Bảo Bối Của Những Kẻ Điên Cuồng - Chương 3
6
Cô khỏi, lập tức giật lấy rèm cửa quấn quanh .
Bình luận chảy nước miếng:
【Trời ơi! Eo ! Chân ! Tôi là con gái mà còn thấy rung động.】
【Tuy những chỗ nhạy cảm của nữ chính đều che mờ, nhưng vẫn thể thấy dáng cực phẩm.】
【Đây là chuẩn bỏ chạy ? Quả hổ danh là con gái cưng của chúng ! Thông minh, dũng cảm, khỏe mạnh ~~】
Tôi bò trèo lên bệ cửa sổ, mở toang cửa sổ .
Trần Kinh Thu đã lấy hết quần áo, giày dép và cả tất của .
Tôi thầm mắng cô trăm lần đồ thần kinh.
Thò một chân , từ từ dò xuống .
Bình luận đều lo lắng cho .
【Cẩn thận đấy bảo bối! Tuy chỗ cao, nhưng vẫn nguy cơ thương.】
【Không , nam chính đến , cứ yên tâm nhảy xuống , sẽ đỡ con!】
?
Thời Tân Vũ đến ?
Ngay đó, một bàn tay nóng bỏng nắm lấy chân , giọng êm dịu mang đến cho cảm giác an tột độ.
“Buông tay , đỡ em.”
“… Vâng.”
Tôi bồn chồn cựa quậy ngón chân, hai má đỏ bừng.
Quả nhiên Thời Tân Vũ đã vững vàng đỡ lấy .
Vòng tay thật ấm áp, thoang thoảng mùi xà phòng thanh mát.
“Hội trưởng, ở đây?”
“Vô tình ngang qua, thấy em nhảy cửa sổ.”
Thời Tân Vũ đặt xuống, ngón tay thon dài mân mê mắt cá chân như luyến tiếc.
“Trùng hợp quá, cảm ơn .”
Bình luận luôn thể giải đáp mọi thắc mắc cho , ví dụ như lúc .
【Tên nam chính giả tạo , rõ ràng là đã tìm nữ chính lâu, sắp phát điên lên , mà dối là ngang qua.】
【Nam chính, hận nhu nhược, chỉ cần chủ động một chút, thì làm gì chuyện của tên phản diện chứ.】
【Không còn cách nào khác, hôn ước với nữ phụ như thanh kiếm treo lơ lửng đầu nam chính, khiến dám chủ động.】
Thời Tân Vũ khoác áo khoác của cho , “Xin , đều tại .”
“ là phần của ,” thở dài, “Hội trưởng, vị hôn thê của thích .”
Thích đến mức tiếc lột sạch đồ của .
“Em biết ? Xin , Lâm Sơ, cố ý giấu em, chỉ là…”
Trong mắt , Thời Tân Vũ luôn là điềm tĩnh, bình tĩnh, và thể làm mọi thứ.
Tôi bao giờ thấy hoảng hốt như .
Tôi nghiêng đầu, cảm thấy thú vị.
“Hội trưởng, em trách , lột đồ em .”
“Em biết đã cố gắng hết sức , chuyện xảy thể lường .”
【Thôi xong, giờ thì nam chính sẽ yêu nữ chính cả đời mất thôi.】
【Hu hu hu con gái cưng của mẹ, đúng là mà hiểu chuyện, thấu tình đạt lý quá.】
【Cảm ơn nữ phụ, đã cho nam chính chạm mắt cá chân của nữ chính, khoảnh khắc vài giây đó sẽ hồi tưởng nhiều lần trong thời gian gặp nữ chính.】
“Em định ?”
Thời Tân Vũ lo lắng hỏi.
“Em tìm Mục Thanh, em nghĩ , thấy cần giúp đỡ hơn, xin hội trưởng, em thể tìm một gia sư khác cho em họ .”
“Vẫn tìm …”
Thời Tân Vũ lẩm bẩm thể rõ.
Anh rằng nắm lấy tay , “Anh đưa em .”
7
Gần đó cửa hàng quần áo, Thời Tân Vũ đành đến siêu thị mua cho một đôi dép lê .
Trên sân bóng rổ, Mục Thanh ném một quả bóng ba điểm mắt, nhận một tràng vỗ tay tán thưởng từ mấy nam sinh bên cạnh.
“Đại ca đỉnh quá!”
“Quá ngầu!”
Giọng quen quen… Tôi kỹ, hóa chính là mấy tên sói bắt nạt Mục Thanh hôm qua!
Bình luận hóng chuyện sợ chuyện lớn.
