5
Trình Tuấn tức đến nỗi mắt muốn nứt ra: “Kim Thế An, tên tiểu tặc này, thù cướp thê không đội trời chung!”
Hắn vội vàng theo sau: “Ngươi đừng hòng cướp trước ta!”
Hai người họ vừa chạy đi, hai người còn lại cũng đuổi theo, một người miệng lẩm bẩm đợi ta, một người hét lên các ngươi bình tĩnh một chút, nữ nhân thương hộ sao xứng với người đọc sách.
“Ta cũng là thương nhân, ta và Tống Thanh Hàm mới là môn đăng hộ đối!”
Cả sáu người bằng hữu, vốn không khí đang náo nhiệt, trong nháy mắt, chỉ còn lại Chu Cẩn và Tạ Vân Cảnh.
Cánh cửa bị đập đến mức đung đưa qua lại, phát ra tiếng “kẽo kẹt”, giống như một cái tát thật mạnh, tát vào mặt Chu Cẩn.
Mặt Chu Cẩn đỏ bừng, một tay ôm ngực, nghiến chặt răng: “Cái này…cái này…cái này…”
Lắp bắp nửa ngày, không thốt ra được một chữ, ngược lại nghẹn đến mức mặt mày tái mét, chỉ có thể liều mạng đưa tay bóp nhân trung.
Tạ Vân Cảnh lắc đầu: “Chu huynh, ngươi kết giao với những bằng hữu kiểu gì vậy!”
Chu Cẩn mắt đỏ ngầu, tức đến phát khóc.
“Thật quá đáng, ta coi họ là bằng hữu nhưng họ lại đối xử với ta như vậy, từng người một đều háo sắc, đê tiện, hạ lưu!
“Bọn họ trước đây cứ xúi giục ta, bảo ta dẫn Tống Thanh Hàm ra ngoài chơi, hóa ra là đã sớm để mắt đến rồi!”
Chu Cẩn đi đi lại lại trong phòng, tức giận đến mức không ngừng vỗ ngực.
“Tạ huynh, may mà có ngươi, ngươi không giống họ, từ hôm nay trở đi, ngươi là bằng hữu duy nhất của Chu mỗ.”
Tạ Vân Cảnh vừa gật đầu, vừa lắc đầu.
“Ta quả thực không giống họ. “Bọn họ thân là bằng hữu của ngươi, lại để mắt đến hôn thê của ngươi, vô tình vô nghĩa, thật không nên kết giao.
“Không giống như ta…”
Tạ Vân Cảnh đột nhiên quay người, ánh mắt sắc bén, xuyên qua bức rèm, nhìn chằm chằm vào người ta.
“Ta tiếp cận ngươi, từ đầu đến cuối, đều là vì Tống Thanh Hàm.”