【Phản diện cuối cùng cũng lộ mặt! Tin vui cho dân! Mừng rỡ khắp nơi!】
【Bảo mày lo học hành trốn học chơi bóng rổ, nữ chính bắt gặp nhé, ha ha ha ha!】
【Nam chính: Xin trời cao soi xét! Phân biệt kẻ gian ngay!!!】
“Mày, đánh tao.”
Mục Thanh chỉ một tên đàn em, “Dùng sức , đánh cho chảy máu, chị mới thấy xót.”
“Chần chừ gì nữa, đánh !”
Tên do dự hồi lâu, đấm một cú mặt Mục Thanh.
“… Đại ca, ráng chịu nhé.”
Mặt Mục Thanh lệch sang một bên, khóe miệng rỉ máu.
Cậu thấp giọng chửi thề.
“Thời Tân Vũ chết tiệt, nếu xen chuyện bao đồng, thì giờ chị đã là vệ sĩ của tao .”
“Dám tranh chị với tao… Tao sẽ giết .”
Thời Tân Vũ khịt mũi khinh thường.
“Cũng xem mày bản lĩnh đó đã.”
“…”
Tôi và Thời Tân Vũ nấp bức tường, thấy thêm hai nữa tới.
Giống như áp giải tội phạm, họ ấn một bóng lưng khá quen thuộc đến mặt Mục Thanh.
“Đại ca, đã mang đến , xử lý thế nào ạ?”
Lại là lớp trưởng Gấu đen!
Anh thù oán gì với Mục Thanh ?
“Ai cho mày đụng cô ?”
Chỉ thấy yêu ma xinh yếu đuối trong mắt , hung dữ ném quả bóng rổ lớp trưởng.
“Tay trái tay ? Không ? Còn cứng đầu cứng cổ cơ đấy, , thì phế cả hai.”
Tôi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ .
Sáng nay lúc ngủ gật, lớp trưởng sợ lạnh nên đã đắp chăn cho .
Tay vô tình chạm mu bàn tay .
Thật thể tin nổi! Có cần thiết chiếm hữu đến mức !
Bình luận cũng , 【Xem tiểu thuyết cho vui thôi, ngoài đời mà gặp mấy tên bệnh kiều thì nhất định tránh xa.】
【Đây chính là lý do thích nam chính, thèm dùng thủ đoạn tâm cơ như tên phản diện , cũng thích nữ chính, nhưng theo chủ nghĩa tình yêu thuần khiết, ưa thích kiểu mưa dầm thấm lâu.】
Có phản bác, 【Hừ, cho cùng là sĩ diện cao ngạo thôi, tâng bốc lên tận trời đấy.】
【Tôi vẫn ủng hộ phản diện!】
【Tôi ủng hộ nam chính!】
“Dừng tay!”
Tôi hét lớn, trong lúc Mục Thanh đang bối rối, chạy như bay đến đó.
“Tôi tin nhận , ghét việc bắt nạt trong trường học, nên mới tay cứu dù quen biết.”
“Chuyện lừa tạm thời đến, nhưng bắt nạt khác ngay mắt …”
Đôi môi đỏ mọng của Mục Thanh mím chặt, run rẩy đưa tay kéo , nhưng hụt.
“Chị ơi, như , chị em giải thích, em chỉ là quá thích chị…”
Tôi bỏ chút lưu luyến.
“Kết thúc tại đây thôi, Mục Thanh.”
Bình luận đều thắp nến cầu nguyện cho Mục Thanh.
【A a a cặp đôi Thanh Sơ của sắp tan vỡ ? Đừng mà, nữ chính xin hãy cho phản diện một cơ hội nữa.】
【Phản diện còn gây thương tích gì cho lớp trưởng Gấu đen mà, tiểu yêu ma từng yêu đương, biết cách theo đuổi khác cũng là chuyện thường tình thôi.】
【Không giả vờ , tên phản diện nhỏ lần là thật đấy, nước mắt đàn ông là thuốc kích thích của phụ nữ, thể đến giường của nữ chính mà ?】
Thời Tân Vũ im lặng suốt từ nãy đến giờ, một đoạn khá xa, mới dè dặt :
“Anh biết em buồn, em thể dựa vai .”
Không đến mức buồn, chỉ là sốc thất vọng.
“Em họ đang cần gia sư ? Vừa chiều nay em tiết, thôi.”
Thất vọng thì thất vọng, nhưng thể để lỡ việc kiếm tiền!
Thời Tân Vũ ngẩn , đôi mắt cặp kính ánh lên ý .
“Được, tiện thể đưa em về nhà thay quần áo.”